Chương 13: Không có niềm vui bất ngờ mới chính là cuộc đời của cô

Lương Sảng nhanh chóng dọn nhà nhưng không dọn đến ở cùng Tiền Xuyên, cô chuyển đến một nơi giáp ranh thành phố, gần một khu du lịch nhỏ.

Vì ở ngoại ô, giá thuê nhà thực tế rẻ hơn so với tưởng tượng. Lương Sảng tính toán số tiền còn lại của mình, dự định nghỉ ngơi hai tuần. Cô biết rõ bản thân không thể ngừng làm việc, "nằm im" không nằm trong danh sách lựa chọn của cô. Nhưng cô bắt đầu không tin vào sự phán đoán và lựa chọn của bản thân, sẽ toàn bết bát như thế sao? Tìm một công ty khác, chẳng lẽ không tốt hơn công ty trước đó à? Nếu không thì quá thảm.

Mọi người thấy đấy, cuộc sống đôi khi chính là như vậy, chỉ cần không suôn sẻ liên tiếp hai ba lần, con người dễ dàng học được sự thất vọng và bất lực.

Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ liệu kinh nghiệm sống của ba mẹ có phải là chân lý hay không, cô nên nhân cơ hội này thi vào biên chế, dù sao vẫn tốt hơn là tự mình va vấp mù quáng như vậy. Nghĩ nhiều sẽ phiền phức, Lương Sảng quyết định tạm thời đóng cửa bế quan hướng đi này, trốn tránh vài ngày rồi tính tiếp.

Bỗng nhiên nghỉ việc, cuộc sống thậm chí nhàn rỗi đến mức khiến cô bối rối. Khu du lịch nhỏ không có nhiều người vào ngày thường, Lương Sảng sẽ đi dép lê ra ngoài, mua cho mình một ít đồ ăn nhẹ. Chỉ mất một ly trà sữa để đi hết một nửa phần trung tâm của du lịch.

Hầu hết thời gian cô ở nhà gọi đồ ăn ngoài, chơi game. Cô đã tải lại tựa game PC mà mình đã chơi một thời gian khi còn học đại học, lúc đó vẫn là bạn bè trong câu lạc bộ rủ nhau chơi chung, một phần vì không tìm được đồng đội tin cậy nên muốn thông qua đó phát triển mối quan hệ với những người bạn quen biết sẵn bên ngoài. Họ đã cùng nhau thực hiện dự án chụp ảnh kiến trúc cổ, tính cách hòa hợp nhau. Vừa hay lúc đó game nhập vai tiên hiệp này đang rất hot, các bạn trong câu lạc bộ rủ rê mọi người cùng tải xuống, tiện cho việc tổ đội đánh boss.

Lương Sảng trước đây chưa bao giờ có ý định chơi game, mục tiêu cuộc sống của cô rõ ràng, nỗ lực đến mức gần như nhàm chán, trước đây chưa từng thử qua trò chơi giải trí "tư bản chủ nghĩa" này.

Không ngờ một người bận rộn như Bùi Tuyết Châu cũng không từ chối đề nghị.

Vì vậy, đó là lần đầu tiên Lương Sảng tải game, đăng ký một tài khoản.

Khi tải xuống và đăng nhập, những người bạn chơi chung đã có thể đi đánh boss cùng nhau. Còn Lương Sảng do bận học đêm mấy buổi liên tiếp, hiện chưa lên cấp, đành phải tự làm quen với thao tác trước. Cô có kết bạn với họ trong game nhưng khi trực tuyến thậm chí không nói chuyện.

Bỗng nhiên, cô thấy Bùi Tuyết Châu gửi tin nhắn, hỏi cô đang ở đâu. Lương Sảng khai thật: Môn phái khinh công khó quá, em lại chết một lần nữa, đang ưu sầu chờ hồi sinh.

Bùi Tuyết Châu: ...

Bùi Tuyết Châu: Đến chỗ anh đi.

Lương Sảng định trả lời tin nhắn thì Bùi Tuyết Châu nhắn tiếp: Thôi được rồi, để anh đến chỗ em.

