Chương 3: Ngược thời gian (1)

Biển trời mênh mông, người với người cứ ngỡ xa cách nghìn trùng. Như đêm với ngày, từ thuở ban sơ đã định sẵn không cách nào ở cùng một nơi.

Thế nhưng tựa như thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm, vận mệnh luôn có cách đem những người vốn không can hệ chấp nối lại với nhau. Mỗi sinh mệnh giống như một sợi chỉ mảnh, đan dệt thành tấm lưới cuộc đời đa sắc màu.

Vẫn luôn cho là ngẫu nhiên, cuối cùng mới nhận ra tất thảy đã sớm hoàn thành. Một đời bận bịu suy tính thiệt hơn, thì ra cũng chỉ như sương khói mà thôi.

Nghe đâu đây giọng ai ngân nga khúc dân ca, ngọt như mía lùi. Ngón tay chạm giọt sương đọng trên phiến lá, thẫn thờ nhìn mây trôi nước chảy, tự nhiên thấy đời quá đỗi phẳng lặng.

Thời gian trôi đi, có cách nào quay ngược lại?

Nước chảy qua cầu, còn có thể gặp lại hay không?

.

.

.

Bến Tre, ngày 28 tháng 7 năm 2020

Cánh tay Vân Anh vươn dài, các ngón tay với lên không trung như thể cố bắt lấy thứ gì đó. Sau mới phát hiện phía trước chỉ có một khoảng trống không.

Ngoài cửa sổ tối om, chẳng biết mấy giờ.

Trong phòng không có đồng hồ treo tường. Vì vậy cô nhổm người dậy, định xuống giường tìm điện thoại. Thế nhưng thân thể kỳ lạ thay lại không có chút sức lực nào, phải nương theo vách tường bên cạnh mới khỏi ngã xuống.

Lúc này cô mới ý thức lưng áo chẳng biết tự lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở hỗn loạn như vừa trải qua một trận kịch tính lớn.

Những hình ảnh từ giấc mơ đêm qua tựa hồ mảnh giấy cháy hơn phân nửa, dù không quá mức rõ ràng nhưng vẫn nhớ được vài chi tiết vụn vặt. Trong ánh lửa nhập nhoạng người kia đứng đó, bóng dáng mờ nhạt như sương, cô liêu quạnh quẽ.

Vân Anh ngước nhìn trần nhà hồi lâu, trong lòng không rõ là cảm giác gì. Ngẫm nghĩ dù sao cũng không ngủ lại được, vì thế dứt khoát thức dậy chuẩn bị cho ngày mới.

Năm giờ sáng, Vân Anh đánh răng rửa mặt xong quay về phòng. Bên ngoài vẫn như cũ một màu tối đen như mực.

Cô tìm công tắc đèn, bấm nút bật.

Trong nháy mắt cả căn phòng tràn ngập ánh sáng chói lòa, khiến cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt. Chờ trong chốc lát để mắt điều tiết lại mới mở ra lần nữa, nhìn khắp gian phòng một lượt.

Sau đó chững lại trong giây lát.

Không đúng.

Vân Anh bước lại chỗ bàn học, trầm ngâm hồi lâu. Tâm trí tràn ngập nghi vấn.

Bàn học tối hôm qua trống trơn vì sao hôm nay lại đầy ắp tập vở?

Cô cầm một quyển rồi lại một quyển lên xem, càng xem càng cảm thấy không đúng.

Cảm giác mơ hồ như người đương sáng mắt phát hiện bản thân không nhìn thấy được nữa. Nỗi lo sợ cùng bất an theo đó dấy lên như sóng cuộn biển trào trong lòng cô. Muôn vàn câu hỏi từ dưới đáy sâu nổi lên, như xoáy nước xoay mòng mòng, đem chuyện rõ ràng minh bạch hóa thành mờ mịt khó hiểu.

Chẳng khác nào gặp ma giữa ban ngày.

Vân Anh tự nhéo cánh tay chính mình, cảm giác đau đớn truyền tới xác nhận không phải đang nằm mơ.

Rồi như vừa sực nhớ ra điều gì, cô vội vã đi đến bên giường.

Trên đầu giường chiếc balo bằng vải màu xanh nước biển cô thường dùng đã mất tăm mất tích. Thay vào đó là chiếc cặp sách đen tuyền quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn.

Bởi đây chính là chiếc cặp đã đồng hành cùng cô suốt ba năm cấp ba.

