Chương 14: Hôn nhau

Sau khi nghỉ việc, cuộc sống xã hội của Lương Sảng trở nên vô cùng đơn giản. Do thường xuyên không thể thống nhất với bạn bè về lịch trình, cô đã hạn chế rất nhiều việc gặp gỡ mọi người. Ngày thường chỉ có Lương Sảng rảnh rỗi, còn vào dịp lễ Tết... bạn bè cũng rất khó đến chơi. Đó là lúc khu du lịch nhỏ này đông đúc nhất, ga tàu điện ngầm gần đó sẽ chật cứng đến mức ngột ngạt. Đặc biệt là vào mùa hè nóng bức, đây không phải là lựa chọn lý tưởng cho bất kỳ ai.

Nhưng Tiền Xuyên sẽ đến.

Lần đầu tiên anh ta hào hứng đến chơi, Lương Sảng cảm thấy bực bội khó tả. Mùa hè ở nhà chỉ mặc đồ ngủ mới là thú vui trần gian, nhưng có khách đến chơi, cô buộc phải mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài, hẹn gặp anh ta ở cửa ga tàu điện ngầm.

Ánh nắng chói chang bên ngoài khiến mắt cô nhất thời chưa thể thích ứng, Lương Sảng có ý định quay về nhà ngay lập tức. Nhưng cuối cùng cô đã không trốn chạy, lễ nghi xã giao là trên hết.

Ngay khoảnh khắc Tiền Xuyên từ thang cuốn tàu điện ngầm đi lên, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán và đôi mắt đen láy sáng ngời của Tiền Xuyên, Lương Sảng sững người một lúc, rồi cuối cùng nở một nụ cười.

"Sao lại nghĩ đến đây vào cuối tuần vậy? Anh thật sự không sợ đông người hả?" Lương Sảng hỏi.

Giọng nói của Tiền Xuyên nghe đầy phấn chấn: "Đông người chứng tỏ nơi này tốt, tôi cũng thích náo nhiệt."

Lương Sảng: "Được rồi, tráng sĩ."

Tiền Xuyên hỏi: "Cô dạo này thế nào? Đã tìm được công việc mới chưa? Có cần tôi giới thiệu không?"

Lương Sảng lắc đầu, Tiền Xuyên càng tích cực, cô càng không thể bắt kịp tiết tấu này, cô thản nhiên nói: "HP và mana của tôi vẫn chưa hồi đủ, chỉ muốn nằm ườn ra thôi."

Tiền Xuyên cười cô: "Cô có bao giờ như này đâu, lúc làm việc chung cô hăng hái lắm, ngày nào cũng hay nói những câu hài hước. Lần này bị công ty chèn ép đến mức chịu kí©h thí©ɧ rồi à?"

Lương Sảng mỉm cười không nói gì.

Tiền Xuyên đổi chủ đề, nói dạo này không thấy cô đăng ảnh lên mạng xã hội, hỏi cô cuộc sống thế nào, mỗi ngày đều ăn đồ ăn ngoài hay sao?

Lương Sảng nói: "Đồ ăn ngoài cũng khá tốt. Ở đây ít người đặt đồ ăn ngoài, tuy món ăn không đa dạng lắm nhưng tốc độ giao hàng rất nhanh."

Tiền Xuyên nhìn cô, trong mắt có chút bất lực, dường như không biết phải nói gì.

Lương Sảng dẫn anh ta đi dạo một lúc, dọc đường đi thật ra không tìm được chủ đề chung để nói chuyện, cô cũng lười đi tiếp, bèn nói: "Tìm chỗ nào đó đi, tôi mời anh ăn cơm nhé."

Tiền Xuyên: "Thôi, nên là người có công việc mời ăn lại mới phải."

Lương Sảng nói: "Sao cũng được, tôi không đi nổi nữa."

Tiền Xuyên mới chợt hiểu ra, rất cẩn thận nhìn cô: "Xin lỗi nhé, tôi còn chẳng hỏi cô có mệt khi đi bộ hay không."

Lương Sảng: "Haha, chỉ là lâu rồi tôi không vận động thôi."

-

Giờ cao điểm buổi trưa, việc chờ đợi bàn là điều khiến người ta ngột ngạt. Tiền Xuyên rõ ràng đã đói, sáng sớm anh ta đi tàu cao tốc đến đây, đến giờ vẫn chưa ăn bữa đầu tiên.

Lương Sảng thì khác, cô ngủ đến trưa mới dậy, cách đây không lâu đã ăn nhẹ một lần.

Đợi một lúc, Tiền Xuyên không tìm được chủ đề nói chuyện với cô, có chút thất bại. Anh ta cũng khá đói nhưng số người xếp hàng trước mặt đông kinh ngạc. Lương Sảng liếc nhìn khuôn mặt uể oải của anh ta, lòng bỗng mềm nhũn.

Lương Sảng đứng dậy: "Thôi được rồi, nếu anh không ngại, hay là đi về chỗ tôi nấu mì ăn. Tôi ở ngay gần đây."

Tiền Xuyên nhìn cô chăm chú: "Thật ư, có thể sao?"

Ngay khoảnh khắc đó, Lương Sảng nghĩ rằng, Tiền Xuyên rất tốt.

Lúc tạm biệt, Tiền Xuyên hỏi: "Tuần sau, tôi có thể đến chơi nữa không?"

Lương Sảng nhận ra sự mong đợi trong mắt anh ta, cô không thể giả vờ như không hiểu. Nếu ngay từ đầu cô nói rõ ràng, giờ này có lẽ đã có đủ dũng khí để từ chối, nhưng cô cho rằng mình không có dũng khí đó. Có lẽ tiềm thức trong cô hy vọng có ai đó xuất hiện trong cuộc sống tẻ nhạt của mình, ít nhất cũng mang đến điều gì đó khác biệt so với hiện tại. Vì vậy, cô đã nói một tiếng "Được".