Lương Sảng: Cảm ơn, cảm ơn.

Bùi Tuyết Châu: Sợ em trèo đèo lội suối rồi lại ngã.

Lương Sảng: Cũng không nhất thiết vậy chứ!

Hầu hết các nhiệm vụ ban đầu đều khá rườm rà, Bùi Tuyết Châu làm xong cũng không thể kiếm được nhiều điểm kinh nghiệm mà chỉ để giúp Lương Sảng lên cấp.

Bùi Tuyết Châu nhận một nhiệm vụ, là giúp người khác chuyển đồ. Lương Sảng tạm thời không thể nhận được nhiệm vụ như vậy, chỉ có thể đi theo Bùi Tuyết Châu ké điểm kinh nghiệm.

Bùi Tuyết Châu không ngờ Lương Sảng chơi game tệ đến vậy, anh ấy bật mic lên hỏi: "Lên chưa?"

Lương Sảng do dự, dồn hết sức lực suy nghĩ: "... Nếu nhân vật của em chồng lên hình ảnh chiếc xe thì coi như đã lên xe rồi đúng không?"

Bùi Tuyết Châu suy nghĩ một lúc, hiếm khi ngớ người: "Hình như cũng đúng."

Lương Sảng tự hào về sự thông minh của mình: "Vậy là em đã lên xe rồi."

Bùi Tuyết Châu: "Tốt, ngồi cho vững."

Một lúc sau... Nhân vật kiếm khách Bùi Tuyết Châu phi ngựa như điên, Lương Sảng bỗng phát hiện nhân vật của mình vẫn đang đứng yên tại chỗ...

Lương Sảng: ?

Lương Sảng cảm thấy xấu hổ: “Em xin rời đội, em sẽ tự luyện thêm một lúc.”

"Đừng nhúc nhích!" Giọng nói của Bùi Tuyết Châu kiên định: "Chạy xong chuyến này anh còn có thể nhận thêm một chuyến nữa, anh sẽ đến tìm em."

Lương Sảng cảm thấy anh ấy lãng phí thời gian như vậy là không đáng: "Em không được. Bùi Tuyết Châu, em thực sự không biết chơi, anh đừng dẫn em theo nữa, để em tự mày mò một thời gian."

Bùi Tuyết Châu vừa điều khiển nhân vật của mình làm nhiệm vụ, vừa nói một cách nhẹ nhàng: "Chẳng phải đã nói sẽ lập đội sao? Nhân vật của em tuy khó chơi lúc đầu, nhưng sau này sẽ rất mạnh đấy."

Anh ấy bình thản như không có gì, ngược lại là Lương Sảng càng không biết phải nói gì. Cô cảm thấy mình lắm mồm, vừa chấp nhận mình lắm mồm nhưng từ chối cũng là mình lắm mồm.

Bùi Tuyết Châu không ngại phiền phức, tự hoàn thành nhiệm vụ trước, sau đó quay lại tìm Lương Sảng. Lần này anh ấy điều chỉnh góc nhìn cẩn thận, xác nhận Lương Sảng đã lên xe chở hàng rồi mới bắt đầu chạy.

Bối cảnh game là buổi hoàng hôn ở một vùng ngoại ô. Lương Sảng chưa bao giờ thấy cảnh hoàng hôn yên tĩnh như vậy.

Chiếc xe ngựa chạy đi, nhân vật nữ hiệp của cô và kiếm khách của Bùi Tuyết Châu ngồi cạnh nhau.

Lương Sảng phóng to góc nhìn, lén chụp ảnh màn hình.

Nhưng mà tài khoản này cuối cùng cũng bị cô bỏ dở trước khi đạt đến cấp độ tối đa, hứa hẹn đi đánh phó bản chung với nhóm cũng chỉ đi vài lần mà thôi. Bởi vì lúc đó ba Lương gặp một người bạn, muốn kéo người ta cùng đầu tư, sau khi tính toán phát hiện vẫn còn chưa đủ tiền. Ban đầu ông cũng nói Lương Sảng chưa tốt nghiệp đại học, tự lo được cho bản thân là tốt rồi, nhưng sau cùng vẫn phải mở lời với cô. Số tiền không nhiều, nhưng đối với Lương Sảng cũng không ít.

