Chương 7

“Cô không sao chứ?”

Vừa xuống máy bay, tôi đã chạy nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Tôi bị say máy bay, vì vậy dù có ra nước ngoài thì tôi cũng rất ít khi ra ngoài, nói gì đến chuyện yêu đương, ngay cả xã giao cũng rất ít.

Tôi xua tay: “Tôi không sao, cảm ơn đã quan tâm.”

Tôi kéo hành lý ra khỏi sân bay, đứng bên đường chật vật cả buổi vẫn không hiểu được cách dùng của phần mềm đặt xe trong nước.

“Bíp bíp...”

Một chiếc xe taxi lái đến.

Tôi đang bực dọc nên bước thẳng vào xe luôn.

“Đi đâu?”

“Tòa cao ốc của tập đoàn Từ thị... Anh biết đường chứ?”

Bởi vì say máy bay nên cả đoạn đường tôi luôn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi chỉ nhớ lúc lên xe thì thấy trong xe có một cành hồng trắng.

Điều này khiến tôi vô thức quan sát người tài xế thông qua gương chiếu hậu.

Hình như người này còn rất trẻ, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang cũng màu đen nốt. Tài xế là người kiệm lời, ngoài câu chào hỏi đầu tiên thì nãy giờ chưa hề lên tiếng một lần nào nữa.

Tôi nhắm lại, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Mãi đến khi chiếc xe dừng lại thì tôi mới mở mắt ra, bên tai chẳng còn tiếng xe cộ ầm ĩ trước đó nữa.

Tim tôi như hẫng mất một nhịp.

Chẳng biết sao lại thấy khung cảnh ngoài xe rất đỗi quen thuộc.

Vùng ngoại ô, biệt thự lớn, sân sau là sân golf rộng rãi.

“Đến nơi rồi.”

Khoảnh khắc ấy, dường như tôi có một dự cảm gì đó.

Tôi quay đầu lại, nhìn về phía buồng lái.

Chàng thanh niên cởi mũ và khẩu trang, để lộ làn da trắng bóc và đôi mắt đỏ ửng: “Chị, sao bây giờ chị mới về?”

Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.

Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Từ Cẩm An theo cách này.

Tôi đã từng tự thôi miên bản thân rất nhiều lần, rằng mình chỉ là nữ phụ của quyển sách này.

Tôi phải chữa lành nam chính thay Phó Hi, hoàn thành sứ mệnh thay cô ta, còn phải trả ơn nhà họ Từ.

Vì vậy khi cô ta xuất hiện một lần nữa, tôi đã chủ động rời đi, để họ viết nên một kết thúc có hậu và cũng như phần cuối cho cuốn tiểu thuyết này.

Nhưng tôi chưa từng nghĩ xem sau khi kết thúc thì diễn biến câu chuyện sẽ thế nào.

“Bánh hoa quế mà chị nói đâu?”

Từ Cẩm An nặn ra một nụ cười: “Cửa hàng ở thành Bắc ấy đã đóng cửa trước kỳ thi tốt nghiệp cấp ba của em rồi.”

Cậu đã từng đi tìm tôi.

Nhất thời, tôi chẳng biết phải làm gì.

Tôi ngừng nói, cố nghĩ mình có thể lờ đi đôi mắt đỏ ửng của cậu.

“Em... Đừng khóc mà.”

Vào ngày Từ Cẩm An bị đán.h đến hôn mê tỉnh lại, cậu cũng đã nói với tôi y như vậy.

Giờ đây tôi quay về, người khóc lại là cậu.

“Từ Cẩm An, em đừng...”

“Được rồi.”

Đột nhiên cậu bước xuống xe.

Sau đó mở cửa xe, lục tìm thứ gì đó rồi thô bạo kéo tôi ra ngoài.

“Cạch.”

Tay phải tôi bị còng tay còng lại, đầu bên kia là cổ tay Từ Cẩm An.

Cậu vờ thút thít, lên tiếng: “Lâm Khê, cả đời này chị đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi lần nữa.”

Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ.

Mãi đến khi ngồi xuống chiếc giường trong phòng ngủ năm ấy của mình, tôi vẫn tưởng như là mơ.

Cổ tay tôi ửng lên một vòng đỏ hồng, là do vừa rồi bị còng tay siết nên mới đỏ.

Từ Cẩm An thấy vậy thì lập tức cởi vòng tay rồi tàn nhẫn ném nó vào thùng rác.

