Chương 21

Vẫn là câu hỏi ngày hôm qua nhưng có chút biến đổi, anh hỏi cậu khi hai người đã xuống máy bay và leo lên xe về trường: "Anh làm em đau, em có giận anh không?" Cậu xoa xoa cái eo mỏi nhức, lắc đầu nói không sao. Lần đầu làm chuyện ấy, anh cũng đã cố nhẹ nhàng rồi, nhưng mà cậu vẫn là chịu không nổi.

Anh thấy cậu đau nhưng mà vẫn không trách anh thì cảm động thôi rồi. Cả ngày hôm đấy đều bên cạnh cậu, mua cháo rồi giúp cậu soạn bài thuyết trình. Cậu nằm lỳ trên giường, ngó xuống nhìn anh ngồi ở chỗ bàn giữa phòng soạn bài cho cậu thì cười hạnh phúc. Bỏ qua áp lực phía sau, cứ yên bình như vậy là hết ngày.

Anh bắt đầu lựa chọn nên chạy đi tour hay là học lên thạc sĩ, tiến sĩ du lịch. Sau khi nghĩ đến hai năm cậu đi tour, xa nhau thế nào, mong nhớ thế nào anh liền học lên cao học du lịch. Tiêu tiền của bà cũng nhanh hơn và có tiền để nuôi cậu nữa.

Cậu nghe anh nói anh sẽ học lên cao học du lịch cũng không phản đối. Kiểu gì cũng được, không quan trọng, quan trọng là đối phương muốn thế nào thôi. Sau khi anh đăng ký làm nghiên cứu sinh, ở trường học lên cao thì được nhận một phòng ký túc riêng, điều kiện đầy đủ hơn khu sinh viên nhiều lần. Anh rất muốn kéo cậu về ở chung nhưng cậu không đồng ý bởi vì hoạt động của hai người không giống nhau.

"Làm cái đầu anh. Anh có đi không? Em đếm từ một đến ba, anh mà không đi.." Cậu đang tính đếm thì anh đã quay đầu chạy mất.

Cậu dở khóc dở cười nhìn theo, thu thập lại đồ đạc. Tên nhóc lớn đầu này, biết ngay là sẽ giận dỗi, nên cậu phải đuổi theo để dỗ.

Cậu chưa crush ai bao giờ nên không biết cảm giác phải crush như thế nào. Nhưng nghe nói rất là xót xa, rất là đau lòng. Được crush cười một cái chắc dính theo nó cả ngày mất. Thanh niên này thì may mắn hơn, crush mấy chục năm ấy thế mà được đồng ý làm người yêu các thứ, chắc chắn vui muốn khùng. Bởi vậy cứ dính theo để bù đắp mấy năm tình cảm che dấu. Cậu đoán thế chứ cảm giác ấy cậu chẳng muốn thử cũng chưa từng thử.

Đúng như cậu dự đoán, cậu vừa mới đi ra thì thấy anh đang ngồi chồm hỗm ngắm cành hồng ở khuôn viên trường với bộ mặt ngẩn ngơ. Cậu lắc đầu, đi đến ngồi xuống cạnh anh, đưa tay xoa xoa đầu anh.

"Ngoan, em thương. Anh phải đi làm kiếm tiền nuôi em chứ, cứ dính em như vậy sao mà được."

"Anh biết rồi, anh sẽ làm việc, em không được giận anh." Anh phụng phịu nhìn cậu.

"Sắp tới em thi xong thì sẽ nghỉ hè, em đi cùng anh được không? Cùng anh nghiên cứu nhé?" Cậu nhéo má anh một cái, anh cười cười gật đầu.

Cái hình ảnh hài hòa chiều qua, sáng hôm sau đã lên trang chủ của nhà trường với các loại góc ảnh. Góc nhìn nghiêng, góc nhìn từ trên xuống, góc cận cảnh cũng có. Cậu vừa biết đến mấy cái ảnh đó thì nó đã tràn lan trên mạng xã hội facebook. Thậm chí còn có một chị khoa Báo chí vừa ra trường đã viết thành một bài báo đăng lên các trang báo online.

Cậu đi đâu chỉ hận không thể che mặt lại để đỡ bị chào hỏi em dâu với cả chị dâu gì đó. Ai mượn anh quan hệ rộng, ai gặp cũng biết. Cậu thật ngại quá mà.

Chuyện này mười ngày nửa tháng chưa chắc đã lắng xuống. Bài báo kia đanh dấu sự thành công của chị gái kia, cũng đánh giấu sự một sự thay đổi nhẹ của cuộc sống quanh hai người.