Chương 26: Tô Thừa Tuấn sắp tức chết

Từ Địch là người chu đáo, cậu ta đưa cho cô một chiếc áo khoác có in logo của công ty Duy Nhất, nói là công ty chỉ còn mỗi cái này, cô cứ mặc tạm để khỏi bị lạnh. Lương Sảng cảm động trong lòng, thậm chí còn cảm thấy tội lỗi khi tranh cãi về việc thanh toán trước sau với cậu ta.

Tiếp theo là phần trình bày phương án, đây là phương án đã được xem xét nội bộ nhiều lần nên Lương Sảng rất tự tin, diễn đạt trôi chảy, không bị ảnh hưởng bởi tình trạng tồi tệ của ngày hôm nay.

Đây là lần đầu tiên cô trình bày phương án trước mặt Tô Thừa Tuấn, cô phát hiện ra mắt nhìn của anh còn sắc bén hơn Từ Địch, và rất giỏi trong việc truy vấn đến tận cùng. Lương Sảng cảm thấy may mắn vì đã chuẩn bị phương án một cách chu đáo và chặt chẽ, nếu bị anh chỉ ra điểm nào chưa được cân nhắc kỹ, có lẽ cô sẽ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn nhổ ngược ly cà phê vừa uống.

Cuối cùng, hợp đồng được ký theo ý của Lương Sảng và nhóm của cô. Tô Thừa Tuấn ký tên và bảo Từ Địch gọi người đến làm thủ tục đóng dấu. Việc chính đã xong.

Từ Địch hỏi Lương Sảng có về ngay hôm nay không. Lương Sảng nhìn đồng hồ, thấy thời gian không hợp lý, không thể về được: "Tôi tìm một khách sạn gần sân bay để ở lại, sáng mai sẽ về."

Từ Địch: "Chú ý an toàn, tốt nhất nên ở trong nội ô thành phố, ban ngày hẵng bắt xe ra sân bay."

Lương Sảng cười, tỏ ý đồng tình với đề xuất hợp lý này.

Tô Thừa Tuấn đang chơi đùa với chiếc bút ký tên của mình, không tham gia vào cuộc đối thoại ngắn này.

Khi nhận được hợp đồng đã đóng dấu và cất vào túi tài liệu chống nước, Lương Sảng chuẩn bị đứng dậy chào tạm biệt thì điện thoại của cô, vốn được cắm vào pin dự phòng, bỗng phát ra âm thanh báo pin yếu.

Lương Sảng: "..."

Rõ ràng, pin dự phòng đã bị điện thoại "vắt kiệt," và bây giờ đến lượt điện thoại cô cũng sắp tắt nguồn.

Người ta thường nói: "Ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ vào điện thoại." Một khi điện thoại hết pin, thì việc gọi xe hay thanh toán đều trở nên khó khăn.

Tô Thừa Tuấn thản nhiên nhìn qua, ánh mắt vẫn bình thản như thường lệ. Lương Sảng quay đầu hỏi Từ Địch mượn sạc dự phòng.

Từ Địch nhiệt tình đồng ý, bảo cô chờ một chút, công ty có đầy đủ tiện nghi sạc pin nhưng chưa chắc có ai mang theo sạc dự phòng, cậu ta định nhờ người đi mua ở cửa hàng tiện lợi trong khuôn viên.

Lương Sảng nghe vậy liền nghĩ không nên làm phiền khách hàng, liền đứng dậy nói tự mình đi mua, rồi chuẩn bị rời đi.

Hai người còn đang khách sáo thì Tô Thừa Tuấn đứng dậy: "Không cần đâu."

Lương Sảng và Từ Địch cùng lúc nhìn về phía anh.

Tô Thừa Tuấn đứng lên, chỉnh lại trang phục: "Trên xe tôi có thể sạc. Sau giờ làm tôi sẽ tiện đường đưa cô về, hãy ở lại trong nội ô."

"Chuyện này..." Lương Sảng bất ngờ, "Rất cảm ơn anh tổng giám đốc Tô, nhưng không cần phải phiền thế đâu."

"Không phiền, tôi cũng phải về nhà."

"Vậy thì cảm ơn nhiều." Lương Sảng không có lý do gì để từ chối, từ chối nhiều quá lại sợ trở thành khách sáo quá mức. Dù sao hợp đồng cũng đã ký, không đến mức phải dùng chiết khấu để trả ơn.

Không để Lương Sảng chờ lâu, Tô Thừa Tuấn nhanh chóng xử lý xong việc rồi gọi cô đi ra bãi đỗ xe.