“Khốn kiếp.”

Cậu đang mang chiếc vòng tay đó.

Tôi dở khóc dở cười, nhưng khi nhìn lại cậu thì sống mũi chợt cay cay.

Cậu đã cao hơn rồi.

Năm năm trôi qua, đủ để biến một chàng thiếu niên thành đàn ông trưởng thành.

Từ Cẩm An cắt tóc ngắn, quần áo sạch sẽ phẳng phiu. Cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, chiếc đồng hồ đeo tay năm nào đã đổi thành chiếc đồng hồ của nhãn hiệu nổi tiếng trị giá hàng triệu.

“Lâm Khê.”

Cậu ôm lấy tôi từ phía sau, vòng tay siết chặt. Sau đó lại vùi đầu vào lòng tôi, vừa cọ vừa thút thít cứ như chú ch.ó khổng lồ đang tủi thân.

“Em... Em buông chị ra cái đã.”

Nhưng cậu không hề để ý tới tôi.

Tôi có dỗ cỡ nào cũng vô dụng, bởi mới dỗ một câu thì đã bị cậu đáp lại rằng “Chị chỉ toàn gạt em”.

Nghe vậy, tôi chỉ biết cạn lời.

Mãi đến khi có người gõ cửa thì bầu không khí nhẹ nhàng trong phòng mới bị phá tan.

Tôi nghe người kia gọi Từ Cẩm An là “Tổng giám đốc Từ.”

Đó là cách trợ lý thường gọi ông Từ năm đó.

“Chào dì, cho cháu hỏi chút về tình trạng hôn nhân của Từ Cẩm An...”

“Ài, cô cứ khéo đùa. Vợ tương lai của cậu chủ là cô chứ còn ai nữa? Cậu chủ mới tìm được cô về, chắc cô đã phải chịu khổ suốt mấy năm nay rồi. Chắc cậu chủ cũng đang bắt đầu chuẩn bị hôn lễ cho cô nhỉ?”

Dì giúp việc trẻ tuổi nói vài câu chúc phúc chúng tôi.

Tôi nghe mà khựng lại, cứng họng chẳng thốt nên lời.

Ở đây chẳng có một ai nhắc đến Phó Hi.

Năm năm trước, tiệc đính hôn đã chỉ đích danh Phó Hi rồi còn gì.

Thậm chí trong nội dung kịch bản cũng có một câu nói rằng, tất cả mọi người ai cũng đều thiên vị cô ta, ngay cả dì giúp việc cũng vô cùng yêu thích cô gái này.

Nhưng tình huống bây giờ…

Tôi đứng từ sân thượng nhìn xuống, thấy Từ Cẩm An đang đứng dưới sân thảo luận công việc cùng trợ lý.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi cũng chỉ có thể hỏi cậu mà thôi.

“Chị ơi, ăn cái này đi.”

Từ Cẩm An gắp đồ ăn cho tôi.

Bàn tay anh rõ khớp xương, nghiêm chỉnh cầm đũa gắp rau. Tôi ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Phó Hi đâu?”

Bầu không khí rơi vào lặng im.

Từ Cẩm An không nói gì.

“Nói đúng hơn thì... Bác Từ đâu?”

“Chế.t rồi.”

Lần này cậu lại đáp rất nhanh.

“Gì cơ?”

“Chế.t rồi. Ông ấy xuất huyết não, cứ.u chữa không được.”

Tôi trợn tròn hai mắt.

Trong trí nhớ của tôi, ông Từ tập luyện quanh năm nên đáng lẽ sẽ không qua đời nhanh như vậy mới phải.

“Bọn họ đều nghi ngờ là do em làm.” Từ Cẩm An bất ngờ nói một câu: “Chị ơi, còn chị thì sao?”

“Chị... Chị...”

“Đúng là em làm thật.”

Thế mà cậu lại thẳng thắn nói thật.

Tôi mím chặt môi, không biết nên nói gì.

Nhưng ngay lúc này, Từ Cẩm An bỗng nhiên nở nụ cười.

“Ông ta lại định đán.h em, nhưng lần đó em đã chống cự lại. Ông ta không đán.h thắng em, cuối cùng vì tức em là chế.t.”

“Chị ơi, chị có muốn đoán thử xem rằng sau khi bố em qua đời thì Phó Hi đã đi đâu không?”