Vốn nôn nóng muốn xác thực phỏng đoán của bản thân, thế nhưng đến khi đáp án bày ra trước mặt rồi lại không cách nào tin tưởng được. Nhất thời Vân Anh không biết nên nghĩ như thế nào, nên phản ứng ra làm sao.

Theo thuyết tương đối hẹp của Einstein, đối với mỗi người thời gian và không gian chỉ mang tính tương đối. Thời gian có thể nhanh hay chậm tùy theo cảm nhận của người quan sát nó.

Bên cạnh chiều cao, chiều rộng và chiều sâu của không gian, thời gian được xem là chiều thứ tư. Nó tham gia vào mọi sự kiện đã, đang và sẽ diễn ra. Trên thực tế thời gian không “trôi” một cách biệt lập như cách người ta thường hình dung, dù rằng trải nghiệm “trôi” đó cực kỳ mạnh mẽ.

Chẳng hạn nếu một người đang vui, thời gian đối với người đó có vẻ như trôi nhanh hơn. Đây không đơn thuần chỉ là cảm nhận chủ quan, mà kỳ thực cảm xúc của con người cũng là một loại năng lượng. Năng lượng có thể truyền và chuyển hóa từ vật này sang vật khác, từ dạng này sang dạng khác. Năng lượng luôn chuyển động, dù đôi khi trông chúng có vẻ như đứng yên một chỗ.

Thời gian đan xen với ba chiều không gian tạo ra một khối thống nhất gọi là không - thời gian. Thuyết tương đối rộng nói rằng khối lượng và năng lượng có khả năng bẻ cong khối không - thời gian này. Như vậy câu hỏi đặt ra là kiểu sắp xếp nào của các yếu tố trên sẽ tạo ra hiện tượng bẻ cong không - thời gian, cho phép vòng lặp xuất hiện.

Nói cách khác là khả năng trở về quá khứ hoặc đi tới tương lai.

Xét về mặt lý thuyết, du hành không - thời gian hoàn toàn khả thi. Tuy nhiên với trình độ khoa học hiện tại, các khoa học gia vẫn chưa đưa ra được phương pháp cụ thể nào.

Vân Anh kéo khóa, mở cặp, tìm thấy ở ngăn ngoài cùng một chiếc điện thoại kiểu cũ. Đầu ngón tay cô lướt trên lớp vỏ kim loại. Cảm giác bóng mượt, lạnh lẽo truyền tới khiến cô ý thức được tính chân thật của thời khắc hiện tại.

Cô hơi dùng lực ấn nút tròn phía dưới điện thoại. Màn hình đang tối sầm bật sáng lên.

Trong đôi ngươi màu hổ phách phản chiếu ánh sáng xanh phát ra từ màn hình.

Cùng với ngày giờ hiển thị trên đó.

Ngoài cửa sổ những tia nắng đầu tiên lấp ló cuối chân trời. Một ngày mới lại sắp bắt đầu.



Quãng đường từ nhà Vân Anh tới trường Trương Vĩnh Ký không tính là quá xa. Từ nhà quẹo trái quẹo phải đôi ba lần, sau lại đi dọc theo đường lớn, qua cầu Lò Rèn chạy thêm chốc nữa là tới nơi.

Bình thường thời gian cô đến trường ước chừng ba mươi phút đạp xe. Thế nhưng hôm nay cô đã rời nhà bốn mươi phút rồi vẫn chưa thấy cổng trường đâu.

Ngày tựu trường, khắp đường phố đâu đâu cũng thấy một màu áo trắng tinh khôi.

Nghe bên tai tiếng nói cười giòn giã, thấy trong mắt nét mặt tươi vui của các em làm cho không ít người trên con đường tất tả ngược xuôi mưu sinh kìm lòng không đặng, phải ngoái đầu liếc mắt trông theo. Ngẩn người bồi hồi về khoảng thời gian tươi đẹp nhất đời người. Dường như có lúc họ cũng giống như các em bây giờ, hồn nhiên vô tư lự, chưa hề bị bùn sình thối nát chốn nhân gian vây khốn tâm hồn.

Những năm tháng đẹp đẽ ấy cứ ngỡ dài đằng đẵng, trong chớp mắt lại chẳng thể tìm lại. Thời thanh xuân như giấc mộng Nam Kha, tỉnh lại mới biết tất thảy không hơn gì ảo ảnh.

Chẳng qua những người này chưa từng nghĩ tới, thứ bọn họ luyến tiếc có lẽ chỉ là bức tranh tốt đẹp do chính tâm của họ tô vẽ nên mà thôi. Mà sự thật ít khi hoàn hảo như cảnh tượng trong tranh. Đời học sinh đâu phải lúc nào cũng đầy ắp vẻ tươi sáng.

