Chương 18: Có lẽ nên chia tay

Lương Sảng nhớ lại một số chuyện nhỏ giữa cô và Bùi Tuyết Châu, những chuyện mà cô đã cẩn thận cất giữ không bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai.

Hôm nay Cố Phán nhắc đến, cô lại cảm thấy đây là một đối tượng tâm sự lý tưởng. Giống như những món đồ cũ kỹ, được phơi bày dưới ánh nắng mặt trời để khử trùng và làm khô hoàn toàn, chúng sẽ trở nên sạch sẽ và khô ráo. Khi đặt chúng về lại trong gác xó thì đã là những tiêu bản mất nước, sẽ không thể phát triển thêm bất cứ điều gì mới, cũng sẽ không bao giờ hư hỏng, mang một trạng thái tĩnh lặng vô hại.

"Không phải là thích hay không thích, mà là tôi nhận ra, tôi và anh ấy là hai thế giới hoàn toàn khác nhau."

Lương Sảng gọi hai chai bia: "Cậu biết điều gì khiến tôi ngộ ra như thế không?"

Cố Phán nhìn cô, Lương Sảng nói tiếp: "Có một lần anh ấy trưng cầu ý kiến của tôi, anh ấy muốn mua cho mẹ anh ấy một chiếc khăn quàng cổ, hỏi tôi nghĩ như thế nào.

Sau nhiều năm, Lương Sảng nhận ra cô bình tĩnh hơn so với mình tưởng: "Lúc đó tôi đã chọn và ảnh chụp màn hình Taobao qua cho anh ấy. Bùi Tuyết Châu khen tôi có gu thẩm mỹ tốt, anh ấy đã khéo léo không tiếp tục chủ đề này. Tôi tưởng rằng đề xuất của tôi đã được chấp nhận. Sau này cậu đoán xem? Sau này tôi đã thấy ảnh trên trang Weibo của mẹ anh ấy."

Cố Phán nhíu mày: "Ồ, tổng giám đốc Lâm..."

"Đúng vậy." Ba mẹ của Bùi Tuyết Châu đều rất xuất sắc, ba là một học giả, có truyền thống gia đình học thức uyên thâm, mẹ là một nữ doanh nhân có sức ảnh hưởng. Đây không phải là bí mật gì, Lương Sảng đã xem trang Weibo của bà ấy nhiều lần, bà ấy là một người phụ nữ thanh lịch và tri thức.

"Sau đó tôi thấy món quà Ngày của Mẹ mà bà ấy khoe, là Bvlgari đấy bà chị!"

Cố Phán thu hồi ánh mắt, cô ấy cảm thấy bọt bia tắc nghẽn nơi cổ họng, khiến Cố Phán muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên thành lời.

"Có thể nhìn lại sẽ thấy chẳng sao cả, nhưng đối với tôi lúc đó... tôi ước Bùi Tuyết Châu không bao giờ hỏi tôi câu hỏi kia, và tôi ước mình khi ấy đã mù lòa không nhìn thấy điện thoại để trả lời anh ấy." Bia lạnh ngắt trôi xuống cổ họng như hạ thấp toàn bộ nhiệt độ cơ thể xuống hai độ, khiến cô bình tĩnh hơn hẳn.

"Tôi biết rằng làm giàu có trước có sau, mỗi người một số phận, điều đó không sao cả. Nhưng mà, nhưng mà... năm đó tôi hai mươi tuổi, bởi vì chuyện này mà muốn chôn vùi chính mình."

Cố Phán vươn tay đặt lên tay cô, im lặng một lúc rồi nói: "Nhưng đàn anh sẽ không để tâm đến những điều này. Anh ấy đã có tất cả những gì cần có, cậu có hay không cũng không thành vấn đề."

Lương Sảng ngẩng đầu, mỉm cười với Cố Phán rồi lắc đầu.

Cố Phán đọc được sự thất vọng ngắn ngủi trong ánh mắt của cô, sau đó cũng im lặng.

