Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nếu Một Ngày Đẹp Trời Mình Yêu Nhau?

Chương 2: Tết

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tết. Tết là dịp để mọi người quây quần bên nhau đón giao thừa, người lớn lì xì trẻ em, bọn trẻ xúng xính quần áo mới. Tết, bạn có thể bỏ qua những phiền lo năm cũ, mong về một năm mới tốt đẹp hơn. Bạn sẽ có những ngày nghỉ thảnh thơi để chuẩn bị cho năm mới sắp tới.

Sai lầm :)))) Nếu bạn vẫn còn giữ cái suy nghĩ ấy về Tết thì quả thật là quá sai lầm :))))

Tết. Tết là dịp để bạn quật con mẹ nó cả nhà lên mà lau chùi kì cọ, quét chỗ này, sắp chỗ kia, rồi nhồi đẫy nhồi tễ bánh chưng, gà luộc, nem hay xôi. Đỉnh cao của kinh dị là khi bạn phải chen muốn nghẹt thở để có thể cho tiền vào hòm công đức của bất kỳ chùa chiền nào :)))) Ghê gớm nhất chính là những câu nói đầy thân thương dịu dàng của các người cha người mẹ thứ hai:

- Mình kiểm tra một tiết trước Tết không ra Tết quên hết mất nhỉ.

- Tết nghỉ dài, cô cho thêm tí bài tập để khỏi quên chữ nhé.

Hay:

- Ra Tết cô kiểm tra vở bài tập nha.

Khϊếp đảm = =



Năm nay, tôi, một học sinh lớp mười một đã ngu còn lười, quyết định keme bài tập, chơi bời ngủ nghê phè phỡn đến tận 30 Tết, khi mẹ cũng không chịu được sự vô công rồi nghề của tôi, mới bắt đầu cắm đầu vào dọn phòng, tìm quần áo mặc ba ngày Tết và làm qua qua cho xong bài tập.

Qua qua ở đây là gì? Là chép giải Dương Minh gửi sang :)))) Có một sự thật là, không ai hay bất cứ sinh vật nào có thể cứu vãn trí thông minh của tôi nơi Vật Lý nên tôi chỉ có thể chép giải cho đủ vở mà thôi :)) Dù sao nó cũng không phải môn tôi thi.

Giới thiệu một chút, Dương Minh là bạn thân khác giới của tôi ở lớp, tôi sẽ nói về cậu ấy sau. Chỉ có cậu ấy mới đồng ý chụp bài cho tôi chép. Chứ bạn học Ôn toàn bắt chép ở lớp thôi. Mà bài Tết nhiều lắm, chép ở lớp không kịp :(

Thôi, trở lại truyện.

Đáng sợ nhất đêm giao thừa là màn phóng sinh. Mọi năm là anh Nam Phong đọc lễ khấn, tôi đi hứng nước và Tuấn Phong phóng sinh. Tuy nhiên năm nay anh cả thân yêu của tôi không biết ăn ở thể nào lại phải trực vào đúng mùng một (anh tôi là bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện thành phố) nên trọng trách đọc lễ khấn vô cùng vinh quang rơi lên đầu nam thứ - Tiểu Phong.

À quên không nói, tôi và Tiểu Phong là chị em sinh đôi khác trứng. Hai chúng tôi không giống nhau chút nào trừ ngày sinh. Vì nó muốn theo đuổi việc kinh doanh nên học ban A, khác lớp cùng trường với tôi.

Đáng ra người đọc lễ phải là tôi nhưng bởi trình độ đọc hiểu kém cỏi, mẹ không tin tưởng nổi nên kêu tôi vừa hứng nước vừa phóng sinh còn Tiểu Phong đọc lễ khấn.

Hứng nước là chuyện muỗi, chỉ cần để cái xô ở đó và vặn nước chảy. Nhưng oimeoi phóng sinh T^T Nếu mấy bé chim chịu ngoan ngoãn bay đi thì còn đỡ, lý gì cớ sao các em cứ vương vấn nơi l*иg chim chật hẹp vạiiiiii =(( Chúng nó cứ phải từng đứa từng đứa bay ra một cơ, còn phải liều chết xông lên đập đầu vào cửa sổ muốn vào nhà nữa cơ
« Chương TrướcChương Tiếp »