Chương 6: Giải Quyết Êm Xuôi.

Hai người đi đến phòng làm việc của cô, ở tầng bảy- tầng cao nhất của tòa nhà. Nhân viên trong công ty vẫn luôn rất tò mò về vị thiên kim tổng tài của họ, nhưng căn bản chưa từng gặp qua lần nào, nói đúng hơn là có gặp cũng không nghĩ rằng mình đã được gặp.

Người trong công ty chỉ có lãnh đạo cấp cao và một số người biết đến cô.

Đi vào phòng, căn phòng được bài trí theo phong cách đơn giản, lấy tông màu trắng và xám làm chủ đạo. Trên bàn làm việc có một chồng tài liệu cao ngất được sắp xếp rất ngăn nắp, hai chiếc siêu máy tính và một chiếc laptop.

Giá sách màu xám rất lớn, dựng sát tường, phía trên cỏ đủ thứ sách nhưng chủ yếu vẫn là sách về kinh tế.

Giữa phòng làm việc đặt một bộ bàn ghế. Mọi đồ dùng trong phòng không bắt mắt nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng và hiện đại.

Phòng làm việc này quả đúng như tính cách chủ chủ nhân nó. Lạnh lùng, trầm ổn.

Hai người ngồi vào bàn, Bạch Vĩ với tay rót cốc nước. Cô đưa một cốc cho Lê Lan.

“Dạo này công ty rất bận.” Bạch Vĩ điềm tĩnh nói.

Lê Lan gật đầu: “Ừm, dự án hợp tác với Tư thị lần này rất quan trọng đối với chúng ta. Chỉ cần lần hợp tác này thành công, công ty chúng ta sẽ tiến xa thêm một bước nữa.”

Bạch Vĩ cũng đồng tình gật đầu.

“Chỉ có điều, chúng ta không được lơ là, vẫn phải đề phòng Thái Hoàn.” Nhắc đến công ty này, ánh mắt cô nhất thời lạnh xuống. Con gái của Tô Thái.

Không sai, Thái Hoàn chính là công ty của ba Tô Thanh, cô nữ sinh đã đổ hết lỗi lên đầu cô rồi bảo cô đi quét lớp.

Tìm chết.

Công ty này luôn đối đầu với công ty cô, thủ đoạn không mấy sạch sẽ.

Lê Lan chợt cảm thấy áp lực, nhìn về cô cháu gái đang ngồi bên cạnh mình. Khí thế này…



Bà thầm thở dài trong lòng, haizz, đứa cháu gái này không còn là đứa trẻ đòi bà kẹo lúc nhỏ nữa rồi.

Lê Lan nhìn Bạch Vĩ, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.

Bên ngoài bà cố gắng không để lộ gì, vẫn bình tĩnh, nhưng Bạch Vĩ là ai chứ, rất nhanh thấy được sự bất thường.

Bạch Vĩ nhìn bà: “Cô Lê, cô có việc gì cứ nói.”

Trong lòng bà thầm giật mình, nó cũng quá nhạy bén.

Lê Lan: “Thật ra Tư Hàn, CEO của Tư thị, muốn người ra mặt kí kết hợp đồng lần này phải là cháu.”

Cô hơi nhếch mày.

“Hợp đồng lần này khá quan trọng với cả hai công ty, Tư thị muốn cháu ra mặt là để bày tỏ thành ý.” Lê Lan sợ cô hiểu nhầm, bổ sung thêm một câu.

Người trong giới ai cũng biết người đứng đầu Hoàng Huy là cô, thiên kim tiểu thư Bạch gia, chỉ có điều trước nay cô vẫn không lộ mặt, người ra mặt đàm phán trên thương trường là Lê Lan.

Cô ngẫm nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng là cháu cũng nên cọ xát rồi.”

Lê Lan nhìn cô, mỉm cười. Lão Bạch à, không hổ là con gái của ông.

