Lương Sảng rảnh rỗi một chút liền bắt đầu suy tính xem còn bao lâu nữa cô mới có thể xin được hộ khẩu. Tiêu chuẩn xin hộ khẩu của thành phố này khá thoải mái, có lẽ sau vài tháng nữa cô có thể lấy được một cái hộ khẩu mới, rồi bắt đầu đủ điều kiện mua nhà.
Mua nhà, một từ thật xa vời.
Trước đây từng có ý định xin hộ khẩu ở nơi cô học đại học, cũng là nơi cô và Bùi Tuyết Châu từng cùng nhau đi tham quan rất nhiều công trình kiến trúc cổ. Cô nghĩ mình có chút tình cảm và duyên phận với thành phố ấy, nhưng sau đó khi biết được rằng loại duyên phận này cần phải duy trì bằng bảo hiểm xã hội và quỹ quỹ dự phòng bắt buộc* trong nhiều năm, Lương Sảng mới ý thức được hóa ra chỉ là sự tự luyến của cô. Cho dù có xin được hộ khẩu, cả đời cô cũng không thể sở hữu một căn nhà ở đó. Tương lai đối với cô không chỉ hơi xa mà còn hơi ngoài tầm với.
* Quỹ dự phòng bắt buộc, viết tắt là MPF (強積金), là một chương trình tiết kiệm bắt buộc (quỹ hưu trí) dành cho người dân Hồng Kông khi về hưu.
Lương Sảng lại vùi đầu tập trung vào công việc hiện tại. Phía Duy Nhất vừa bắt cô đưa ra phương án, vừa ném cho cô một số việc linh tinh. Lương Sảng một mình không làm xuể, một số dự án vụn vặt liền phân chia cho người khác.
Đội ngũ cần mở rộng, Tiêu Y bảo Lương Sảng tuyển thêm một số bạn trẻ, trong số người mới có một người tên là Niên Cao. Niên Cao có kinh nghiệm làm việc hai năm, tuổi thật còn lớn hơn Lương Sảng một chút, nhưng Niên Cao xử lý công việc không như cô mong đợi, phần lớn các tình huống Lương Sảng sẽ sửa lại đồ của anh ta cho đến khi có thể sử dụng mới đưa cho Tiêu Y xem. Người dưới trướng bị sếp mắng, người ở giữa cũng khổ, cấp trên cho rằng bạn không biết đào tạo, còn cấp dưới có khi lại nghi ngờ rằng bạn ghen ghét, không truyền đạt rõ ràng.
Tiêu Y nói rằng người nào không đạt yêu cầu thì nên sa thải, nếu có nghi ngờ thì tốt nhất đừng dùng. Lương Sảng lại không đủ tự tin, trong việc sử dụng người không được dứt khoát như Tiêu Y, cô không chắc là do người không đạt, hay là cách cô dùng người không đúng. Ngoài ra, cô còn có một chút lòng trắc ẩn ngoài công việc, biết rằng Niên Cao vừa mới tìm được công việc và chuyển đến chỗ ở mới, nếu không qua được thời gian thử việc và phải chuyển đi thì tiền thuê nhà sẽ ra sao? Cuối cùng vẫn muốn thử cố gắng hòa hợp đã, quyết định giữ anh ta lại và xem xét thêm.
Từ Địch và đội ngũ của cậu ta gần đây muốn tìm một người nổi tiếng trong lĩnh vực văn hóa để quảng bá, thổi phồng phong cách của Duy Nhất. Người nổi tiếng này không dễ làm việc, nên họ giao cho Lương Sảng và đội của cô đảm nhận. Lợi ích của việc hợp tác với một khách hàng lớn là họ chỉ cần trả phí dịch vụ, những công việc bần hèn và nặng nhọc đều có người sẵn sàng nhận.
Mọi việc ban đầu đều diễn ra suôn sẻ, tiền đặt cọc đã được chuyển, chuyến tham quan thực địa đã hoàn tất, kế hoạch du lịch đã được sắp xếp, và bữa ăn cũng đã được phục vụ. Chỉ còn lại việc người nổi tiếng tự viết bài và đăng tải, Lương Sảng giao cho Niên Cao theo dõi, duy trì liên lạc với người nổi tiếng kia.
Thời hạn nộp bản thảo sơ bộ đã qua, người nổi tiếng cho biết mình đang ở nước ngoài, không có thời gian. Niên Cao đến hỏi Lương Sảng phải làm sao, cô bảo anh ta xác định một thời điểm cụ thể để nộp bài, đồng thời yêu cầu nội bộ chuẩn bị phương án dự phòng.
