Lúc Tần Thanh Thủy tỉnh lại đã là nửa đêm.
Cô bị tiêm hai lần thuốc mê, nên cơ thể cô vô cùng yếu, miệng khô khốc, thậm chí còn không có sức để ngồi dậy.
“Thủy, em tỉnh rồi?” Cố Thành Danh trông cô cả đêm, vội vàng đi qua, dịu dàng đỡ cô dậy: “Muốn uống nước sao, anh đi lấy cho em….”
Tần Thanh Thủy khẽ gật đầu, ngón tay vô thức đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình.
“Anh không để Tần Tâm Liên lấy thận của em.” Cô Thành Danh bê một cốc nước nóng đi qua, đút cho Tần Thanh Thủy uống: “Cũng may là anh đến kịp, nếu không….em sẽ gặp nguy hiểm. Anh thật sự không ngờ, Lục Ngôn lại không niệm tình như vậy, có thể trơ mắt nhìn em chết….”
Biểu cảm của Tần Thanh Thủy cứng đờ, lông mi lại buồn bã rủ xuống.
Rất lâu sau, cô lên tiếng, giọng khàn khàn nói: “Thành Danh, em thay đổi suy nghĩ rồi.”
“Cái gì?” Cố Thành Danh vẫn chưa kịp phản ứng lại.
“Em muốn rời khỏi anh ấy.” Tần Thanh Thủy chủ động lên tiếng, biểu cảm rất bình tĩnh, nhưng những giọt nước mặt lại không ngừng rơi xuống: “Em muốn rời khỏi Lục Ngôn….”
Trong lòng Cố Thành Danh cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng lại không dám tin, anh đã từng khuyên Tần Thanh Thủy rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý rời đi, thậm chí còn vì chuyện của Lục Ngôn mà suýt nữa tuyệt giao với anh.
“Lục Ngôn, anh ấy lại gϊếŧ chết một đứa con của em.” Nước mắt của Tần Thanh Thủy không ngừng rơi xuống, ngón tay ấn chặt vào bụng: “Anh ấy còn muốn mạng của em, anh ấy muốn em sống không bằng chết, đau khổ tột cùng….”
“Thủy, em đừng nghĩ đến anh ta nữa.” Cố Thành Danh đau lòng ôm lấy cô, giọng nói rất dịu dàng: “Đừng khóc vì anh ta nữa, không đáng đâu….”
Tần Thanh Thủy nắm chặt lấy quần áo của Cố Thành Danh, nghẹn ngào nói: “Anh đưa em đi đi, em không muốn rẻ rúng hơn Tần Tâm Liên, không muốn hiến thận cho cô ta….em không muốn!”
“Được, anh đưa em đi….”
“Thình thịch!” Lúc này cánh cửa lại bị ai đó đẩy ra.
“Tần Thanh Thủy, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô còn dám cắm sừng tôi!” Lục Ngôn đẩy cửa, sải bước đi đến gần, cả người đều là sự lạnh lùng, hung hãn, khiến người khác sợ hãi: “Chả trách Cố Thành Danh lại bảo vệ cô như vậy….Tần Thanh Thủy, cô thật sự hèn hạ đến mức khiến tôi buồn nôn!”
Cố Thành Danh cau mày, tức giận nói: “Lục Ngôn, anh không được nói như vậy với Thủy, mối quan hệ của tôi và cô ấy không giống như anh nghĩ!”
“Không phải? Tôi tận mắt nhìn thấy, anh còn nói là không phải, thật sự xem tôi là một thằng mù sao?” Ánh mắt Lục Ngôn đầy sự châm biếm, nhìn chằm chằm vào Tần Thanh Thủy, sắc bén như một con dao: “Tần Thanh Thủy, mức độ đê tiện, phóng đãng của cô, ngày càng khiến người khác mở rộng tầm mắt. Người phụ nữ bẩn thỉu như cô, Cố Thành Danh vậy mà còn không vứt bỏ, quả nhiên các người rất xứng đôi!”
Mỗi từ anh nói ra đều vô cùng sắc bén, đâm vào tim Tần Thanh Thủy, vô cùng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt nắm chặt lấy chiếc chăn, móng tay run rẩy.
“Tôi đê tiện và bẩn thỉu?” Cô nói một cách châm biếm, ánh mắt bĩnh tĩnh nhưng lại mang theo sự tuyệt vọng: “Lục Ngôn, cho dù tôi thật sự có quan hệ với Cố Thành Danh, vậy còn anh thì sao, anh công khai nuôi tình nhân Tần Tâm Liên, còn đưa cô ta vào bệnh viện anh anh em em, như vậy được coi là gì?”
Lục Ngôn đột nhiên tức giận, bước về phía trước một bước, hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết Tần Thanh Thủy: “Liên ở trong bệnh viện một thời gian dài, không phải là do cô ban cho sao? Tần Thanh Thủy, bâu giờ cô còn dám cô không phải, đúng là không biết xấu hổ!”
Trong lời nói của anh, luôn luôn sẽ có những lời buộc tội và trách mắng Tần Thanh Thủy.
Tần Thanh Thủy nở một nụ cười chế nhạo, ngước mắt lên nhìn Lục Ngôn: “Được, cứ cho như là tôi nɠɵạı ŧìиɧ với Thành Danh, cắm sừng anh, là không tôi sạch sẽ, tôi không giải thích. Anh không hài lòng về tôi, ghét tôi, vậy thì li hôn đi, để tôi đi….”
Lục Ngôn sững sờ, không ngờ cô lại trực tiếp nói ra hai từ li hôn, người phụ nữ này, không phải là thà quỳ xuống cũng không muốn li hôn với anh sao?
Sao lúc này….
Ánh mắt anh nhìn vào Cố Thành Danh ở bên cạnh, ánh mắt dần dần trở nên rất đáng sợ.
Nguyên nhân đột nhiên muốn li hôn, ngoài có niềm vui mới, còn có thể là vì cái gì?
Muốn đi cùng Cố Thành Danh, không có dễ dàng như vậy đâu!
“Tần Thanh Thủy, cô muốn đi, được!” Lục Ngôn nhìn chằm chằm vào Tần Thanh Thủy: “Cô hại Liên bị tổn thương đến tử ©υиɠ, không thể sinh con, vậy thì để tử ©υиɠ của cô lại, đổi cho Liên! Trên người Liên còn bộ phận nào không được tốt, vậy thì cô hãy thay toàn bộ cho cô ấy!”