Cô chỉ muốn bày tỏ sự tiếc nuối về thời sinh viên không trọn vẹn, nhưng lại bất ngờ bị kéo vào một chủ đề thực tế hơn. Có một điều Lương Sảng không kể với Cố Phán, tháng lương đầu tiên đi làm, cô đã mua cho mình một chiếc khăn quàng cổ Bvlgari nhưng cô không đeo nó ra ngoài nhiều, vì dù có đeo ra ngoài cũng chẳng ai nhận ra đó là Bvlgari. Có lẽ, khi đó cô chỉ muốn chứng minh rằng mình cũng có thể sở hữu và có khả năng thưởng thức nó.

"Tôi không thể nói là không hiểu." Cố Phán thở dài nhẹ nhõm: "Ba mẹ cũng coi như giúp đỡ tôi, nhưng so với những người có nhà ở địa phương, tôi vẫn còn kém xa, không biết bao giờ mới có thể lập nghiệp ở thành phố này. Trước khi tiêu tiền, tôi luôn phải suy nghĩ liệu mình có nên vui vẻ hôm nay hay tiết kiệm để dùng tốt hơn sau này. Ai mà không ngưỡng mộ những người sinh ra ở vạch đích. Nhưng tôi chỉ cảm thấy... hai người đều không bước ra khỏi bước ngoặt đó. Thật sự là... hai người, chỉ cần một người bớt gò bó hơn một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ khác."

Lương Sảng chống cằm nghe Cố Phán nói.

Hai mươi tuổi, mong gặp được bạch mã hoàng tử là thật, nhưng cô không mong hoàng tử xuất hiện khi mình là Lọ Lem. Lúc đó cô mới hai mươi tuổi, chỉ hận không thể tỏa sáng trong mắt Bùi Tuyết Châu. Bất kỳ sự lúng túng nào bị Bùi Tuyết Châu nhìn thấy sẽ khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lương Sảng có thể thẳng thắn nói với giảng viên về vấn đề gia đình và cần sự giúp đỡ, không cảm thấy xấu hổ, nhưng Bùi Tuyết Châu thì không. Lúc đó, cô thực sự thích Bùi Tuyết Châu, không thể phơi bày cuộc sống mà cô muốn giấu kín trước anh ấy.

Cố Phán đã hiểu, chẳng qua vẫn còn chút hậm hực: "Thôi không nói chuyện này nữa, chúng tôi chỉ là người ngoài cuộc. Chỉ là không ngờ hai người thật sự chưa bao giờ mở lời với nhau, không cùng nhau đối mặt với vấn đề, không có cơ hội biết được suy nghĩ của nhau."

Lương Sảng lắc đầu cười: "Đúng vậy, anh ấy cũng không bao giờ nói với tôi anh ấy nghĩ gì."

Bùi Tuyết Châu vẫn luôn mập mờ, dè dặt, tại sao cô phải hiểu ám hiệu của anh ấy chứ? Anh ấy cũng chưa bao giờ hỏi cô một cách rõ ràng như kiểu "Này, Lương Sảng, hãy ở bên anh đi?" Có lẽ đó không phải là tính cách của anh ấy, hoặc có lẽ anh ấy chưa thích đến mức phải nói ra. Hai người đều do dự như vậy và không đến được với nhau, điều đó thật quá bình thường.

Trước đây, cô chỉ có tiếc nuối với Bùi Tuyết Châu, đến nay cô cũng chẳng oán trách. Chỉ là cô nhận thức rõ ràng đó là một hoàng tử trên cao, anh ấy có lẽ không hiểu thế giới của người phàm. Anh ấy có một ước mơ đẹp về ba thế hệ cùng học tại một trường đại học danh tiếng, đang đợi Lương Sảng bước vào. Nhưng anh ấy không biết, giữa họ có một vực sâu, người tay trắng không có gì và tự ti như cô, chỉ dựa vào ánh mắt của anh ấy là không thể vượt qua được.

