Chuyển ngữ: Andrew PastelĐoạn Thố nín thở, sợ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nhỏ nào từ Tần Duyệt.
Nhưng khi người này ra tay cậu vẫn không kịp phản ứng, tay đột nhiên trống không, Tần Duyệt không biết từ lúc nào đã giật lấy điện thoại di động trong tay cậu.
Hắn lướt nhanh như gió qua các bức ảnh trong điện thoại, không bấm vào bức nào mà chỉ lướt qua những hình thumbnail, toàn bộ quá trình diễn ra không đến một phút, sau đó đưa điện thoại lại cho Đoạn Thố: “Không có tấm ảnh nào cả. “
Đoạn Thố cong khóe môi: “Cho nên tôi không nhận lầm người, anh thừa nhận anh là Tần Duyệt.”
Tần Duyệt im lặng một lúc lâu rồi nói: “Cậu nên đến bệnh viện trước.”
“Tôi giờ đang choáng váng đầu óc
—— hay anh chở tôi đi nhé?” Nói xong, không đợi Tần Duyệt đồng ý, cậu ra khỏi phòng vệ sinh trở lại phòng thẩm vấn, trên đầu còn có vết máu chảy ra, cậu quay lại lấy chiếc khăn che đầu lúc trước.
Thấy cậu đi, luật sư lảm nhảm một lúc ai sẽ đến đón, Đoạn Thố nói với anh ta đã có người đưa, luật sư lại thề thốt: “Thiếu gia đừng lo lắng, chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ kiện…”
“Kiện cái rắm,” Đoạn Thố nổi cáu: “Mau giải quyết ổn thỏa, anh xem giờ là mấy giờ rồi, nhanh rồi về nhà ngủ đi.”
Chiếc xe cậu lái hôm nay là một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn đặt mua một năm mới đến tay. Cậu đưa chìa khóa cho Tần Duyệt, tự giác ngồi vào ghế phó lái.
Vừa ngồi xuống, cậu đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, vị trí cần số của chiếc xe này khác với xe bình thường, cậu sợ Tần Duyệt lái không được.
Không phải cậu tiếc sợ xe bị trầy xước, cho dù Tần Duyệt có đâm hỏng xe cậu cũng không thấy khó chịu, chủ yếu là lo người ta không được tự nhiên.
Nhưng lo lắng của cậu nhanh chóng tan biến thành mây khói, từ khi lên xe đến khi lái xe đi, Tần Duyệt không bấm nhầm một nút nào, thậm chí còn không nhìn xung quanh tìm nút ở đâu.
Giống như đã khá quen thuộc với loại xe này.
Đoạn Thố nhìn về phía trước, thấy ngã ba đường, giơ tay chỉ vào con đường rẽ phải: “Đừng đi bệnh viện, đưa tôi về khách sạn, mấy bác sĩ tư nhân ở nhà đã chăm sóc tôi trong một thời gian dài, họ biết cách xử lý.”
“Ừm.”
Tầng hầm thứ hai của khách sạn Tê Ngô.
Vết thương không sâu đến mức phải khâu lại, bác sĩ xử lý vết thương bằng thuốc chống viêm và cầm máu, sau đó bắt cậu uống thêm vài viên thuốc tăng cường cầm máu.
Từ đầu đến cuối cậu vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Tần Duyệt, các bác sĩ cũng không dám hỏi thêm, sau khi xử lý vết thương, họ để lại một túi nước đá bảo cậu chườm thêm mười phút nữa rồi mới rời đi.
Căn phòng Đoạn Thố ngủ không có cửa sổ vì nằm dưới lòng đất, nhưng trong phòng có một bể cá lớn bằng nửa bức tường, bể cá thông với thủy cung, cá lớn cá nhỏ thường xuyên bơi qua đó.
Dưới bể còn có một bánh lái lớn, thấy Tần Duyệt chú ý đến bánh lái, Đoạn Thố buông cổ tay hắn ra: “Anh quay thử đi.”
“Không cần.” Tần Duyệt nói.
Đoạn Thố đẩy hắn về phía bể cá: “Thử đi.”
Tần Duyệt nhìn lại cậu, do dự một lúc rồi đưa tay ra nắm lấy bánh lái.
Cầm bánh lái quay nửa vòng theo chiều kim đồng hồ, cả đàn cá bất ngờ quẫy đuôi ngược chiều lao lên liên tục như đã thỏa thuận với nhau từ trước.
