Hữu An tâm trạng thực tình đang rất tốt nghe thấy mẹ nuôi nói vậy bỗng thấy ngượng ngùng, liền buông đũa trên bát mà cúi đầu đáp.
“Dạ con có mang theo.”
“Nhớ là sau giờ ăn 15 phút là phải uống ngay nghe con. Không được quên đâu nhé.”
Mẹ nuôi âu yếm cười nhìn anh. Hữu An trước giờ ngoài các bảo mẫu trong cô nhi viện thì chưa từng được ai dành tặng cho một nụ cười ấm áp như thế.
Gia Bách ngồi bên cạnh miệng nhai nhồm nhoàm cũng chen vào: “Anh mà không nhớ thì em sẽ nhắc. Anh không phải lo đâu.”
Hữu An đáp lại cậu bằng một nụ cười. Sau đó, họ nói chuyện với nhau về việc học tập.
Gia Bách đang học tại một trường công ở gần nhà, ngày ngày vẫn đi bộ tới trường, rồi tan giờ thì lại đi bộ về nhà. Còn Hữu An, cậu phải học một lớp học đặc biệt dành cho những trẻ em bị tâm thần nhẹ.
Dù các chương trình học ở đó cũng không khác mấy so với chương trình học của trẻ em bình thường, nhưng cách dạy học của giáo viên thì có khác. Hữu An vẫn sẽ tiếp tục học ở đó.
Xem qua thời khóa biểu vừa gửi về nhà, mẹ nuôi thấy Hữu An và Gia Bách cùng học buổi chiều, trường học của hai đứa cũng không xa nhà mấy, Hữu An sẽ tan học sớm hơn Gia Bách, hơn thế, trên đường về nhà Hữu An thể nào cũng phải đi qua trường học của Gia Bách, vậy nên mẹ nói, vậy thì hai anh em mỗi ngày sẽ đều cùng nhau đi học, tan học thì đứng đợi nhau cùng về.
Như thế sẽ tránh được việc bị người ta ăn hϊếp hay những chuyện không hay khác. Và tất nhiên, cả Hữu An và Gia Bách đều không có ý kiến gì về việc đó. Chúng hoàn toàn đồng hoàn toàn tự nguyện vâng lời.
Tối đó, Hữu An và Gia Bách cùng chui rúc trong phòng đọc truyện. Gia Bách chui xuống giường tầng một để đọc truyện cùng anh. Hai đứa trẻ áp đầu vào nhau, tiếng lật giấy sột sà sột soạt.
Mãi một lúc lâu, khi mẹ vào mang theo cho hai đứa hai cốc sữa ấm, chúng mới chịu uống hết, ai trở lại giường nấy mà ngủ thật ngoan. Trước khi ngủ, mẹ nuôi tiến tới gần giường, hôn trán mỗi đứa với lời chúc ngủ ngon, rồi cẩn thận tắt đèn, đóng cửa.
Sau đó, Hữu An nghe thấy tiếng Gia Bách ở tầng trên lẩm bẩm.
“Gia Bách…”
Tông giọng trầm khàn của Hữu An vang lên trong không gian tĩnh mịch. Gia Bách nghe thấy liền chồm người xuống hỏi: “Anh gọi em hả?”
Trong bóng tối, mắt Gia Bách sáng lên như hai vì sao tinh nghịch.
“Em đang đọc cái gì đấy?”
“Em đang cầu nguyện.”
Hữu An nhìn Gia Bách, ánh mắt không thoát khỏi sự tò mò.
“Em cầu nguyện cho anh trai em khỏi bệnh. Em muốn anh trai em mạnh khỏe để mãi mãi chơi với em.”
Nghe những lời Gia Bách nói mà Hữu An không khỏi sửng sốt. Một xúc cảm dạt dào tuôn trào trong lòng anh.
“Em nghe người ta nói bị bệnh sẽ rất mệt, mà mệt thì sẽ không thể chơi, nếu thế thì em sẽ buồn lắm. Nên em mong anh khỏe để anh có thể chơi đùa cùng em mỗi ngày.”
Gia Bách cười tít mắt, đuôi mắt cong lên hiền hòa. Hữu An trước giờ ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nên lúc này thấy thật có lỗi khi không thể cho cậu thấy rằng mình đang rất xúc động. Chỉ có thể nghẹn ngào, nói: “Gia Bách à, cảm ơn em…”
Đáp lại Hữu An, lại là một nụ cười ấm áp. Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, cả Hữu An và Gia Bách đều có một giấc ngủ yên bình.
Theo thói quen, sau mỗi giờ học, Hữu An sẽ tới trường Gia Bách để đợi anh. Lớp của Gia Bách ở ngay tầng một, cửa sổ trong cùng nơi Gia Bách ngồi luôn hướng ra ngoài. Do đó, mỗi lần đến đợi Gia Bách, Hữu An thường đứng gần cửa sổ mà nhìn vào lớp học.
Dần dà, bạn bè trong lớp của Gia Bách ai cũng biết Hữu An hết. Những lúc vậy, Gia Bách liền lén quay ra cửa sổ, nói nhỏ: “Anh đợi em một chút nữa nhé, tí nữa tan học em về rồi chơi với anh nha.”
Và y như rằng, một tràng cười châm chọc lại nổ ra.