Ăn tối xong, Cố Phán có bạn đến đón, Lương Sảng muốn tự gọi xe về. Cố Phán không chịu, nhất quyết phải nhìn cô gọi điện thoại cho Tiền Xuyên đến đón mới yên tâm.

Lương Sảng không còn cách nào khác, đành gọi điện cho Tiền Xuyên. Cô đoán Tiền Xuyên có thể sẽ thấy hơi phiền, nhưng Tiền Xuyên vẫn đến. Anh ta chào hỏi Cố Phán khá lịch sự, đỡ Lương Sảng lên xe. Tiền Xuyên để Lương Sảng dựa vào lòng mình, ngồi ghế sau: "Sao uống nhiều thế? Hai cô gái, không biết nguy hiểm à?"

Lương Sảng cười khúc khích véo mặt anh ta: "Không có gì, chỉ là Cố Phán lo lắng thái quá, em hoàn toàn có thể tự về."

"Lần sau đừng như vậy nữa, đêm muộn rồi, cũng không an toàn. Mai còn phải đi làm."

Tiền Xuyên thực sự có chút bực bội, khi anh ta nhận được điện thoại là đang trên đường về sau giờ tan làm, về gần đến nhà thì phải đổi phương hướng, rồi lại gọi taxi tới đây, cả hành trình dăng dẳng.

Lương Sảng có kỹ năng quan sát sắc mặt người khác rất tốt, cô nói nhỏ: "Em xin lỗi nhé, lần sau em tự về là được."

Tiền Xuyên lại cảm thấy hơi áy này, nắm lấy tay Lương Sảng, giọng nói dịu đi hơn: "Em đi một mình không an toàn."

Lương Sảng bật cười: "Vậy cảm ơn anh nha ngài hiệp sĩ."

Tiền Xuyên bị cô chọc ghẹo cho vui. Lương Sảng cảm thấy hơi nhạt nhẽo, cô nhắm mắt giả vờ ngủ, trở về nhà cũng không nói nhiều. Tiền Xuyên tưởng rằng đó là phản ứng của cô sau khi say rượu, tâm trạng của anh ta tốt lên nên đến tìm Lương Sảng trêu đùa nhưng Lương Sảng không mấy chủ động, trông có vẻ hơi đơ.

Tiền Xuyên chọc vào má cô, có lẽ thấy cô ngẩn ngơ rất thú vị, không biết vì sao lại cười một tiếng: "Ngốc nghếch, cũng khá đáng yêu."

Lương Sảng nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể tập trung, cảm xúc khó hiểu. Tiền Xuyên nắm lấy tay cô: "Cuối tuần ba mẹ anh qua chơi, chúng ta ở nhà nấu cơm nhé. Em trổ tài cho hai ông bà yên tâm."

Lương Sảng vốn định nói đi ăn nhà hàng là được, nhưng nghĩ lại, vừa rồi Tiền Xuyên vất vả đưa cô về nhà, để anh ta có mặt mũi trước ba mẹ cũng coi như đáp lễ.

Bỗng ý nghĩ kia từ việc thỉnh thoảng xuất hiện nay đã trở nên rõ ràng hơn, rằng cô có thật sự muốn một cuộc sống như vậy?

Lương Sảng đôi khi rất cam chịu với cuộc sống, Tiền Xuyên giống như món đồ phù hợp nhất với cô, có lẽ cô cũng vậy đối với Tiền Xuyên. Lựa chọn này không thể đánh giá tốt xấu, chỉ là phù hợp và nên làm, nhưng cô nhận ra rằng mình không thể kiểm soát mối quan hệ với Tiền Xuyên ở điểm này. Con người luôn phải tiến về phía trước, nếu tiếp tục ở bên Tiền Xuyên, vậy thì cần phải cùng nhau đối mặt với nhiều chuyện tiếp theo, chẳng hạn như ra mắt gia đình, kết hôn...

Lương Sảng dần dần bình tĩnh lại, bản thân cuộc sống đã khiến cô chùn bước, mà Tiền Xuyên... không phải là người có thể cấp thêm dũng khí cho cô.

Có lẽ nên chia tay.



- Grey -