“Cá tự nhiên biết bơi ngược dòng.” Đoạn Thố nói.
Như để xác minh lời nói của Đoạn Thố, Tần Duyệt quay bánh lái ngược chiều kim đồng hồ nửa vòng, tất cả cá trong bể cá quay lại và bơi theo một hướng khác.
Thừa lúc Tần Duyệt đang chú ý đến cá, Đoạn Thố nói: “Đồn trưởng Tần.”
Tần Duyệt nhìn lại cậu.
“Tôi có thể gọi anh như vậy không, đồn trưởng Tần?” Túi nước đá làm nửa đầu cậu tê đến không còn cảm giác, Đoạn Thố đặt túi nước đá xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Tần Duyệt: “Ngày đó hai năm trước, lúc máy bay cất cánh, tôi nhìn thấy ngôi miếu trong giấc mơ của tôi. Anh nói với tôi núi sau không có cây phượng, anh đoán xem tôi nhìn thấy cái gì?”
Cố ý dừng một chút, Đoạn Thố cong khóe môi, “Tôi thật sự nghĩ không ra, sao anh lại phải nói dối tôi chuyện này?”
Tần Duyệt hơi cụp mắt xuống, đại khái là rơi vào vị trí cúc áo thứ hai trên ngực Đoạn Thố, trầm mặc một lát, hắn nói: “Tôi đi gọi điện thoại.”
Khi đến cửa, Tần Duyệt dừng lại, chú ý trong phòng toàn dùng khóa mật mã.
“Tôi quên nói, tôi rất nhát gan, luôn không có cảm giác an toàn.” Giọng Đoạn Thố từ sau lưng truyền đến, “Hiện tại tôi không có ý định để anh ra khỏi phòng này, nếu như muốn gọi điện thoại thì vào phòng vệ sinh. “
Sau một lát, cậu lại nói thêm: “Tôi không phải biếи ŧɦái, tôi không có sở thích lắp camera giám sát trong phòng vệ sinh, anh cứ yên tâm.”
Tần Duyệt bước vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.
Vặn vòi nước, trong tiếng nước chảy ào ào, hắn bấm một dãy số.
Điện thoại kết nối, hắn hạ giọng: “Đổi người ở thành phố Phàm, tôi không làm nữa.”
“Đổi người sao?” Đầu dây bên kia cất cao giọng lên một quãng tám, hít sâu một hơi, dùng tốc độ nói nhanh nhất, “Cậu biết làm giả thân phận, chuẩn bị những tài liệu kia tốn bao nhiêu công sức không? Cậu bị làm sao thế? Lúc trước thì nói thà đến Trung Đông chứ không trở về thành phố Phàm, nói mãi mới đồng ý, giờ chưa đâu vào đâu lại đòi đi? Thiếu nợ ai ở đấy à, hay là làm con gái người ta ễnh bụng rồi bị bắt cưới?”
Bên ngoài phòng vệ sinh.
Lúc Đoạn Thố cởϊ áσ ngoài, chợt cảm thấy trong túi có cái lọ thủy tinh nhỏ.
“Thuốc này rất mạnh, dùng ít ít thôi, chủ yếu xem người cậu thích kịch liệt phản kháng hay nghe lời.” Câu Từ Khai Thái nói hiện lên trong đầu, cậu mở lọ thủy tinh nhỏ ra để sát mũi ngửi ngửi, có không có mùi.
Cậu nhẹ nhàng đi đến quầy bar trong bếp, lấy ra một cốc nước treo ngược từ giá đỡ cốc, trước tiên đổ dược chất trong suốt trong bình thủy tinh vào đó, sau đó đổ thêm nước ấm.
Ném cái chai rỗng vào thùng rác, quay người đặt cốc nước lên bàn, cửa phòng vệ sinh ‘cạch’ một tiếng mở ra.
Đoạn Thố cười tự nhiên nhất có thể, cầm cái cốc đỏ tươi đưa cho Tần Duyệt: “Khát nước không, uống nước đi?”
Tần Duyệt đưa tay cầm lấy chiếc cốc. Bàn tay vừa rửa trong phòng tắm còn chưa khô hoàn toàn, ánh đèn ấm áp kết hợp với những giọt nước nhàn nhạt, càng làm nổi bật những đường nét thon thả của ngón tay.