"Con chớ miễn cưỡng, tuy ba không đủ nhưng cũng có bạn bè khác có thể vay mượn, không thể để con ở ngoài chịu khổ."

Ngay khi ông mở lời, Lương Sảng đã suy nghĩ về cách kiếm đủ số tiền mà ông ấy muốn, không hoàn toàn là vì muốn giúp đỡ ba mà vì cô không tin tưởng ông Lương. Ông ấy đã từng hỏi cô cách vay tiền, cách phân biệt phần mềm vay tiền thật giả, Lương Sảng nghĩ đến đã sợ hãi. Thà tự mình giải quyết còn hơn để ông ra ngoài vay mượn người khác, vẫn tốt hơn bị lừa vay tiền từ những nguồn không rõ ràng.

Thái độ của cô đối với cuộc sống thuộc kiểu nửa vời, phần lớn thời gian có vẻ thiếu động lực, chán nản với số phận, nhưng chỉ cần ném ra một chút mồi nhử trong cuộc sống, cô lại ngoan ngoãn vẫy đuôi đón nhận. Điểm xuất phát hiện tại rất thấp, nhưng cô cũng không đến mức tuyệt vọng. Cô tin rằng sau khi tốt nghiệp, nỗ lực hơn một chút thì cuộc sống sẽ dần dần tốt đẹp hơn, cô sẽ được nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.

Tuy nhiên, việc này cũng tiềm ẩn một số rủi ro. Ông Lương vốn có tính cố chấp, mang trong mình một thứ "chủ nghĩa anh hùng cá nhân" bất chấp sống chết của gia đình, luôn muốn âm thầm làm nên chuyện lớn. Lương Sảng sợ rằng nếu mình không giải quyết được khoản thiếu hụt của ông ấy, ông ấy sẽ âm thầm tìm kiếm con đường nào đó khác, có thể sẽ dẫn đến rủi ro lớn hơn. Việc này đã kí©h thí©ɧ dây thần kinh mong manh của cô, khiến cô không dám nghĩ sâu hơn.

Vì vậy, cô kiên quyết nói rằng mình có thể kiếm đủ số tiền và nói: "Không sao, ba lấy của con đi, lấy của con còn hơn vay người khác."

Cũng may lúc đó có một cơ hội. Lương Sảng thỉnh thoảng chia sẻ những kinh nghiệm "vấp ngã" trong quá trình dịch thuật của mình trên diễn đàn, cũng như trao đổi kinh nghiệm với mọi người ở đó. Thật may mắn, cô đã được một người thuộc dạng cây đa cây đề trong ngành phát hiện, đó là một dịch giả mà cô rất yêu thích. Khi biết được cô có nhu cầu nhận bản thảo, người đó đã giới thiệu cho cô một công việc, nói rằng là tài liệu của một hội nghị học thuật quốc tế. Bản dịch với thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề và giá cả cũng không cao. Ưu điểm là cô có thể làm việc cùng với thần tượng mà mình yêu thích, và thứ hai là người kia còn tốt bụng đồng ý ứng trước cho cô một khoản tiền.

Lương Sảng đã gom hết số tiền tiết kiệm trước đây cùng với khoản thu nhập này đưa cho ông Lương đầu tư.

Nhận thêm việc khiến cô đột nhiên bận rộn, đương nhiên không còn thời gian chơi game với bạn bè trong hội vào buổi tối. Thỉnh thoảng về nhà chơi một lần, cô phát hiện bạn bè đã lên cấp tối đa, chỉ có tài khoản dừng lại ở cấp bốn mươi mấy của cô xuất hiện trong bang hội nhỏ mà họ lập ra.

Có một lần, khi đi học trên giảng đường, cô bỗng gặp Bùi Tuyết Châu, anh ấy hỏi: "Nếu tan học sớm, tối nay... đi đánh boss không?"

