Chương 4

Kim Quang Dao an bài người theo Tiết Dương đến Nghĩa thành, quay lại án thư lấy giấy bút viết thiệp mời, ra cửa đưa cho môn sinh phụ trách thư từ của Lan Lăng Kim thị.

"Đưa thiệp mời này đến Cô Tô Lam thị Vân Thâm Bất Tri Xứ giao cho Trạch Vu Quân, nói làm phiền huynh ấy chuyển giao gấp cho Mạc công tử Mạc Huyền Vũ."

"Dạ, tông chủ."

"Tông chủ, Tần tướng quân tới."

"Mời ông ấy vào đi."

Tần Thương Nghiệp vừa nhìn thấy Kim Quang Dao liền bắt đầu khóc lớn.

Kim Quang Dao biết Tần thương đang dựa theo kịch bản lúc trước hai bên đã sắp xếp, lập tức cũng bắt đầu diễn theo, vẻ mặt thấp thỏm lo âu hỏi:

"Nhạc phụ, cha làm sao vậy?"

"Quang Dao, ta có lỗi với con, A Tố nó... Ta hối hận quá! Đều tại ta, không đi cùng với nó." Tần Thương Nghiệp nói, quỳ xuống: "Quang Dao, con gϊếŧ ta đi, ta có lỗi với con."

Kim Quang Dao thấy Tần Thương Nghiệp ra sức diễn cũng lập tức quỳ xuống, ôm nhau khóc rống.

Chờ đến khi tất cả mọi người rời đi rồi, Kim Quang Dao vỗ vỗ vai Tần Thương Nghiệp, hai người đều đứng lên lau khô nước mắt.

"Quang Dao, A Tố sau này ta đã an bài tốt rồi, chờ tang lễ giả lần này xong xuôi, chúng ta sẽ rời khỏi đây."

"Vậy A Tố về sau nhờ ơn Tần tướng quân, nàng hiện tại thế nào?"

"Quên hết trước kia, hiện tại ngày ngày vui vẻ vô tư như đứa trẻ. Ta có một môn sinh từ nhỏ cùng nhau lớn lên với nó, đến lúc đó sẽ theo chúng ta rời đi, nếu tương lai có cơ hội gặp lại, có lẽ... Thôi, không nói chuyện này nữa, chính ngươi bên này cẩn thận hành sự."

Kim Quang Dao quỳ xuống, dập đầu một cái với Tần Thương Nghiệp, đứng lên.

"Bảo trọng."

Kim Quang Dao nhìn Tần Thương Nghiệp khóc lóc rời đi, quay xuống phân phó dựa theo lúc trước đã chuẩn bị tốt cử hành tang sự, chiêu cáo thiên hạ.

Phân phó hết mọi việc xong, Kim Quang Dao một mình quay về phòng ngủ. Có lẽ là cô tịch, có lẽ là chua xót, Kim Quang Dao đột nhiên nở nụ cười khổ. Kim Lân Đài to lớn vàng son lộng lẫy này, ai biết bên trong có bao nhiêu dơ bẩn bất kham.

Chung quy mình có lỗi với nàng, như vậy cũng tốt, ít nhất cuối cùng nàng sẽ không chết như trong mộng. Hiện giờ A Tố đã an toàn rời đi, chẳng sợ cuối cùng thất bại, ít nhất mình đã cứu sống nàng. Chính mình cũng từng trao gửi thật lòng, vọng tưởng thế gian rồi sẽ có một chiếc đèn ấm áp vì mình mà tỏa sáng, đáng tiếc Thiên Đạo bất công luôn quá tàn nhẫn với mình. Mười mấy năm trôi qua, mình đã hoàn toàn coi A Tố là muội muội ruột, nguyện sau này quãng đời còn lại hạnh phúc vui sướиɠ.

Kim Quang Dao một mình rúc trong ổ chăn, không tiếng động khóc thút thít. Trong mắt người đời, mình là tiên đốc cao cao tại thượng, chỉ có chính mình biết, mỗi khi đêm về đều cô đơn trong sợ hãi, chỉ những lúc cùng nhị ca thắp nến tâm sự suốt đêm mình mới không sợ hãi ban đêm. Ánh trăng sáng trong sẽ luôn khiến người trong bóng tối vực sâu sinh ra hướng tới vô hạn, dù cho như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng không chút nào sợ hãi, chỉ nguyện đến gần sự ấm áp này hơn chút nữa.

