Chương 2
Bà chủ nhà à ừ, chẳng có 1 lý do gì để ko cho tôi đi, bác có dặn tôi cẩn thận!
- Sao lại nói mai hoặc mốt?
- Thì nói dối phải nói cho giống chứ!
- Hahah, người lạ cười. - Quê bạn ở đâu?
- Có thể ko hỏi chuyện này ko?
- Bạn ko có bạn à?
À phải rồi, con Tiên phải gọi nó, nghĩ tới nghĩ lui lại thôi, nó biết mình bệnh lại bù loa lên cho coi.
- Có, nhưng ko thích làm phiền bạn, và cũng ko thích phiền người lạ. À, anh cũng về đi, em nói thiệt em sẽ trả tiền anh, em lớn rồi em tự lo được.
- Nhưng tôi lỡ khai với bệnh viện tôi là chồng bạn rồi! chồng nào lại bỏ lại vợ trong viện ban đêm ban hôm mà đi về nhà?
- Cái gì?
- Hahah, thật đó!
- Ai mà tin anh hay vậy, 2 tháng nữa em mới 18, cho anh đi tù luôn!
- À, ra là 17 tuôi rưỡi! Nhỏ thiệt
- Thôi anh cho em về đi, em tự lo được, nằm trong này mùi thuốc em sợ quá. Mai hay mốt gặp ở quán cafe em trả tiền anh, bao cafe luôn!
- Tôi để bạn về nhưng 1 mình ko được đâu!
- Ko lẻ anh về ngủ với em sao, nhà em có cô chủ nhà mà, có gì em nhờ cổ!
- Nhưng mà ngất bất thình lình vậy nhờ đc ai? Hay bạn về nhà tôi nhé! người lạ nói lí nhí!
- Cái gì? Anh điên à?
- Nói thật, tôi ko ăn thịt bạn đâu ko phải lo!
Tôi trề môi lắc đầu lia lịa.
- Tôi pê đê mà! Người lạ chớp mắt.
-Thôi, em về nhà trọ ko thì nằm đây. Em ko biết anh, anh ko biết em sao lại về nhà anh?
- Tôi thật sự ko có ý gì, thấy bạn 1 thân 1 mình nên tôi hơi lo, tôi bao đồng lắm. Tôi cũng thuê nhà ở có 1 mình thôi. Tôi sẽ ngủ ngoài sofa cho bạn ngủ trong phòng, bạn ngủ thì khoá cửa phòng lại, tôi giao chìa khoá cho bạn luôn. ok?
Ko hiểu sao lại thấy có lý, ko còn nghi ngờ hay cảnh giác, tôi cúi đầu lí nhí.
- Nhưng em muốn thay đồ, em ngứa lắm.
- Ok, chuyện nhỏ.
- Là sao?
- Mua chứ sao?
Nói dứt lời người lạ hí hửng gọi điều dưỡng, nhét vào tay cô ta 50k hay 100k to nhỏ gì, thấy cô kia gật gật.Sau đó cô điều dưỡng đến rút ống nước truyền và đem luôn thuốc tới, dặn dò ngày uống 3 lần sau ăn. bla bla bla
- Ok, về thôi!
- Xong rồi sao?
- Uhm, về. Nhưng chịu lạnh chút nha, trời đang mưa, phải ghé chỗ mua cho ban cái áo lạnh nữa ha.
- Anh mua đồ rẻ thôi, em ko có tiền nhiều đâu, mà ở nhà em cũng có đồ, mặc tạm thôi.
Nói rồi anh ta dìu tôi, tôi tự đi được nên cũng ko muốn đứng gần. 2 kẻ xa lạ đi ra cổng bệnh viện, gọi taxi, tôi chỉ nghĩ tới việc mẹ tôi mà thấy lúc này thì anh chỉ có nước chết.
-Ủa anh ko có xe à?
- Có, gửi chỗ khác rồi, bạn xĩu rồi tôi đâu thể chở bạn đi bằng xe máy được?
- Nhưng em say xe!
- Rồi, mở hé cửa nhé!
- Lạnh quá!
- Giờ bạn muốn sao? Đang mưa thì phải đi taxi chứ?
Tôi co ro lên xe, người lạ lịch sự lắm, mở cửa va đỡ tôi. Tôi thật sự lạnh lắm
- Em lạnh quá, tôi co rúm người lại.
Anh bác tài lên tiếng :
- Lạnh thì người yêu ôm đi!
- Dạ, hổng phải người yêu đâu anh? Tôi giải bày, xay qua liếc người lạ 1 cái rõ sắc, sao anh ta chỉ ngồi im vậy nhỉ?
- Bác tài ơi chỗ nào gần đây có shop áo quần thì ghé vô dùm em nhé!
Bác tài - ok, ngay góc quận 11 có đó, mà 2 người về đâu?
- Dạ quận 5! Trần Bình Trọng.
Anh lái xe taxi tấp vô 1 shop áo quần trên đường Hùng Vương, người lạ mượn dù va chạy ù vào mua đồ. Trong lúc chờ, bác tài tọc mạch :
- Bạn trai quan tâm quá còn gì nữa em?
- Ko phải bạn trai em đâu, bạn thôi!
- Ừ thì bạn, hahah.
Bực mình tôi gầm mặt xuống, chưa gì đã bị chọc ghẹo. Ôi, lạnh quá, tôi tựa đầu vào cửa kiếng khoanh tay lại và suy nghĩ, thoáng nhìn vào shop thấy người lạ chỉ trỏ cái này cái kia, kể cũng lạ, bụng thấy vui vui..... sao người lạ lại tốt với nhau như vậy? Hay anh ta có ý gì, hϊếp da^ʍ mình ko? Nhìn người đâu đến nổi, kệ đi, dù sao từ lúc bỏ đi mấy tháng trời mới có 1 người quan tâm, trời mưa rào rào, nhưng cảm thấy lòng hơi nao nao. tầm 15 phút hơn, anh ta quay ra, chạy hối hả, cụp dù lại chui vào xe, để bịch đồ chính giữa.
- Ủa, anh mua nhiều vậy?
Chưa trả lời, anh ta đã lấy cái áo khoác ra cho tôi, chìa ra, cái áo lông giả :
- Nè, mặc vô đi cô hai, miệng tím hết rồi kìa!
- Em thường mua đồ về phải giặt qua mới mặc!
- Ây cha, tiểu thư, nếu thích mặc đồ giặc rồi thì lát lấy đồ tui mà mặc!
Ông tài xế nghe chuyện cười hô hố. Tôi miễn cưỡng mặc áo vào, chà chà, ấm hẳn lên!