Bà biết đứa trẻ này đã chịu đau khổ nhiều rồi, và bà hi vọng cô sẽ có thể đem lại cho cậu bé một gia đình, một gia đình thực sự.
Từ trên cầu thang bằng gỗ, tiếng bước chân vội vã vang lên dồn dập.
Hữu An quay đầu lại nhìn. Một cái đầu đen ló ra, và tiếp tới là một đôi mắt hoa đào với những quầng đen quen thuộc hiện ra cùng cái miệng cười chào đón.
Cậu nhóc nhảy ra trước mặt Hữu An, đứng có phần hơi kiễng lên để sao cho cao bằng người kia, cái miệng nhỏ xinh toe toét: "Anh Hữu An! Chào mừng anh về nhà!"
Hữu An sững sờ.
Phải rồi, mình đã về nhà, đây là nhà của mình, phải không!
"Em là Gia Bách. Em kém anh 2 tuổi. Em đã nhìn thấy anh mấy lần rồi, nhưng anh chắc chưa thấy em đâu?" Gia Bách hăng hái nói. Nhưng xem chừng người đằng trước không hiểu gì, cậu lại có phần thất vọng.
"Xong rồi đó ! Anh giới thiệu đi Hữu An!"
Hữu An có phần lúng túng. Trước giờ anh rất ít khi nói chuyện với ai, giọng nói cũng vì thế mà đã trở nên trầm khàn, tưởng như mỗi khi cất tiếng nói là âm thanh không tài nào có thể vụt ra được.
Hữu An há miệng, dồn sức lôi âm thanh từ trong cổ họng mình ra ngoài, khó khăn nói được một câu.
“Anh... là… Hữu An.”
Gia Bách à lên một tiếng. Cậu thấy khá hứng thú với cách anh vật lộn để nói ra từng từ, vì lúc đó trông anh đáng yêu lắm.
“Hữu An, anh đừng lo, em sẽ nói chuyện với anh mỗi ngày ,anh sẽ nói tốt được như em ý!”
Dứt lời, Gia Bách cười tít mắt. Đứa nhóc ngây thơ này, thực tình lúc nào cũng cười được, nụ cười đã vậy lại còn luôn luôn vô tư.
Trong lòng Hữu An thực muốn nói lời cảm ơn tới Gia Bách.
Thứ tình cảm trong sáng mà gần gũi mà Gia Bách dành cho anh khiến Hữu An cảm thấy đây chính là một gia đình thực sự. Một gia đình có mẹ, có anh trai, có em trai, và sống với nhau luôn luôn hạnh phúc.
Cái nắm tay của người con trai nhỏ hơn lại còn vô cùng ấm áp, bàn tay bé nhỏ nắm lấy bàn tay to hơn dốc sức mà kéo đi, cơ thể gồng lên như kéo một vật nặng.
Hữu An chạy theo Gia Bách lên trên gác, tiến tới căn phòng phía bên phải, đẩy cửa đi vào.
Gia Bách hớn hở: “Đây là phòng của em đó. Kể từ bây giờ cũng chính là phòng của anh luôn. Chiều nay người ta sẽ
mang tới một chiếc giường hai tầng, em tầng trên, đi mà, cho em ở tầng trên nhé."
Gia Bách mè nheo, vùng vằng cầm tay Hữu An lắc đi lắc lại. Hữu An nhìn cậu trìu mến gật đầu. Vẻ mặt rạng rỡ của Gia Bách hiện lên như một vầng Mặt Trời tỏa sáng cả căn phòng nhỏ vậy.
Hữu An không thể tin rằng mình sẽ được sống trong căn phòng này, nơi được sơn màu xanh nước biển hiền hòa, với ba khung cửa sổ ở ba bức tường kề nhau, với những chậu cây xương rồng trổ hoa nhỏ xinh và với những nhành hoa oải hương thơm ngát.
“Người ta sẽ còn mang tới một bàn học đôi, một chiếc đàn dương cầm để em và anh cùng học... Và cả vài thứ nữa. Chiều chúng ta sẽ biết hết thôi.”
Gia Bách chạy loăng quăng khắp phòng, vừa nói vừa cười, thi thoảng lại quay sang Hữu An chọc ghẹo.
Mãi lúc lâu, khi bên dưới nghe tiếng mẹ gọi hai anh em xuống ăn cơm, Gia Bách mới vội lỗi Hữu An vào trong nhà tắm, giục anh nhanh rửa mặt mũi chân tay cho sạch đi.
Cậu ở trong phòng bới lộn đống quần áo mới mua của anh lên, thấy áo nào cũng giống mấy cái áo của mình hết á. Cậu liền chọn lấy cái cậu ưng nhất, đẹp nhất, là cái có hình chú gấu trúc đang tắm rửa bé nhỏ mà luồn qua khe cửa đưa áo cho anh. Sau đó thì cũng vội thay cái áo gấu trúc mà mình cũng có. Thế là hai anh em mặc áo giống hệt nhau, cậu bé cứ chạy loanh quanh trông yêu đến lạ.
Giờ ăn cơm, cả nhà vừa ăn vừa xem TV. Bỗng mẹ nuôi quay sang hỏi Hữu An.
"Hữu An, con đến đây có mang theo thuốc không?"