Tất nhiên là còn có làn da trắng bóng.
Chợt muốn cắn một miếng.
Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến bụng dưới nóng lên.
Tần Duyệt dừng lại.
Miệng cốc sắp chạm vào môi thì dừng lại.
Đoạn Thố tự hỏi không biết mình nhìn có quá lộ liễu không.
Cậu yên lặng chờ đợi, Tần Duyệt cau mày ngẩng đầu nhìn cậu hỏi: “Sao lại bỏ thuốc vào trong nước?”
Bị lật tẩy, Đoạn Thố nhướng mày, cũng không phải là bất ngờ hay là hoảng sợ, cậu liếc nhìn ly nước trong tay Tần Duyệt, hào phóng nói: “Giỏi thế, sao anh biết được?”
Tần Duyệt nhìn cậu, cậu chào đón tầm nhìn của bên kia bằng một nụ cười cực kỳ thân thiện, cuối cùng, Tần Duyệt nhìn đi chỗ khác trước, định đặt cốc lên bàn, nhưng Đoạn Thố đột nhiên cầm lấy cái cốc.
Vì vậy, Tần Duyệt nhìn cậu một lần nữa.
“Thật có lỗi khi bỏ thứ gì đó vào nước của người khác, để bày tỏ lời xin lỗi của tôi—”
Đoạn Thố cầm chiếc cốc trong tay Tần Duyệt nghiêng về phía mình, nước trong cốc rót đầy đến miệng, cậu rất dễ dàng uống cạn.
Cốc nước phát ra một tiếng giòn vang rơi xuống đất, thân thể vỡ vụn.
Phản ứng của Tần Duyệt còn kích động hơn dự đoán của cậu, hắn nhào tới bóp chặt cằm cậu: “Đừng nuốt, thứ này không tốt cho thân thể …”
“Ưm” không nói được, Đoạn Thố tìm thời cơ và góc độ thích hợp va vào, vì Tần Duyệt đang nói chuyện, môi hắn mở ra, ngụm nước cậu đang ngậm lập tức chui vào miệng Tần Duyệt.
Đoạn Thố nhìn yết hầu hắn di chuyển lên xuống, chứng tỏ nước đã chảy vào thực quản thành công.
Sau đó, Tần Duyệt sặc.
Sặc đến lỗ tai đỏ bừng, trên mặt cũng hiện lên sự tức giận rõ ràng hiếm khi thấy.
Rất sống động.
Hít vài hơi, Tần Duyệt nói: “Cậu thiếu làm thế à?”
Đoạn Thố chớp chớp mắt, đột nhiên cười phì một tiếng: “Hóa ra anh luôn muốn làm tôi?”
Tần Duyệt lườm cậu với vẻ mặt “cậu thật vô lý”.
Đoạn Thố chớp chớp mắt: “Chắc là anh cũng có ý nghĩ với tôi nên mới hỏi câu này phải không?”
Tần Duyệt phớt lờ cậu, sải bước về phía cửa bắt đầu thử mật khẩu.
Đoạn Thố cầm ly nước nhàn nhã súc miệng, sợ lọ thuốc của Từ Khai Thái quá công hiệu, liếʍ một chút sẽ nằm ngay đơ.
Thật ra cậu cũng lo lắng rằng thuốc của Từ Khai Thái chỉ lòe mọi người, liều thuốc đó hoàn toàn vô dụng.
Cậu còn đang nơm nớp lo sợ thì bỗng có tiếng “cạch” ngoài cửa.
Cậu nhổ nước vào lavabo, quay đầu lại liền thấy Tần Duyệt đang quỳ một gối ở cửa, một tay chống trên tấm cửa, thở hổn hển như thiếu dưỡng khí. Đoạn Thố nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Duyệt, cảm giác như có vô số con kiến
đang chậm rãi bò lên người mình.
Rất ngứa.
Sợ ngũ quan sẽ trở nên vặn vẹo gớm ghiếc nếu suy nghĩ của mình xuất hiện trên mặt, cậu thầm đếm đến ba để giữ bình tĩnh, sau đó bước tới, nắm lấy cánh tay của Tần Duyệt, nửa kéo nửa đỡ hắn lên giường.
Người đàn ông này nặng hơn vẻ bề ngoài.
