Chương 9: Bạch Vĩ Này Không Phải Là Dễ Ức Hϊếp.

Trương Dần càng cảm thấy căng thẳng: “Hà lão đại, có chuyện gì sao?”

Hà Khuynh cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói, lô hàng của BL chuẩn bị giao dịch với Đại của tôi bị ông cướp đi rồi?”

Trương Dần nhìn chăm chăm vào Bạch Vĩ, trả lời: “Sao có thể nói như vậy được, Hà lão đại à...”

Hà Khuynh không để hắn ta nói hết câu, ngắt lời: “Lần này tôi đã bàn bạc xong xuôi với BL, ông làm thế này, không phải ép tôi vào tình thế khó xử rồi sao?”

Mặc dù giọng nói của ông vẫn bình thường, nhưng ai cũng cảm thấy được sự áp lực bên trong đó.

Trương Dần cắn răng, tại sao Hà Khuynh này lại bao che cho con nhãi này như thế? Nói thế này chẳng phải là muốn hắn ta trả hàng sao?

“Được rồi, ông giải quyết chuyện này cho ổn thỏa đi.” Hà lão đại nói rồi cúp máy luôn, không để cho Trương Dần một cơ hội phản bác nào.

Bạch Vĩ từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bây giờ mới lên tiếng: “Trương lão đại, ông cảm thấy sao?”

Trương Dần trợn trừng mắt nhìn cô, giống như một con sói hoang muốn ngay lập tức vồ lên nhai tươi nuốt sống con mồi.

Hắn ta cắn răng, quai hàm bạnh ra, có thể thấy được bây giờ hắn đang rất tức giận.

Bây giờ tình thế trước mắt chưa chắc đã có thể an toàn quay về, hơn nữa cuộc điện thoại của Hà Khuynh vừa rồi cũng đã nói rõ. Nếu bây giờ hắn ta không trả hàng, chắn chắn sẽ không yên ổn.

Trương Dần cướp lấy điện thoại từ tay tên thủ hạ, bấm một dãy số. Đợi bên kia nhấc máy, hắn nghiến lợi: “Trả hàng cho BL.”

Tên cầm đầu vừa nghe thấy mệnh lệnh, nhất thời không hiểu gì, hỏi: “Hả, lão đại, có phải ngài nhầm lẫn gì không...?”

Chưa đợi tên đó nói hết câu, Trương Dần đã hét lên: “Tao bảo mày trả hàng thì cứ trả, đừng hỏi nhiều.”

Nhìn miếng thịt ngon đã dâng tới miệng cứ thế mà bay đi mất, hắn ta tức giận ném chiếc điện thoại tan thành từng mảnh. Trầm giọng: “Đi về.”

Trước khi đi, hắn ta liếc nhìn Bạch Vĩ. Lần này là do hắn ta đã khinh địch, mới để thua con nhãi này, lần sau nhất định hắn sẽ trả mối nhục hôm nay.



Bạch Vĩ không sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Trương Dần. Bạch Vĩ này không phải là dễ ức hϊếp!

Sau khi Trương Dần và thủ hạ của hắn rời đi, Bạch Vĩ và người của cô cũng trở về.

Mọi người ngồi lại trong phòng, ai cũng khâm phục cô, chuyện khó nhằn thế này mà cô chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ đã giải quyết xong.

Bạch Ngọc dùng ánh mắt sùng bái mê muội nhìn cô, đại tỷ ngầu quá đi, tỷ ấy mà là đàn ông thì cô ta nguyện dâng hiến hết cho cô luôn.

Bạch Vĩ liếc nhìn Bạch Ngọc, ánh mắt này cũng quá bộc bạch rồi, muốn không chú ý cũng không được. Mặc dù ngoài mặt cô không biểu hiện gì nhưng trong lòng cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Cô ho nhẹ một tiếng.

Bạch Tư huých tay vào người sang si mê ngắm nhìn bên cạnh, thu lại một chút đi.

Bạch Ngọc cũng biết mình hơi lố, nhưng mà Bạch tỷ quả thật quá đẹp trai rồi.

Bạch Tư nhìn cô: “Bạch tỷ, cô cảm thấy tên Trương Dần kia sẽ đem trả hàng cho chúng ta sao? Từ lúc nãy đến giờ cũng đã hai mươi phút rồi nhưng chưa có tin tức gì.”

Bạch Vĩ: “Không phải lo lắng, hắn không dám.”

Ý của Bạch tỷ là hắn không dám không trả sao?

Bạch Tư: “Nhưng…”

Tiếng chuông điện thoại reo lên, cắt ngang lời nói của Bạch Tư. Cậu nhấc máy, giọng nói của tên thủ hạ từ trong điện thoại vang lên, hắn ta có vẻ vui mừng: “Tư ca, bên S đã trả hàng cho chúng ta rồi.”

Bạch Tư “ừm” một tiếng rồi tắt máy, đúng là, Bạch tỷ đã ra tay thì không cần phải lo lắng gì.

“Quá tốt rồi, lần này bọn S kia đúng là không còn mặt mũi nào.” Một trong nhóm người chợt lên tiếng.

Theo đó, mọi người cũng hùa lên:



“Đúng đấy, hạng tiểu nhân bỉ ổi bị như thế cũng đáng.”

Bạch Vĩ nhìn đám người ngồi phía dưới đang vui vừng, bỗng cảm thấy hình như mình quên cái gì.

Cô nhớ ra rồi, là Bạch Di, cô quên báo trước cho em ấy một tiếng.

Bạch Vĩ đứng dậy: “Tôi đi trước.”

“Bạch tỷ, để tôi đưa cô về.” Bạch Tư cũng đứng dậy theo.

Mọi người đứng dậy, cung kính chào cô.

Trời đã dần khuya, trên đường khá vắng vẻ. Lúc cô về đến nhà đã là 9 giờ đêm, Bạch Vĩ mở cửa ra, thấy trong phòng khách khá tối.

Bạch Di có lẽ đã ngủ rồi. Không hiểu sao ý nghĩ này làm cô hơi hụt hẫng, bình thường cô về sớm hơn em ấy đều ngồi chờ, bây giờ nhìn căn phòng tối đen lạnh lẽo, cô tự nhiên lại không dám bước vào.

Bạch Vĩ đứng tay giày, bất chợt có tiếng cửa mở ra.

“Cạch.”

Cô phản xạ theo tự nhiên, đưa tay sang bên hông nắm lấy súng, nhưng chợt nhớ ra đây là nhà mình, cô thả tay xuống.

“Vĩ Vĩ, chị về rồi à?” Theo sau giọng nói lảnh lót đó là đèn phòng được bất sáng trưng. Bạch Di nhìn thấy cô, trong mắt lộ rõ sự vui vẻ. Cô nàng lon ton chạy lại, chiếc váy ngủ hình con thỏ làm người cô như lùn hơn, trong rất đáng yêu.

Trong một khoảnh khắc đó, Bạch Vĩ cảm thấy khoảng trống lạnh lẽo trong tim cô đã được lấp đầy một nửa.

“Vĩ Vĩ, hôm nay sao chị về muộn thế, em đợi mãi mà không thấy chị về, nên vào phòng học bài.” Bạch Di vừa giúp cô cất giày, vừa nói.

Cô hơi mỉm cười, đưa tay sờ sờ chiếc tai thỏ đáng yêu. Hành động này của cô làm cho cả Bạch Di và cô đều đơ người mất mấy giây.

Bạch Di nhìn cô, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp, chị Vĩ Vĩ thích tai thỏ sao?