***

Lưu Đằng sau khi về trường đã nghe chuyện lúc sáng của cô qua miệng Vương Hành. Ông rất tức giận, được lắm, cô con gái ông chiều chuộng trong lòng bàn tay thế mà lại để cho người ta ức hϊếp như thế, đúng là không coi Lưu Đằng này ra gì mà.

Thật ra Vương Hành cũng không biết mối quan hệ của cô với Hiệu trưởng, chỉ biết Bạch tổng rất thân với ông, chỉ riêng điểm này thôi Vương hành đã phải gọi cô một tiếng tiểu tổ tông rồi.



Bình thường việc đuổi một giáo viên cũng chẳng phải to tát gì, cứ vứt xuống cho Hiệu phó làm là được, nhưng người cô ta động vào lại là con gái ông, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như thế được.

Chỉ mất một tiếng đồng hồ, bao nhiêu tội trạng của Lệ Nhung trong quá khứ đều đã bị đào ra, đưa lên diễn đàn của trường, cô ta bị đuổi thẳng ngay trong buổi chiều đó trong khi vẫn còn ngơ ngác, không biết những chuyện này rõ ràng đã được giải quyết êm xuôi lại bị đào ra như thế nào.

Còn về phía Tô Thanh, hậu trường sau lưng cô ta quá vững chắc nên muốn đạp đổ ngay cũng khó, nhưng Lưu Đằng cũng chẳng để yên như thế. Nữ sinh này cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì, chuyện xấu từng làm cũng không ít. Chỉ những thứ đó thôi là đủ khiến cho cô ta trong một khoảng thời gian ngắn khó mà ngóc đầu lên được.

Lệ Nhung thì chẳng thể làm gì, còn về Tô Thanh, cô ta đã cố gắng điều tra xem là kẻ nào đã lật lại những chuyện này nhưng lại không bắt được một chút dấu vết nào. Chẳng lẽ cô ta đυ.ng phải ông lớn nào sao?

Hai người đó dù có nghĩ nát óc cũng không hề nghĩ đến cái tên Lưu Ngọc Yến, một người mà mình đã đắc tội. Đương nhiên trong suy nghĩ của hai người kia, Lưu Ngọc Yến cũng chỉ là một con nữ sinh nghèo hèn rách nát, căn bản là không có cách nào tạo nên chuyện lớn thế này.

Bạch Vĩ ở lại công ty làm việc hết cả buổi chiều, đương nhiên cô cũng không biết chuyện xảy ra ở trường.

Lúc cô xử lí hết đống số liệu làm người ta đau đầu kia, cũng vừa đến giờ tan tầm. Dù là trước kia hay bây giờ, cô cũng không ưa được đống tài liệu này, chúng chỉ toàn những con số lạnh lẽo, giống như con người cô lúc này vậy…

Cô ra khỏi phòng làm việc, lúc này đã là giờ tan làm, không ty không còn một bóng người.

Ra khỏi sảnh tầng 1, đã thấy một chiếc Lamborghini màu đen đã yên ắng đậu ở đó.

Cô tìm chìa khóa, mở cửa xe.

Hình ảnh một cô nữ sinh với gương mặt lai Tây xinh đẹp không góc chết cùng với bộ đồng phục tôn lên vóc dáng đầy đặn, áo khoác vắt lên tay, ánh mắt lạnh lùng chết chóc đứng cạnh chiếc siêu xe đắt nhất thế giới quả thật là làm điên đảo chúng sinh.

“Tách tách.”

Ở phía xa, hình ảnh đó đã bị một chiếc máy ảnh chụp được.

Ánh mắt cô hơi đảo sang, nhưng vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra, ngồi vào xe.

Chiếc xe quay 360 độ, đi thẳng ra đường chính. Chiếc xe lướt băng băng trên con đường cao tốc, Bạch Vĩ đã đi hết tốc độ, nhìn vào chính là kiểu đi không cần mạng.