Tô Thừa Tuấn có đôi chân dài, đi lại cũng nhanh. Lương Sảng khó mà theo kịp, để giữ hình ảnh một phụ nữ duyên dáng nên cô không thể chạy, chỉ đành bước nhanh hơn. Khuôn mặt điềm tĩnh của Lương Sảng vẫn không đổi, nhưng đôi chân của cô phải di chuyển nhanh chóng để bắt kịp bước chân của Tô Thừa Tuấn.

Thực ra, cô không hiểu rõ lắm về người này. Ông chủ Tô rất tùy tiện trong việc quan tâm người khác, anh có thể nghĩ đến việc người bị mưa ướt lạnh cần đồ uống nóng, nhưng lại bước đi rất nhanh, như thể không nhận ra những người thấp hơn anh phải khó khăn thế nào mới theo kịp nhịp độ này.

Theo lý thuyết của Lương Sảng: sự quan tâm của người này đến từ sự dạy dỗ tinh tế của mẹ hoặc là kinh nghiệm đúc kết từ hơn 180 cô bạn gái cũ, cô nhất thời không thể phân biệt được tình huống thực sự là gì.

Lương Sảng chỉ có thể phỏng đoán sơ bộ rằng anh là một người tốt, có tính cách tốt và được giáo dục tốt; đồng thời cũng rất thẳng, khí chất FA không thể che giấu.

Tô Thừa Tuấn định vị một địa chỉ khách sạn, hỏi Lương Sảng xem ở đó có được không. Phản ứng đầu tiên của Lương Sảng là xem giá phòng có nằm trong mức chi phí tiêu chuẩn mà công ty hoàn trả không, nhưng câu đó cô không nói ra. Cô đã lặn lội đến đây trong cơn mưa lớn, ký một hợp đồng lớn như vậy, nếu công ty không hoàn trả chi phí, cô sẽ treo cổ tự tử ngay trước cửa công ty.

Chiếc xe khởi động, Lương Sảng vui mừng cắm điện thoại của mình vào xe để sạc. Khi xe gần đến cổng ra, Tô Thừa Tuấn đột nhiên lên tiếng: "Điện thoại của tôi hết pin rồi, giúp tôi quét mã thanh toán, lát nữa tôi sẽ chuyển khoản qua WeChat cho cô."

Lương Sảng lập tức đáp lại, cầm điện thoại lên chuẩn bị quét mã, nhưng biển số xe đã được nhận diện và cổng tự động mở lên.

Tô Thừa Tuấn: ". . ."

Quá sơ ý, anh quên mất rằng chỗ đỗ xe dưới tòa nhà công ty đã được trả phí chung, không cần anh phải lo lắng.

Lương Sảng mang theo chút bối rối đặt lại điện thoại để tiếp tục sạc, cố gắng tìm cách nói gì đó để phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "Có vẻ như tổng giám đốc Tô thực sự bận rộn, đi qua quá nhiều bãi đỗ xe đến mức quên mất."

Tô Thừa Tuấn nén một hơi thở, mặt không biểu cảm "Ừ" một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Hành trình của Lương Sảng lần này đầy khó khăn, lúc chạy đến đây cô không có thời gian để ăn, ngoài nửa ly cà phê ra, cô chưa ăn gì. Khi trình bày phương án, cô đã cảm thấy đói, nhưng Tô Thừa Tuấn xử lý mọi việc quá nhanh, cô chưa kịp tìm cửa hàng tiện lợi để mua gì đó ăn lót bụng.

Lương Sảng âm thầm bắt đầu tìm kiếm xem còn bao xa nữa mới đến nơi.

Khi cô đang thầm mừng chỉ còn mười lăm phút nữa là có thể xuống xe, thì đúng lúc bụng cô lại kêu lên một tiếng.

Lương Sảng bình tĩnh quay đầu nhìn Tô Thừa Tuấn. May mắn là anh không phản ứng gì, có lẽ trời mưa quá lớn nên anh không nghe thấy.

Sau đó, cô nghe Tô Thừa Tuấn nói: “Tôi cũng đói.”

Lương Sảng: "..." Rất tốt, cô sắp treo cổ trước xe của Tô Thừa Tuấn mất.

Tô Thừa Tuấn quay vô lăng: “Gần đây có một quán ăn nhỏ rất ngon, chúng ta ăn trước đi.”

Giọng điệu của anh chắc chắn, không hề hỏi ý kiến. Lương Sảng nghĩ rằng mình đã dùng xe của Tô Thừa Tuấn nhiều lần như vậy, nên mời anh ăn một bữa cũng hợp lý. Đây là cơ hội để trả ơn, nên cô đồng ý ngay lập tức.

