Hà lão đại đang ngồi trong căn phòng tối, tay cầm một điếu xì gà, dáng vẻ như đã đoán trước được cuộc điện thoại này sẽ gọi đến.
“Ồ, Bạch Vĩ, gọi cho ta có chuyện gì sao?”
Bạch Vĩ: “Đương nhiên là có chuyện muốn hợp tác với Hà lão đại.”
***
Bảy chiếc xe lướt nhanh trên đường cao tốc, đạp ga hết tốc độ, tiến thẳng đến vùng ngoại ô của thành phố.
Đường càng đi càng vắng vẻ, đèn đường cũng ngày càng ít hơn, không còn là những cột đèn cao áp cao ngất.
Xe của Bạch Vĩ đi đầu, theo đó là xe của Bạch Tư và đám thủ hạ.
Trương Dần vừa từ nơi cất trữ lô hàng mới “lấy được” từ tay BL đi ra, tâm tình không khỏi vui vẻ. Hắn ta nói với tên thuộc hạ bên cạnh mình: “Haha, đám người BL kia chắc chắn không ngờ được chúng ta sẽ ra tay như thế này. Chỉ cần lần này chúng ta giao dịch thành công với Hà lão đại, chắc chắn có thể đi trước đám nhãi ranh kia.”
Tên thuộc hạ cũng vội vàng gật đầu lấy lòng: “Đúng vậy, chiêu này của đại ca quả thật là anh minh, đám người kia đi theo một con nhãi ranh vắt mũi còn chưa sạch, còn đòi đối đầu với chúng ta.”
“Đám nhóc kia lần này chắc đang rối rít cả lên.” Trương Dần cười mỉa một cái, điệu bộ rất khinh thường.
Thế nhưng hắn ta không ngờ được rằng, “con nhãi ranh” mà bọn họ khinh thường đang chỉ cách chiếc xe hắn đi không tới hai mươi mét.
Bạch Vĩ đã biết mấy chiếc xe của bọn S ở ngay phía trước, chân đạp ga, phóng nhanh đến cực hạn. Bạch Tư cùng bọn thuộc hạ thấy thế cũng tăng tốc đuổi theo.
Ba chiếc xe của S đang đi với tốc độ không nhanh, so với xe của Bạch Vĩ bây giờ có thể nói là chậm.
Chiếc Lamborghini màu đen lướt nhanh qua bọn họ, đi đến trước xe của Trương Dần, theo sau đó là hai chiếc xe màu đen.
“Rầm”
“Kíttt”
Lúc mọi người còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, chiếc siêu xe đắt nhất thế giới bẻ lái, chặn ngang chiếc xe Trương Dần và tên thủ hạ đang ngồi bên trong. Hai xe va chạm nhau, phát ra âm thanh chói tai.
Các xe khác cũng dừng lại, đoàn đội của BL bao vây ba chiếc xe kia. Tất cả đều vội vàng bước ra khỏi xe.
Bạch Vĩ thì đã có chuẩn bị trước, hơn nữa dù va chạm mạnh như thế nhưng xe của cô cũng chỉ bị méo mó một chút, không thiệt hại gì nhiều.
Còn chiếc xe kia của Trương lão đại, phần đầu đã vị vỡ ra, tổn hại nặng nề. Tên thủ hạ lái xe vì va chạm quá mạnh đã ngất luôn tại chỗ, cũng không biết còn sống hay đã chết. Trương Dần cũng bị đập đầu đến choáng váng, nhưng vẫn còn khá tỉnh táo.
Hắn ta cố gắng mở cửa xe, có hơi chật vật bước ra ngoài. Vừa ra đã thấy Bạch Vĩ, không nhịn được chửi rủa: “Mẹ nó, con điếm kia, mày dám…”
“Đoàng”
Bạch Vĩ ra tay không chút kiêng kị, bắt chết một tên thủ hạ đang đứng gần hắn nhất.
Bọn người của S thấy thế vội vàng rút súng ra, người của BL cũng không chậm hơn.
Trương Dần nhìn quanh, chó chết. Người của BL lúc này gấp ba lần người của hắn ta, dù bình thường có nghênh ngang thế nào bây giờ cũng không dám ra tay khinh suất.
Bạch Vĩ nhìn hắn ta, cô lúc này đã hóa trang, cô không muốn để lộ mặt thật của mình.
Cô lạnh băng nhìn hắn, cất giọng điềm tĩnh: “Trương lão đại, lại gặp nhau rồi.”
Trương Dần trầm mặt, hai mắt đỏ ngầu, con nhãi ranh này thế mà lại không xem hắn ta ra gì, ngông cuồng tới mức này.
“Bạch Vĩ, cô đây là muốn làm gì?” Hắn trầm giọng.
Cô nhếch miệng cười mỉa: “Cũng không phải việc gì lớn, chỉ là muốn gặp Trương lão đại, đòi lại vài món đồ.”
Trương Dần đã nhanh chóng trấn tĩnh lại, dù sao cũng là người lăn lộn mấy chục năm trong giới hắc đạo, hắn ta cũng không phải là hạng tầm thường.
“Ồ, sao Trương Dần tôi đã lấy gì của cô sao?”
Hắn ta chính là một kẻ vô liêm sỉ như thế.
“Trương lão đại bị đãng trí từ lúc nào vậy? Chuyện xảy ra chưa được một tiếng đồng hồ đã quên rồi hay sao?” Người hỏi lần này là Bạch Tư.
Trương Dần bị một tên thuộc hạ nói mỉa như vậy tâm trạng đương nhiên không tốt. Hắn ta gằn giọng: “Cậu ăn nói cho cẩn thận.”
Bạch Vĩ lười đấu khẩu với hắn ta, lạnh giọng: “Lúc nào thì Trương lão đại định trả lại hàng cho BL? Đêm nay hay sáng mai?”
Lần này thì quả thực Trương Dần đã bị khẩu khí lớn của cô làm cho tức giận.
“Sao, giới hắc đạo này chính là đen ăn đen như thế, mày có không phục thì đến mà cướp, con nhãi ranh.”
Hắn ta nói xong liền rút súng ra.
Mọi người ở đây đều căng thẳng, dây thần kinh bị kéo căng đến cực hạn, ngoại trừ Bạch Vĩ. Trên mặt cô vẫn không có một chút biểu cảm nào là sợ hãi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thế, giống như là một người ngoài đứng xem mọi chuyện.
Bất chợt, tiếng chuông điện thoại của Trương Dần reo lên. Sau một hồi chuông, thấy hắn ta vẫn không có ý định bắt máy, cô tốt bụng nhắc nhở: “Ông chắc chắn là không muốn nghe điện thoại sao? Biết đâu lại là “người cứu mạng ông” gọi tới.
Khẩu khí của Bạch Vĩ quả thực là không nhỏ, nhưng Trương lão đại nghe nói như vậy cũng cảm thấy hơi nghi ngờ. Hắn liếc nhìn thủ hạ bên cạnh mình, tên đó lục trong túi hắn, lấy ra chiếc điện thoại.
Ánh mắt Trương Dần vẫn không thả lỏng nửa giây.
Tiếng chuông vừa tắt, một giọng nói của người đàn ông vang lên: “Trương lão đại, ông đang bận chuyện gì sao, điện thoại cũng đến hồi chuông thứ ba rồi.”
Là... là Hà lão đại?
Sao có thể?