Chương 49

“Chết đi!!!”

Không biết đã chuẩn bị sẵn từ bao giờ, Huy rút con dao rọc giấy sắc bén từ trong túi quần, giơ lên hướng về phía Cao Nguyên.

“Đừng!!!...”

Một dòng máu đỏ thẫm bắn lên tung tóe vào mặt Huy. Anh ta như người điên chợt bừng tỉnh cơn mê, hai chân ngã khuỵu xuống đất, mấp máy đôi môi trắng bệnh.

“Gia…Nhi…”

“NHI!!!”

Lưỡi dao sắc đó lần này cắm thẳng ngay vị trí tim Gia Nhi. Máu mỗi lúc một tuôn nhiều hơn. Cao Nguyên vô cùng hoảng loạn, anh lấy tay bịt chặt vết thương, ôm chặt lấy cô.

“Nhi! Không sao, không sao đâu, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, em sẽ không sao, nhất định không sao.” Mặc cho Huy đờ đẫn ngồi ngây ra đó, Cao Nguyên định nhấc người cô lên, nhưng cô đã ngăn lại.

“Nguyên, không cần đâu…” Cô khó khăn nói từng lời, mồ hôi đầm đìa trên trán. “Nhát dao này xem như là, em trả lại cho anh. Nhưng dù khi ấy, anh không đỡ nhát dao đó cho em, lần này em cũng không hề hối hận…”

“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Anh ôm cô chặt hơn nữa, khóc nức nở.

“Anh biết không? Ngày trước, trong quán bar, nếu không phải là anh, có thể em đã trở thành kẻ không ra gì. Nếu không phải là anh, em đã không nhận ra, tình yêu lại đẹp đến thế. Anh hy sinh tất cả vì em, chấp nhận từ bỏ tất cả vì em, nhát dao này, thật sự rất đáng…” Cô cố gắng nhướn mắt nhìn về phía Huy, ánh mắt anh ta đã đờ đẫn và sưng húp vì nước mắt. “Huy…”

Nghe tiếng cô gọi, anh ta vội vàng nắm lấy tay cô.

“Nhi…Nhi…anh xin lỗi…”

“Huy…có lẽ anh nói đúng. Mọi chuyện ra nông nỗi này…đều liên quan đến em. Nhưng xem như lần cuối cùng em xin anh, đừng lấn sâu thêm nữa, đừng mãi mê sống trong thù hận, anh hãy tha cho Cao Nguyên. Anh có biết em cũng rất đau lòng khi nhìn thấy anh như thế này không? Em xin anh…hãy đi tự thú…”

Sắc mặc cô đã tím tái, đôi mắt dần dần khép lại.

“Nhi! Đừng mà, đừng nhắn mắt lại, mở mắt ra nhìn anh. Nhìn anh đi!!! Gia Nhi!!!”

Cao Nguyên cố hết sức lay mạnh Gia Nhi, nhưng đôi mắt trong sáng đó đã mãi mãi nhắm nghiền. Trong đêm tối đầy sự oán hận, chỉ còn lại tiếng khóc thương của hai người đàn ông.

_