Kim Quang Dao xoa trán, một đêm ác mộng liên tục, cứ mơ thấy kết cục của mình trong Quan Âm miếu một kiếm xuyên tim, trấn áp trong quan tài, không có kiếp sau. Rửa mặt sạch sẽ làm mình tỉnh táo lại, trên mặt Kim Quang Dao khôi phục tươi cười như xưa. Trừ phi chính ta không muốn sống, nếu không, không có bất cứ kẻ nào có thể khiến ta chết. Mệnh ta, do ta làm chủ.

Sự tình mấy ngày kế tiếp đều dựa theo kế hoạch tiến hành gọn gàng ngăn nắp, Kim Quang Dao đang xử lý công vụ, một đệ tử Kim thị vào báo.

"Tông chủ, Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân tới."

Kim Quang Dao buông bút đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, đi ra ngoài, tới cửa dừng bước lại, quay đầu nói với đệ tử Kim thị:

"Đi mời Trạch Vu Quân bọn họ vào đây đi."

"Vâng."

"A Dao."

"Nhị ca." Kim Quang Dao chào hỏi với Lam Hi Thần, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đang đeo mặt nạ, trên mặt mang theo mỉm cười.

"Liễm Phương Tôn."

"Vong Cơ, Huyền Vũ, đã lâu không gặp."

"A Dao, nghe nói Tần cô nương... Đệ có khỏe không? Nén bi thương...."

"Nhị ca, đệ vẫn khỏe, làm huynh lo lắng. Mọi người vào trong đi rồi nói."

Kim Quang Dao sai hạ nhân đưa nước trà lên, tự tay rót cho Lam Hi Thần một chén xong liền cho tất cả hạ nhân lui xuống đóng cửa lại, quay đầu nói với Ngụy Vô Tiện đang thấp thỏm bất an:

"Ngụy công tử, lấy mặt nạ xuống đi, nơi này không có người ngoài nữa đâu."

Lam Vong Cơ vừa nghe Kim Quang Dao nói vội che Ngụy Vô Tiện ra sau, ngăn lại tầm mắt của Kim Quang Dao.

Kim Quang Dao cười cười, nói với Lam Vong Cơ:

"Hàm Quang Quân đang lo lắng cái gì? Về công, thân thể hiện tại của Ngụy công tử là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ta, Mạc Huyền Vũ, nếu ta thật sự muốn hại nó, phỏng chừng các ngươi đều không đợi được nó hiến xá. Về tư, nhị ca còn đang ở đây, tình ý của Hàm Quang Quân đối với Ngụy công tử A Dao biết rõ, nể mặt nhị ca, ta cũng không có khả năng thương tổn Ngụy công tử ngay tại đây." Kim Quang Dao nói xong với Lam Vong Cơ, nâng chung trà lên uống, tiếp tục mở miệng nói:

"Di Lăng lão tổ mười mấy năm không gặp, chẳng lẽ lá gan đã thu nhỏ rồi sao?."

Ngụy Vô Tiện cởi xuống mặt nạ, hành lễ với Kim Quang Dao:

"Liễm Phương Tôn, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, đã lâu rồi. Đừng nói mười mấy năm không gặp Ngụy công tử, cả ta với Huyền Vũ cũng nhiều năm rồi không gặp nhau."

"Liễm Phương Tôn biết Mạc Huyền Vũ là đệ đệ cùng cha khác mẹ với ngài, vì sao lại để hắn ở Mạc Gia Trang chịu khinh nhục?"

"Ngụy công tử cũng nói Huyền Vũ và ta chỉ là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Nói thật, trên đời này huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ với ta không biết có bao nhiêu, các ngươi cũng biết rõ phụ thân ta Kim Quang Thiện lúc trẻ phong lưu cỡ nào, chẳng lẽ ta phải quan tâm hết tất cả bọn họ có sống tốt hay không sao?"

"A Dao, Ngụy công tử không có ý đó." Lam Hi Thần nhìn sắc mặt của Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, vội mở miệng giải thích.

"Vậy nhị ca cảm thấy đệ phải đi đón toàn bộ huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ lên Kim Lân Đài hết sao?"

"Liễm Phương Tôn, xin lỗi, ta không có ý đó, chỉ là... Ta không có ác ý."

"Ý của Ngụy công tử ta hiểu. Tất nhiên ta biết ngươi không có ác ý, nhưng Ngụy công tử vẫn nên sửa lại cách ăn nói và tính nết của mình đi. Còn nhớ chuyện giữa ngươi và Giang tông chủ năm đó, chẳng phải bởi vì nói năng không tốt mà hiểu lầm nhau, cuối cùng đường ai nấy đi hay sao?"