Người nổi tiếng không đưa ra thời điểm cụ thể, chỉ nói nhất định sẽ hoàn thành trước thời hạn cần đăng tải.
Lương Sảng bảo Niên Cao chụp lại màn hình cuộc trò chuyện để làm bằng chứng, tiếp tục thúc giục ba lần mỗi ngày. Vì đã có phương án dự phòng, Lương Sảng không quá lo lắng, cô yên tâm bỏ mặc, không can thiệp thêm.
Cuối cùng, khi chỉ còn hai ngày trước thời gian đăng bài, họ mới nhận được bài viết nháp từ người nổi tiếng.
Lương Sảng gần như choáng váng, nghĩ rằng dù hôm nay cô có bị chấn thương nặng ở đầu, chỉ có thể gõ phím bằng những cơn co giật của ngón chân, thì cô cũng không thể viết ra một thứ như thế này.
Phương án dự phòng nội bộ đâu rồi? Hay lắm. Niên Cao cho biết trong lúc đi ăn, anh ta chỉ nói miệng lướt qua với người viết nội dung, nhưng lại không hợp thức hóa vào phần mềm quản lý quy trình hợp tác. Có lẽ người viết nội dung quên mất, nên không chuẩn bị gì cả. Lương Sảng im lặng một lúc, rồi nhanh chóng đi điều phối lại yêu cầu.
Niên Cao bắt đầu phàn nàn về người nổi tiếng này, cho rằng với mức phí quảng bá hàng chục triệu như vậy, không ai ngờ lại có thể đối xử hời hợt với khách hàng đến thế. Những người như vậy, kiếm tiền đã dễ dàng rồi nhưng vẫn không chịu làm cho ra hồn.
Lương Sảng hít thở sâu hai lần rồi nói với anh ta: “Sự khác biệt ở đây là, khi một người nổi tiếng nhận hàng chục triệu mà làm việc không tốt, họ sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào, thậm chí phía thương hiệu còn không dám đắc tội với họ để tránh bị trả đũa sau này. Còn nếu chúng ta không theo sát công việc này, mất khách hàng đã đành, có khi còn phải đối mặt với việc bồi thường.”
Lúc này, Tiêu Y cũng quan tâm đến vấn đề xảy ra, Niên Cao thấy sếp lớn đến, tinh thần rất phấn chấn: “Vậy để tôi làm! Lượng chữ không nhiều, tôi có thể viết!”
Lương Sảng quay lại nhìn anh ta một chút, hơi do dự. Niên Cao tỏ ra rất có trách nhiệm: “Việc này tôi đã theo sát từ đầu, đây là bổn phận của tôi.”
Lương Sảng gật đầu: “Nếu anh có tâm thì thử xem, sáng mai ra một bản trước.”
Niên Cao liếc nhìn Tiêu Y, rồi nói với Lương Sảng: “Sáng mai thì không kịp đâu, tôi thì không vấn đề gì cả, có thể hoàn thành trong tối nay.”
Lương Sảng hơi nhướng mày, trong lòng đã rõ, chỉ nói: “Được, chờ tin anh.”
Cô định nổi giận, nhưng không phải bây giờ, vì việc phát hành sắp đến gần, ít nhất cũng phải đợi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa rồi mới tính tiếp. Lúc này mà kéo người ra trách mắng cũng không giải quyết được gì, nhân viên mà uất ức quá có khi lại phát sinh thêm vấn đề mới.
Hơn mười hai giờ đêm, bản thảo của Niên Cao được gửi tới, trong khi Lương Sảng cũng đã hoàn thành bản sơ thảo của các phương án khác.
Cô lặng lẽ đọc xong bản thảo và nghĩ: Hôm nay chắc khỏi ngủ, bản thảo này cũng không thể sử dụng được.
Niên Cao vẫn rất tích cực, liên tục hỏi cô bài viết như thế nào, có cần chỉnh sửa gì không.
Lương Sảng suy nghĩ một lúc, nhớ lại Tiêu Y đã từng nói một điều rất đúng, đó là đội ngũ phải cùng nhau trưởng thành, nếu việc gì cũng tự mình làm thì sẽ không đi xa được. Cô cuối cùng lại mềm lòng, nhắn với đối phương: [Chờ tôi một chút, tôi sẽ viết phản hồi cho anh.]
Cô quyết định đưa ra nhận xét dựa trên bản thảo này, cuối cùng phần phản hồi mà cô viết còn dài gần bằng nội dung chính. Lương Sảng cảm thấy hơi quá, nên đã xóa bớt một số phần giải thích có thể khiến người khác khó chịu, rồi gửi cho Niên Cao.
