Có một lần Lưu Anh không biết đào đâu ra mấy cái kẹo dẻo vị trà sữa, chia cho tôi với Vĩ Dương mỗi người một ít. Tôi không thích ăn loại kẹo này lắm nên sau khi ăn thử một cái liền cất đi. Nhưng công nhận vị trà sữa đậm thật.
Và rồi vào một ngày đẹp trời đi ăn với bạn học Ôn sau khi đi xem phim, trong lúc chờ đồ ăn ra, tôi buồn mồm lại hơi đói, đút tay vào túi áo thấy viên kẹo trà sữa kia liền bóc ra ăn mặc cho sự phản đối của Hứa Quân.
- Vị trà sữa đấy, ngon lắm, anh ăn không? _ Hỏi cho có lệ thôi chứ tôi biết anh không thích ăn mấy thứ đồ ngọt này mà.
Y như rằng, bạn học Ôn lắc đầu, còn trừng mắt nhìn tôi:
- Ăn xong lát không ăn được cơm thì đừng có trách!
Sự thật chứng minh, lo lắng của bạn học Ôn rõ ràng là thừa thãi vì hơn ai hết, tôi rất hiểu cái dạ dày mênh mông như biển cả của mình.
Tối hôm đó tôi ăn hết một đĩa mỳ ý sốt bơ và một cốc trà Lipton chanh, sau đó tiếp tục không sợ chết đi ăn một cây kem trong mùa đông lạnh giá.
Hậu quả... ngay ngày hôm sau tôi liền bị viêm họng, bạn học Ôn vừa đưa kẹo ngậm ho cho tôi vừa mắng, bắt tôi thề thốt từ nay về sau không bao giờ ăn đá uống lạnh vào mùa đông nữa mới chịu tha (つ﹏<。). Bị bạn học Ôn quản thúc nhiều, sau này tôi chỉ gọi uống đồ nóng thôi, không bao giờ đυ.ng đến một viên đá nào nữa luôn =))
À, sau đó tôi còn ăn thêm hai viên kẹo vị trà sữa kia nữa.
Đưa tôi đến dưới chung cư, bạn học Ôn vẫn cằn nhằn tôi về phải uống nước ấm kẻo viên họng, đi ngủ phải đóng kín cửa nếu không sẽ bị lạnh, nói nhiều còn hơn cả mẹ tôi.
Không thể nghe nổi nữa, tôi đưa tay kéo bạn học Ôn vào gần chân cầu thang khuất camera, kiếng chân chạm nhẹ lên môi anh.
Là một con người ngây ngô trong vấn đề yêu đương, bạn mong chờ Ôn thân yêu nhanh chóng ôm lấy gáy tôi hôn lại ư? Không có chuyện đó đâu ¯_(ツ)_/¯
Đạt được kết quả khiến anh ngừng lầm bầm, tôi liền buông ra, cười cười:
- Anh trai nói nhiều thế em đi về đấy.
Bạn học Ôn sinh trước tôi nửa năm, hồi mới quen nhau tôi hay đùa gọi anh ấy là Anh trai hay Ca ca. Đối với danh xưng này, bạn học Ôn bày tỏ cực kì không thích. Nhưng... hihi, tôi không quan tâm anh thích hay không, tôi chỉ quan tâm tôi thích hay không thôi =)))))
Bạn học Ôn phản ứng lại nụ hôn của tôi thì chậm mà kéo tôi vào hôn thì nhanh == Tôi bất giác bị cuốn theo, chỉ đến khi anh ôm lấy eo tôi, tôi mới sực nhớ ra đây là chân cầu thang, người đến người đi rất dễ dàng nên liền vội vàng đẩy anh ra.
- Đúng đắn tí đi, đây là chân cầu thang! _ Tôi trừng mắt nhìn anh.
Không đáp lại câu nói của tôi, anh đột nhiên cười:
- Đúng là có vị trà sữa.
Đầu óc tôi hiếm khi linh hoạt, lập tức hiểu được anh đang nói về cái gì. Nhưng mà thời khắc này, tôi không mong tôi hiểu được.
Con mẹ anh, đồ lưu manh (ʘᴗʘ)凸
***
Chúc mọi người có một năm ngọt ngào như Dương Liễu Nhi và Ôn Hứa Quân ❤