Lần thứ hai Tiền Xuyên đến, anh ta trực tiếp gõ cửa nhà cô, mang theo trái cây và một vài cây cảnh mini thuộc loài mọng nước.

"Tôi mua cho cô vài chậu xương rồng với sen đá, trước đây thấy cô đăng ảnh trên vòng bạn bè, nghĩ chắc có lẽ cô thích."

"Cảm ơn." Lương Sảng mỉm cười.

Tiền Xuyên nói: "Tôi không tìm được loại giống hệt như cô đã trồng trước đây, nhưng loại này cũng không khó chăm sóc, mỗi tuần tưới nước một lần là được."

Lương Sảng tháo gỡ đóng gói của mấy chậu cảnh: "Đã ghi nhớ, anh thật chu đáo."

"Nếu cô không nhớ... ừm, tôi có thể đến đây mỗi tuần để tưới nước cho chúng."

Khi nói câu này, Tiền Xuyên có chút lo lắng mà nhìn chằm chằm Lương Sảng không rời mắt. Lương Sảng hiểu, anh ta đang mong chờ một sự cho phép khác.

Cô nhìn chằm chằm vào chậu xương rồng trong tay một lúc, rồi mỉm cười với Tiền Xuyên: "Cũng được thôi."

Ngoài cửa sổ náo nhiệt, Lương Sảng lúc này lại cảm thấy thế giới vô cùng yên tĩnh.

Chính trong khoảnh khắc đó, cô đã buông bỏ Bùi Tuyết Châu, đồng thời cũng buông bỏ một số thứ khác. Bản thân từ bỏ những chuyện này không khó, điều khó khăn là những khoảng trống trong lòng sau đó, như có thứ gì quan trọng đã bị cô gỡ bỏ khỏi trái tim.

Khi ấy, cô tưởng rằng không đau, nhưng sau này cơn gió lạnh cứ lùa vào lỗ hổng này, lâu lâu nhắc lại cô bài học về sự "đánh mất".

Cô cũng học cách đánh giá Tiền Xuyên bằng hệ thống giá trị đó, học vấn không bằng cô, thu nhập cao hơn một chút, tính cách tốt. Gia đình không quá khá giả nhưng cũng không có gánh nặng gì, có nhà ở thành phố thuộc cấp ba cấp bốn, ba mẹ đều có công việc, sau khi nghỉ cũng có lương hưu.

Có lẽ đối với anh ta, điều kiện của cô cũng không tốt lắm, chỉ thấy tính tình tốt bụng và vẻ ngoài bắt mắt.

Vậy còn Bùi Tuyết Châu thì sao? Bùi Tuyết Châu đã có cuộc sống của riêng Bùi Tuyết Châu.

Lương Sảng cô luôn mong muốn có được người tốt hơn, ai mà không mong muốn điều đó chứ? Vậy nên, cô thích Bùi Tuyết Châu không có gì lạ.

Cô tự nhận mình không xứng với Bùi Tuyết Châu, điều này cũng không kỳ quái.

-

Lần thứ ba Tiền Xuyên đến, họ đã hôn nhau.

Lương Sảng nhớ lại trong một cuốn tiểu thuyết của Trương Ái Linh có miêu tả cảnh hôn nhau, ví von lưỡi của người kia như nút bần ấm áp. Lúc ấy, Lương Sảng thắc mắc sao ai đó lại miêu tả chuyện hôn nhau một cách thô thiển như vậy, sau này mới nhận ra chuyện lãng mạn này còn tùy thuộc vào cách nhìn nhận của từng người. Nếu không có sự tham gia của chất dẫn truyền thần kinh tiết ra trong não, không có cảm giác tựa như ảo mộng đi kèm, xét về thực tế trong thế giới vật lý, nó cũng chỉ là hai cái lưỡi có độ ẩm khác nhau, giống như hai nút bần ấm nóng mà thôi.

Đêm hôm ấy, cô mơ thấy hoa sơn chi nở rộ.

Gió thổi qua, vô số cánh hoa trắng như phát cuồng rụng rơi xuống, từng cánh bị cuốn vào trong gió...

Cuối cùng trong giấc mơ ấy chẳng còn sót lại gì, chỉ còn lại một gốc cây trơ trụi không hoa.

Cô mở hộp thoại trò chuyện với Bùi Tuyết Châu, rồi lại vào trang cá nhân của anh ấy. Bùi Tuyết Châu hoàn toàn không hé lộ bất kỳ dấu vết nào về cuộc sống của mình, trang cá nhân trống trơn.

Lương Sảng không biết mình muốn tìm kiếm điều gì, cũng không biết có gì khác biệt đối với cô hay không, cô chỉ theo bản năng muốn nhìn thêm một lần nữa. Một cái nhìn không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Điện thoại nhảy ra một tin nhắn mới, là của Tiền Xuyên gửi đến: "Em có cân nhắc dọn đến đây không? Nghĩ muốn ở chung với em."

Lương Sảng nhanh chóng gõ chữ: "Haha, anh cứ tiếp tục nghĩ đi."

Tiền Xuyên: "Anh vẫn đang nghĩ về nó."

Lương Sảng tìm cho anh ta một biểu tượng cảm xúc vuốt tóc, cô cảm thấy mình như đang học một khóa học tình yêu, đi theo quy trình từng bước một. Cảm giác này không tốt cũng không tệ, giống như bước chân trên mặt đất, bạn biết mình sẽ không thể bay lên mây nữa và cũng không có trải nghiệm bồng bềnh nào, nhưng điểm tốt là sẽ không bao giờ rơi xuống, mọi thứ đều rất thực tế.



- Grey -