Chiếc xe đạp của Vân Anh lọt thỏm giữa dòng người ngược xuôi, như chiếc lá nhỏ theo dòng nước sông cuộn chảy.

Càng gần cổng trường, cảnh càng náo nhiệt.

Đám học sinh đông như lũ kiến, đứa đi bộ, đứa chạy xe, nô nức ùa vào khoảng sân rộng. Vân Anh ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát những vệt nắng xuyên qua lá cây, tạo thành những vết lốm đốm trên nền đất. Dường như không khí bừng bừng sức sống khắp chung quanh không chút can hệ nào với cô.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, nắng vàng ươm như lúa chín ngoài đồng, mây trắng xóa, mềm mềm tựa bông gòn. Những hàng cây hai bên đường vẫy lá chào hỏi mỗi khi có làn gió nhẹ lướt qua. Trên cành, vài bông hoa phượng vĩ đỏ rực cố níu lại chút sắc màu cuối cùng của mùa hè. Cuộn mình dưới mấy chiếc lá vàng dưới gốc cây, một chú chó cỏ với bộ lông xám vểnh tai tò mò lắng nghe đám chim se sẻ líu ríu hót vang.

Một ngày bình thường như mọi ngày. Có chăng xe cộ đông đúc hơn mọi khi ảnh hưởng đôi chút tới tốc độ lưu thông mà thôi. Chân Vân Anh vững vàng bước trên sân trường đầy nắng, trong khi tâm trí phiêu lãng cùng mấy khóm mây trên cao.

Những gương mặt vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Tưởng chừng sau ngày tốt nghiệp sẽ không bao giờ gặp lại, giờ phút này xuất hiện trước mắt cô.

Đông đủ không thiếu một người.

Vân Anh không nhớ rõ lắm, ngày đầu tiên khi bước chân vào gian phòng này, cô đã từng gặp ai, đã nghĩ gì, nói gì và làm gì. Rồi suốt những năm tháng tới tới lui lui dưới mái trường cấp ba, có những chuyện gì đã xảy.

Mắt cô chăm chú nhìn những đường vân gỗ vặn vẹo trên mặt bàn. Nghĩ “một thời thanh xuân” đã đủ lắm rồi, đột nhiên được tặng thêm “một thời thanh xuân” nữa cô lại không biết bản thân nên thấy vui hay buồn đây.

Bất giác ánh mắt vô thức lướt về phía cửa ra vào, đáy lòng đột nhiên có chút thấp thỏm.

Vân Anh kiên nhẫn chờ đợi. Xa xa tiếng chuông báo hiệu vào tiết vang lên.

Một lần, hai lần rồi ba lần.

Năm phút trôi qua. Tiếng giày vọng trên hành lang nghe ngày một gần. Ngoài cửa, vạt áo dài như có như không lấp ló.

“Cô vô tới tụi bây ơi.” Đâu đó gần chỗ cô ngồi có đứa kinh hô thông báo cho đồng bọn. Lớp học ồn ào như cái chợ sau câu nói kia đột nhiên im bặt. Các học sinh đồng loạt đứng dậy, tư thế nghiêm chỉnh chào đón người bước vào.

Một người phụ nữ vóc dáng cao ráo, tóc đen nhánh suông dài xõa ngang eo, trên mái tóc cài băng đô màu trắng, đi cùng với bộ áo dài đang mặc cảm giác vô cùng hài hòa. Cô nhẹ nhàng bước lên bục giảng, im lặng nhìn một lượt rồi vẫy tay ra hiệu cả lớp ngồi.

“Giới thiệu với các em cô là Trần Ngọc Châu, giáo viên chủ nhiệm lớp, đồng thời cũng phụ dạy môn Văn lớp chúng ta.”

“Chúc mừng các em đã trúng tuyển vào trường. Thay mặt ban giám hiệu chào mừng các em đến với Trương Vĩnh Ký. Nơi đây sẽ đồng hành cùng các em trong thời gian ba năm sắp tới.” Ngừng lại một chút, Ngọc Châu mới nói tiếp.

“Trong quá trình sinh hoạt và học tập nếu các em có bất cứ thắc mắc gì thì cứ hỏi cô. Nếu không có bạn nào có ý kiến thì lớp chúng ta bắt đầu bầu ban cán sự lớp.”

Ngọc Châu không dài dòng mà đi trực tiếp vào vấn đề.