Lam Vong Cơ tức giận trợn mắt nhìn Kim Quang Dao. "Liễm Phương Tôn."

Kim Quang Dao làm như không thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ, tiếp tục nói với Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy công tử có biết năm xưa Huyền Vũ vì sao mà bị đưa từ Kim Lân Đài về Mạc Gia Trang không?"

"... Không biết, Liễm Phương Tôn có tiện nói không?" Ngụy Vô Tiện biết Kim Quang Dao cũng không muốn thân phận mình bại lộ, liền thả lỏng bớt.

Kim Quang Dao cười tà nhìn Ngụy Vô Tiện, nói:

"Bởi vì dây dưa Liễm Phương Tôn."

"Khụ khụ khụ khụ khụ." Ngụy Vô Tiện trực tiếp bị sặc nước trà.

Lam Vong Cơ lập tức giúp Ngụy Vô Tiện vuốt lưng, trừng mắt với Kim Quang Dao một chút.

Kim Quang Dao bĩu môi, tiếp tục uống hết ly trà.

"A Dao, lúc trước sao không nghe đệ nói?"

"Nhị ca, loại chuyện này đệ phải nói như thế nào? Chẳng lẽ bảo đệ gửi công văn đi báo cho thiên hạ, mình bị đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình dây dưa sao? Đến lúc đó người trong thiên hạ sẽ đồn thổi thành cái bộ dáng gì?"

Kim Quang Dao chờ Ngụy Vô Tiện điều chỉnh tốt tâm thái, tiếp tục mở miệng nói:

"Ngụy công tử và Vong Cơ ở Mạc Gia Trang, có phải thu được một kiếm linh oán khí tận trời không?"

"Khụ khụ, Liễm Phương Tôn làm sao mà biết?"

"Làm tiên đốc, chuyện trong thiên hạ, ta muốn biết đương nhiên có thể biết được."

"Nếu Liễm Phương Tôn đã biết, ta với Lam Trạm cũng không dối gạt ngài. Thảm án ở Mạc Gia Trang chính là do oán khí của kiếm linh này gây ra, may mà lúc ấy Mạc Huyền Vũ hiến xá thành công, còn có Lam Trạm cũng ở gần đấy, bằng không đệ tử Cô Tô Lam thị đi Mạc Gia Trang đều sẽ chết hết. Hiện tại nó đã bị trấn an oán khí trong túi trữ vật, không biết Liễm Phương Tôn biết tin tức gì?"

"Không biết các vị gần đây có nghe tin đồn về "tòa thành ăn người" không? Lời đồn này truyền ra gần như cùng thời gian với Mạc Gia Trang phát sinh thảm án, người ta phái đi tìm hiểu sau khi vào liền không trở ra, cuối cùng đưa tin chỉ nói, hung thi đông đảo, oán khí tận trời."

Đúng lúc này, một đệ tử Kim thị hoảng loạn gõ cửa.

"Tông chủ, tông chủ, việc lớn không hay rồi."

Kim Quang Dao mở cửa hỏi:

"Chuyện gì mà hoang mang rối loạn vậy? Bình thường ta dạy dỗ của các ngươi thế nào? Không thấy đang có khách nhân ở đây sao?"

"Tông chủ, đệ tử đóng tại phụ cận Thanh Hà tới báo, nói hung thi trong tòa thành ăn người kia sống lại chạy ra, may mà lúc trước tông chủ nghe được tin đồn liền sai người lập kết giới ở xung quanh, bằng không chỉ sợ người trong địa giới Thanh Hà đều phải chết sạch. Đệ tử đưa tin nói tông chủ Nhϊếp Hoài Tang của Thanh hà Nhϊếp thị thân bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, kết giới chống đỡ không được bao lâu, Thanh Hà Nhϊếp thị thỉnh cầu Lan Lăng Kim thị và Cô Tô Lam thị chi viện."

Kim Quang Dao hoảng loạn nói với Lam Hi Thần:

"Nhị ca, chúng ta mau đến Thanh Hà đi! Không biết Hoài Tang bây giờ thế nào."

Trong lòng lại cười lạnh: Nhϊếp Hoài Tang, ngươi đừng chết dễ dàng như vậy, bản tiên đốc còn mấy phần lễ vật ngươi vẫn chưa mở đâu!