Niên Cao đáp: [Yên tâm đi, tôi hiểu rồi. Sáng mai tôi sẽ gửi lại bản chỉnh sửa.]
Lương Sảng nói: [Anh cần nghiên cứu kỹ hơn về yêu cầu của thương hiệu, không thể viết như một bản giới thiệu vắn tắt mà phải có cảm xúc chân thật.]
Niên Cao đáp: [Không vấn đề gì, cứ giao cho tôi.]
Lương Sảng không dám gánh chịu rủi ro từ anh ta dù chỉ 10% là “có vấn đề”, nên cô đứng dậy pha cho mình một cốc cà phê, bắt đầu nghiêm túc viết một bản thảo mới. Khi chuẩn bị chi tiết hóa, cô cảm thấy buồn cười, nếu đã không yên tâm đến vậy, thì từ đầu đã không nên giữ người này lại. Tiêu Y nói quả không sai.
Cô viết xong đã là hơn ba giờ sáng mới tắt máy tính đi ngủ.
Hôm sau, cô cũng không gửi ngay bản thảo mình đã viết, mà trước tiên đưa cho người phụ trách nội dung chỉnh sửa lại, ưu tiên chờ kết quả từ Niên Cao.
Đến trưa, Niên Cao gửi bài viết mới đã chỉnh sửa theo góp ý của Lương Sảng. Đây không còn là một bản chỉnh sửa đơn thuần của phiên bản gốc, mà là một sự "tiến hóa vượt bậc".
Văn phong thanh thoát, logic trôi chảy. Mặc dù phần nối hơi gượng, nhưng những khuyết điểm nhỏ này không che lấp được điểm mạnh, tốt đến mức vượt ngoài mong đợi của Lương Sảng. Cuối cùng cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, liền chia sẻ cảm nghĩ với Tiêu Y: "Anh Cận, anh nói đúng. Phải tin tưởng vào đội ngũ, khi được tin tưởng, con người sẽ có động lực. Bản sửa của Niên Cao rất tốt, anh thấy đấy, anh ta có điểm mạnh!"
Tiêu Y: "Ừ, tốt."
Lương Sảng: "Rất vui đó! Đợi em sửa vài chỗ rồi sẽ gửi cho phía thương hiệu."
Tiêu Y cười: "Có triển vọng."
Khi Lương Sảng nhắn cho Từ Địch, cậu ta nói đã nhận được rồi, Niên Cao đã gửi cho cậu ta.
Lương Sảng khẽ nhíu mày, nhưng cũng hiểu được tâm trạng của người vừa viết ra một tác phẩm tốt.
[OK, đừng gửi ra ngoài vội, nội dung tôi sẽ chỉnh sửa một chút. Có vài chỗ diễn đạt có thể có vấn đề, sửa xong sẽ gửi lại cho anh.]
Từ Địch đáp: [Được thôi, chị Sảng.]
Khi mọi chuyện đã có kết quả, tầm quan trọng của nó trong lòng người ta sẽ giảm xuống. Việc chỉnh sửa vài chi tiết nhỏ không tốn nhiều thời gian, nhưng Lương Sảng bị một số việc khác làm gián đoạn, đến giờ tan làm mới nhớ ra việc này. Cô mở lại máy tính, nghĩ rằng Từ Địch cũng không vội, vì cậu ta chưa nhắc gì. Có lẽ họ đã rất hài lòng với bản thảo của Niên Cao, nhưng Lương Sảng vẫn muốn sửa lại những chỗ cô thấy có vấn đề.
Khi đang sửa, cô bỗng cảm thấy những đoạn văn đó có một sự quen thuộc kỳ lạ. Tim cô đột ngột đập nhanh hơn, có một phỏng đoán không chắc chắn… Lương Sảng cố gắng giữ bình tĩnh, sao chép một đoạn lớn và dán vào ô tìm kiếm...
Ngón tay cô lạnh buốt vì trong thoáng chốc máu đã dồn hết lên não.
Đạo văn.
Bài viết của Niên Cao tiến bộ nhanh như vậy, bởi vì mỗi ý tưởng hay ho trong đó đều không phải của anh ta.
Nhưng, ngày mai đã phải công bố rồi.
Lương Sảng kể lại tình hình cho Tiêu Y: [Em sẽ gửi bản sao lưu của mình cho khách hàng, để Niên Cao sửa lại trước vậy.]
Tiêu Y quyết đoán: [Không cần đâu, ngày mai tới nói thẳng rồi cho anh ta nghỉ việc luôn.]
Lương Sảng ban đầu định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ trả lời: [Vâng.]
