"Cái đó, chúng ta nói sau đi. Em bận chút." Cậu đỏ bừng mặt giãy ra khỏi tay anh rồi chạy lại chỗ Boris. Cậu không thấy hai đứa con trai tỏ tình nhau là không được, mà chỉ thấy có chút gì đó mắc cỡ. Anh nhìn theo bóng dáng chạy trốn của cậu mà cười nhẹ một cái.
Cậu vẫn mất cả buổi để suy nghĩ về việc lúc nãy. Anh làm cậu rất bất ngờ, bất ngờ đến nỗi cậu không thể làm gì được.
"Suy nghĩ gì mà đần người ra thế?" Boris tắm rửa bước ra thấy cậu đang ngồi ngẩn ở trên giường liền hỏi. Cậu lắc đầu nói không có gì.
"Mai là mình hết việc làm rồi, cậu nghỉ dưỡng ở đây cho khỏe nhé. Lần này là lần cuối rồi, cũng cho cậu vui vẻ, thoải mái một chút." Boris xoa xoa đầu cậu.
"Dạ, em cảm ơn." Cậu gật đầu, cầm điện thoại ra ngoài đi dạo. Boris nhìn theo đàn em đã đi theo mình một khoảng thời gian dài lắc lắc đầu. Đứa trẻ này cũng thật kiên cường, chịu khổ được như vậy thật là đáng ngưỡng mộ.
"Hừ, đáng nhẽ em sẽ không giận anh đâu. Nhưng mà tại anh á. Anh mà đừng trốn tránh em thì mọi chuyện đã khác. Ai khiến anh trốn em, ai khiến anh không nhắn tin với em? Anh đáng ghét, anh ngu ngốc." Cậu cay sống mũi rồi không kìm được nước mắt, khóc như một đứa trẻ. Anh ngơ người ra để cậu chui vào ngực mình khóc tu tu, khóc ướt hết cả một mảng áo.
"Ngoan, đừng khóc, anh thương." Anh vỗ vỗ cậu trấn an.
"Anh có biết mấy năm qua em cần một người tâm sự với em, dỗ dành em không? Khánh không làm được điều đó, Khánh còn có bạn trai của Khánh. Em cũng không thể tìm một đứa bạn quen biết thường thường mà khóc được. Anh nói ra sớm thì tốt rồi, nói ra sớm thì em chẳng mệt như thế." Cậu vừa khóc lớn vừa nói.
"Được rồi, ôm anh tâm sự đi. Em nói đi, khóc đi. Anh ở đây nè." Anh thở dài một cái rồi xoa xoa cậu. Ra là anh đã để lỡ hai năm một cách ngu người như thế.
"Một mình em đối chọi với gia đình, em phải lăn lưng ra tự kiếm tiền ăn tiền học. Bà nội tự sống qua ngày vào số tiền trợ cấp lương nhưng bà không thể nuôi em. Bố mẹ em đâu có quan tâm em đâu, họ quan tâm em lại sợ không được người ta cho tiền. Em muốn thành công lắm, nhưng em mệt mỏi quá." Cậu ôm anh nói mà ngủ lúc nào không hay. Anh nhìn cậu thở dài, anh hiểu mà.
Anh ôm cậu lên, bế về phòng mình đã thuê. Anh biết mình không chỉ lỡ hai năm kia mà anh lỡ cả một thanh xuân. Nếu như biết nhau sớm hơn thì đã khác.
Về đến phòng thì cậu tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn anh một chút.
"Ngủ ở đây luôn đi. Anh nghĩ là em không cần chạy theo Boris để làm tour nữa nhỉ." Anh xoa xoa đầu cậu.
"Sao anh biết cả anh ta?" Cậu hơi ngạc nhiên.
"Anh theo dõi em mà, anh nắm mọi lịch trình của em." Anh cười cười, cũng không ngại nói sự thật cho cậu biết.
"Em tưởng chỉ mình em trải qua hai năm này, ra là còn có anh theo cạnh, em vui lắm." Cậu cười tươi rói, nụ cười mà mấy chục năm trước mới được phép tồn tại trên mặt cậu.
"Bởi vì biết nhau quá muộn mà chúng ta mất một khoảng thời gian để cảm động, một khoảng thời gian để sẻ chia, một khoảng thời gian để yêu nhau. Nếu biết nhau sớm hơn một chút, có lẽ chúng ta cũng yêu nhau thêm một chút. Nhưng mà cuộc đời không có nếu như, anh nghĩ hai đứa mình bây giờ yêu nhanh hơn chút đi, để bù đắp lại năm tháng ấy." Anh ghé vào tai cậu thì thầm một chút.
"Dạ, được, em đồng ý với anh." Cậu ôm chầm lấy anh cười một cách hạnh phúc. Anh xoa xoa lưng cậu, hơi phiền lòng một chút nhưng anh lại ép nó xuống. Có một số chuyện từ từ sẽ đến, không cần vội.