Lương Sảng nói không.

Bùi Tuyết Châu hỏi: "Dạo này sao đột nhiên bận rộn vậy?"

Lương Sảng nói: "Em... học bài."

Bùi Tuyết Châu: "Vừa mới thi giữa kỳ xong mà không cho bản thân nghỉ ngơi à?"

Lương Sảng không biết phải nói gì.

Bùi Tuyết Châu hơi nghiêng đầu nhìn cô: "Em không thích chơi game này đúng không?"

Lương Sảng: "Không, không phải. Em bận một số việc khác."

Trong một khoảnh khắc, cô muốn nói gì đó với Bùi Tuyết Châu, nhưng cô không dám nói ra. Cô cũng nghĩ rằng không cần phải nói, đây là sự bế tắc của bản thân, không phải của Bùi Tuyết Châu, cô không thể bắt anh ấy chia sẻ cùng mình. Cô thích ánh mắt Bùi Tuyết Châu nhìn cô trong tiếng vỗ tay khi thuyết trình trên lớp đến mức nào, thì càng không muốn nói cho anh ấy biết về những vấn đề mà mình đang gặp phải.

Cô cũng không tham gia nhiều hoạt động tập thể của câu lạc bộ, không đi du lịch, không đi xem phim, không đi ăn tối... Cứ như vậy, trong sự bận rộn, cô bỏ lỡ những lần gặp mặt nhau, và cũng trong sự bận rộn, từng chút một tiết kiệm lại tiền sinh hoạt.

Sau đó...

Sau đó, Lương Sảng thấy người thuê cô được phỏng vấn, có người hỏi anh ta làm thế nào để có thể duy trì số lượng bản dịch ổn định khi bận rộn như vậy. Lý do cho buổi phỏng vấn là anh ta đã dịch một tác phẩm khoa học rất có tiếng vang và phổ biến ở nước ngoài, nhận được nhiều lời khen ngợi và lọt vào top đầu bảng xếp hạng sách bán chạy. Nội dung được đề cập khiến Lương Sảng cảm thấy quen thuộc. Cô mượn một bản từ thư viện, mở ra xem, tám phần mười là những thứ cô đã thức trắng ngày đêm viết ra, không thay đổi một chữ. Cô không được ghi tên, khoản tiền thù lao ít ỏi là tất cả những gì cô nhận được.

Rồi sau đó, cô biết được từ ông Lương rằng tiền đã không còn, đầu tư thua lỗ. Ba cô buồn bã và tức giận nói rằng con người không thể luôn gặp xui xẻo như vậy, rồi ông sẽ kiếm lại. Lương Sảng khuyên ông hãy buông xuôi, nói rằng tiền mất đi con người sẽ thanh thản, rồi sẽ có phúc báo từ nơi khác đến. Thực ra cô chỉ sợ, sợ rằng ông lại thử thêm với hướng đi nào đó khác nữa.

Về công việc dịch thuật kia... Cô muốn làm gì đó, khi kiểm tra kỹ lại, cô phát hiện ra rằng người thuê kia luôn rất cẩn thận, không để lại bất kỳ ghi chép nào. Tiền chuyển cho cô được ghi chú là "Chúc mừng ngày lễ" hoặc "Chúc bạn vui vẻ". Còn nội dung hợp tác, khi ấy họ đã nói chuyện trực tiếp qua cuộc gọi.

Lương Sảng chỉ mất một thời gian ngắn để đưa ra quyết định không truy cứu, cô không biết mình có thể đạt được gì cho bản thân, cũng không thể chịu đựng được việc truy cứu sẽ phải trả giá những gì, dù chỉ là một ít thời gian hay công sức.

Bạn thấy đấy, chỉ cần cuộc sống cứ mang lại cho bạn thất vọng, thất vọng và thất vọng, rất dễ dàng tập thành thói bất lực.

Lương Sảng trẻ tuổi không có nhiều phản ứng đối với cuộc sống. Cô nghĩ, không có niềm vui bất ngờ mới chính là cuộc đời của cô.

---

- Grey -