Nếu tài liệu này được công bố và bị phát hiện là đạo văn, cả Duy Nhất và nhân vật nổi tiếng kia đều sẽ không tha cho họ, số tiền bồi thường có thể vượt ngoài tưởng tượng. Công việc của ai cũng không dễ dàng, sự thông cảm trong phạm vi giới hạn cho phép là biểu hiện của tính nhân văn, nhưng vượt quá giới hạn đó thì lại là thiếu sáng suốt. Cô bình tĩnh lại một chút, tự hỏi không biết Niên Cao nghĩ gì khi làm việc này? Anh ta có chắc chắn rằng sẽ không bị phát hiện, hay chỉ đơn giản là nghĩ rằng dù có bị truy cứu hay bồi thường cũng sẽ không đến lượt mình?
Lương Sảng nhìn lại khung trò chuyện với Tiêu Y, cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tự trách: [Xin lỗi anh Cận, em đã không kiểm tra kỹ lưỡng, việc này em sẽ tự mình giải thích với khách hàng.]
Tiêu Y đáp: [Đúng là lỗi của em, quy trình và kiểm soát nội dung rối ren hết cả, khách hàng sẽ cười cho đấy. Mau giải quyết đi.]
Lương Sảng trả lời: [Vâng.]
Cô lập tức gọi điện cho Từ Địch để giải thích tình hình, và hỏi xem tài liệu đó đã được gửi đi chưa, lãnh đạo có kiểm tra chưa. Khi biết rằng họ vẫn chưa xem qua tài liệu này, Lương Sảng thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, cô cũng làm rõ với Từ Địch, khẳng định rằng trách nhiệm hoàn toàn thuộc về công ty cô, do quy trình nội bộ chưa hoàn chỉnh trong giai đoạn đầu hợp tác. Nếu cần, cô sẽ giúp Từ Địch giải thích và xin lỗi với cấp trên của cậu ta.
Việc Niên Cao vượt qua Lương Sảng để gửi tài liệu trực tiếp cho Từ Địch, phần nào đó Từ Địch cũng hiểu được vấn đề. Thực ra, cậu ta cũng không nên nhận tài liệu mà không xác nhận lại với Lương Sảng. Nhưng khi thấy thái độ của cô rõ ràng, không đùn đẩy hay trốn tránh trách nhiệm, Từ Địch lại càng có thiện cảm với cô hơn.
Người phàm xá© ŧᏂịŧ làm việc không xảy ra vấn đề là điều không thể, cách xử lý vấn đề mới là cốt lõi trong công trình xây dựng niềm tin. Sự phản ứng nhanh chóng và thái độ thẳng thắn của họ khiến đối phương cảm thấy yên tâm. Công ty nào nói mình chưa bao giờ mắc lỗi lại càng làm người khác không dám tin, điều đó cho thấy có thể có nhiều sai sót nhỏ bị che đậy hoặc giữ kín.
Lương Sảng đã chính thức gửi bản thảo dự phòng qua email, Từ Địch báo đã nhận được. Người nổi tiếng kia cũng vui vẻ chấp nhận, hài lòng với nội dung và nói rằng không cần anh ta tự mình sửa, có thể đăng trực tiếp. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, không có sự cố nào.
Tô Thừa Tuấn lặng lẽ nghe Từ Địch báo cáo: "Sau này, mọi việc vẫn phải được đối chiếu và xác nhận với người phụ trách trực tiếp. Hợp đồng lớn cũng có thể ký với họ. Nhưng nhớ phải viết rõ các điều khoản miễn trừ trách nhiệm, đặc biệt là nếu có vấn đề với tài liệu, họ sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm."
Từ Địch nói: "Có lúc em đã nghĩ rằng sếp bị thái độ của chị Sảng làm cảm động rồi."
Tô Thừa Tuấn đáp lại một tiếng, ngước mắt nhìn cậu ta: "Không phải sao? Tôi đã nói hợp đồng lớn có thể ký rồi mà."
Từ Địch lặng lẽ nhìn anh.
Tô Thừa Tuấn khẽ nhướng mày: "Nhưng nhất định phải làm rõ các điều khoản với bộ phận pháp lý, đó là công việc."
—
Grey: mặc dù bộ này flop ẻ ra nhưng bản thân tôi lại thích nó, nó không chỉ là một bộ truyện mà còn có những tình huống rất thực tế và cách lý luận cũng rất thực luôn. Các giai đoạn trong con đường nghề của Lương Sảng và cách giải quyết tình huống mà tác giả xây dựng nên trong đây như muốn cuốn self-help vậy.