Trong phòng, ngoại trừ giọng nói êm êm của cô ra không còn tiếng động nào khác.

Từ lúc Ngọc Châu bước vào lớp, mắt Vân Anh chưa từng rời khỏi người cô.

Cô Châu đứng trước mặt, chân thực và sống động quá đỗi. Nắng từ cửa sổ đậu trên vai cô, bừng sáng gương mặt tươi thắm tựa hoa nở buổi sớm. Dáng cô cao cao, áo dài ôm sát thân, đường nét ẩn hiện mềm mại uốn lượn như sóng, dáng điệu lả lướt thướt tha. Trong ánh nắng ấm áp, chẳng khác nào nàng tiên nữ bước ra từ chuyện cổ tích.

Bàn tay Vân Anh không biết từ lúc nào lặp lại động tác giống như lúc mới thức dậy sáng nay, vươn về phía trước. Trong ánh mắt chứa ngàn vạn lời muốn nói nhưng môi chẳng thể thốt lên dù chỉ một từ.

Ngọc Châu chú ý tới hành động của em, cô dừng chủ đề đang nói, hướng về phía Vân Anh, đưa tay ra hiệu cho em đứng lên phát biểu.

“Có phải bài dân ca “tủ” của cô là Về thăm Đồng Tháp do Sông Trà và Đặng Phước Thành sáng tác không?” Vân Anh đứng dậy, giọng cô nghiêm túc, nghe không ra chút đùa bỡn nào.

Sau khi cô nói xong, trong lớp vốn đã rất yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn.

Dường như có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc ngoài cửa sổ.

Gan trời!

Cô chủ nhiệm đang tận tình giải thích về công việc của ban cán sự lớp. Dù cho đa số học sinh ở đây đều không tình nguyện nghe, khối đứa ngoài mặt tỉnh queo vậy thôi chứ trong bụng đã ngáp mấy trăm cái rồi đấy chứ.

Thế nhưng vẻ chuyên nghiệp của một học sinh đã được tu dưỡng nhiều năm trên ghế nhà trường vẫn phải có đủ. Lúc nào cần gật đầu vẫn phải gật đầu, cần vỗ tay vẫn phải vỗ tay. Và quan trọng nhất là khi cô giáo hỏi có ai muốn xung phong nhất định phải nghiêm túc cúi đầu, giả vờ không liên quan tới mình.

Chiêu này đôi khi có hiệu quả, đôi khi không, đặc biệt là khi giáo viên chỉ mặt gọi tên.

Đời học sinh, hơn nữa là học sinh cấp ba đã đủ bận rộn rồi, không có ai muốn nhận chức cán sự lớp để rồi phải ôm thêm việc vào người. Hơn nữa chuyện tốt chưa hẳn có phần nhưng mỗi lần có chuyện không hay xảy ra không cần nghĩ cũng biết.

Thành viên ban cán sự lớp luôn là những người đầu tiên phải chịu trách nhiệm.

Không có chuyện thì giữ im lặng, nếu đã nói thì chỉ nói lời hay ý đẹp, đúng lúc đúng chỗ.

Thế mà không biết từ đâu lại chui ra một đứa không hiểu phép tắc này, vô duyên vô cớ hỏi một câu không liên quan. Bộ tính nói nhảm để nghe cô chửi vài câu cho đỡ buồn ngủ hay gì?

Nằm ngoài dự liệu của cả đám, Ngọc Châu tuy sững người trong chốc lát, nhưng vẫn thành thực đáp.

“Bài đó hay lắm, nhất là khi nghe qua giọng hát của cô Hồng Loan.”

“Nhưng không phải bài cô thích nhất.”

Dù câu trả lời sớm nằm trong dự liệu, trong lòng Vân Anh vẫn không khỏi có chút thất vọng.

“Vậy…” Cô do dự, cuối cùng vẫn hỏi. Thế nhưng cô Châu không cho cô cơ hội nói hết.

“Nãy giờ ngồi phía dưới có nghe cô nói cái gì không đó?” Đuôi chân mày Ngọc Châu hơi nhướng lên. Hỏi cho có vậy thôi chứ trong lòng cô chắc mẩm tám phần những gì cô nói Vân Anh không nghe lọt chữ nào rồi

Lần này lại ngoài dự liệu của Ngọc Châu, Vân Anh không những có thể tóm tắt lại những chủ đề chính yếu cô nói nãy giờ, mà còn bồi thêm một câu.

“Chọn mặt gửi vàng, chức lớp trưởng giao cho em đi.”