Cô thực sự rất đói, sau khi đồ ăn được phục vụ mang lên, cô vùi đầu vào ăn ngấu nghiến. Trong lúc ăn, cô phát hiện Tô Thừa Tuấn đang nhìn mình, Lương Sảng cảm thấy hơi có lỗi: “Có... có chuyện gì sao?”

Giọng điệu của Tô Thừa Tuấn rất bình tĩnh: “Không có gì. Đồ ăn ngon không?”

Lương Sảng vui vẻ vì đã no: “Ngon, tôi ăn rất no.”

Tô Thừa Tuấn hít một hơi sâu, thở dài. Thực ra, anh hy vọng Lương Sảng có thể nhận ra đặc điểm đặc biệt của nhà hàng này - nó không phải là món đặc sản địa phương, mà đã được điều chỉnh mang một ít đặc trưng miền Bắc.

Nếu Lương Sảng hỏi, anh có thể nhân cơ hội này để nói với cô rằng anh từng sống ở đây, mỗi ngày tan làm đều đến đây ăn, có rất nhiều kỷ niệm. Anh cũng có thể nhân tiện giới thiệu rằng anh không phải người bản địa, chủ quán này cũng không phải người bản địa, nên các món ăn được điều chỉnh hợp với khẩu vị của anh hơn. Sau đó, anh có thể tiếp tục kể về quê hương của mình, gốc gác của mình. Thế là có chủ đề để nói chuyện rồi!

Nhưng Lương Sảng chỉ tập trung vào món ăn trên bàn, không hề để ý đến Tô Thừa Tuấn.

Lương Sảng cảm thấy biểu cảm của anh không đúng, do dự rút một tờ giấy lau miệng, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì sao?”

Tô Thừa Tuấn: "Không có gì. Tôi chỉ là đang nghĩ, chưa hỏi khẩu vị của cô, lỡ không hợp thì sao. Sau này nếu ông chủ Cận của cô biết, chắc sẽ cho rằng tôi không tiếp đãi cô chu đáo."

Lương Sảng cười: "Lúc đói thì cần được ăn no là quan trọng nhất, mấy món này không chỉ ngon mà còn cứu mạng tôi. Phù hợp đến không thể phù hợp hơn."

Tô Thừa Tuấn nhìn cô một lúc, ánh mắt dần dần dịu lại. Anh thấy rằng Lương Sảng thường giữ mình trong tư thế chuẩn mực hơn là thoải mái, cô có xu hướng cố tình che giấu bản thân hơn là để lộ ra. Dường như cô luôn muốn đặt mình vào một khuôn mẫu hoàn hảo, cố gắng tạo ra một hình ảnh chuẩn mực không có sai sót. Nhưng thực ra, khi cô không giả vờ, không giữ khoảng cách, cô có một sức sống mãnh liệt khó diễn tả, khiến anh thấy tò mò và rất cuốn hút.

Sau khi ăn xong, Lương Sảng chủ động trả tiền để đáp lại lòng tốt của Tô Thừa Tuấn khi nhiều lần cho cô đi nhờ. Tô Thừa Tuấn cũng không từ chối, bình thản nhìn Lương Sảng đi thanh toán.

Khi Lương Sảng quay lại, anh đột nhiên nói: "Không được, người đến là khách, không có lý do gì để cô phải mời ăn. Tôi phải thêm WeChat cô để chuyển tiền lại."

Lương Sảng cười lớn: "Không tính không tính, sau này còn bàn công việc, tôi đến đây thường xuyên, sao có thể coi là khách. Với lại lần này tôi phải cảm ơn tổng giám đốc Tô nhiều."

Tô Thừa Tuấn kiên quyết: "Không được."

Lương Sảng hơi ngạc nhiên, cảm thấy anh có phần nghiêm nghị.

Tô Thừa Tuấn cũng nhận ra hành động của mình không khéo léo, nhưng đã tỏ thái độ rồi, không thể không nói tiếp: "Phải trả lại cô, công ty tôi có quy định không được ăn cơm do nhà cung cấp mời, có quy tắc nghiêm ngặt."

Nghe vậy, Lương Sảng cười không ngừng, chuyện này có gì đâu, anh rõ ràng chỉ viện cớ. Lương Sảng bèn cất điện thoại vào túi, nhìn anh với ánh mắt ngây thơ: "Vậy chúng ta coi như không biết gì đi. Chỉ xem như hôm nay tôi trả lại ân tình cho một người tốt."

Tô Thừa Tuấn buồn bực, Lương Sảng cười: "Có qua có lại mà, lần sau tôi đến sẽ để tổng giám đốc Tô mời một bữa thịnh soạn."

Lần sau còn chẳng biết là khi nào đâu, Tô Thừa Tuấn sắp tức chết rồi.



Grey: Lương lãng và Tuấn sĩ ~~~