Sau khi đặt Tần Duyệt lên giường, lòng bàn tay của Đoạn Thố lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Cậu vốn không muốn làm chuyện gì quá mức, chỉ hy vọng có thể giữ Tần Duyệt ở bên mình thật lâu thay vì dọa hắn bỏ chạy, nhưng chuyện quá mức vẫn có thể cân nhắc.
Cổ áo của Tần Duyệt vẫn như cũ cài đến khuy cuối cùng.
Cứng nhắc và bảo thủ.
Cậu đưa tay cởi khuy đồng phục cảnh sát của Tần Duyệt, nhìn thấy mặt dây chuyền người đàn ông đang đeo.
“Đây rốt cuộc là cái gì?” Cậu hỏi.
Tần Duyệt không nói gì, hắn nhắm mắt lại, l*иg ngực phập phồng thở hổn hển, trên vầng trán nhẵn nhụi đầy đặn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Đoạn Thố muốn chạm vào thứ đó, đưa tay ra, Tần Duyệt đột nhiên mở mắt ra: “Đừng chạm vào.”
Trong đôi mắt đó khắc lên sự cự tuyệt kiên quyết, Đoạn Thố không muốn hắn ghét mình nên rút tay về.
Những lời muốn nói với Tần Duyệt tích cóp suốt hai năm qua rất nhiều, nhưng khi thật sự gặp lại hắn lại không thể nhớ một từ nào.
Đoạn Thố lẳng lặng ngồi ở mép giường, nhìn bể cá xanh biếc một lúc rồi quay lại nhìn Tần Duyệt: “Nếu anh là cá không thể ra khỏi nước thì tốt rồi.”
Tần Duyệt có vẻ không khỏe, thở nhanh, cổ ửng đỏ.
Đoạn Thố hơi hối hận
—— lẽ ra không nên đổ hết thuốc trong lọ thủy tinh nhỏ đó, nửa lọ là đủ.
Cậu lại nhớ vết thương lần đầu tiên gặp mặt cậu để lại trên ngực người đàn ông này, nhìn xuống vùng cổ của Tần Duyệt, không có bất cứ dấu vết nào, xem ra người này cơ địa không để lại sẹo, lành rồi là mất hẳn.
Cũng đúng, vốn vết thương rất nhỏ.
Đoạn Thố thật sự chỉ định xem vết thương kia, nhưng ánh mắt lại bị xương quai xanh ẩn ẩn lộ ra của Tần Duyệt thu hút, lại nhìn một lúc.
Sau đó, cậu quyết định làm “chuyện hơi quá”.
Cậu cởi cúc đồng phục cảnh sát màu xanh nhạt trên người Tần Duyệt.
Hiệu ứng hình ảnh càng trở nên kí©h thí©ɧ hơn nhờ bộ đồng phục cảnh sát này, kí©h thí©ɧ đến độ cậu hơi không tiêu hóa nổi.
Ví dụ, cảnh Tần Duyệt vừa khóc vừa bảo cậu dừng lại hoàn toàn không phù hợp với người này.
Cảm giác những suy nghĩ bậy bạ trong đầu này có thể bị người nhìn thấy, Đoạn Thố chợt chột dạ, đưa tay cài cúc áo lại.
Cậu cài bằng hai tay, vì suy nghĩ đen tối trong đầu quá nhiều, cậu lơ đãng không giữ thăng bằng, ngã vào người Tần Duyệt.
Chóp mũi cậu vừa chạm vào da cổ Tần Duyệt, liền tiếp xúc với thân nhiệt hơi nóng lên của người này.
Đoạn Thố chỉ cảm thấy trong đầu “Ầm” một tiếng, theo bản năng cúi đầu gặm cổ đối phương, đồng thời đưa tay sờ xuống nhanh chóng cởi cúc áo.
Cậu vội vàng nắm lấy tay Tần Duyệt và cắn một miếng.
Cậu đã thèm nó rất lâu.
Đoạn Thố không cảm thấy bất kỳ mùi vị nào, lại cắn một miếng nữa vào bên trong cổ tay. Mọi hơi thở của Tần Duyệt đều được cậu nắm bắt rất rõ ràng.
Môi cậu in trên ngực đối phương, tay cố ý hạ xuống, do dự một chút, không thò vào quần mà cách một lớp quần chạm vào bộ phận nóng hơn những bộ phận khác.
Đoạn Thố sửng sốt một chút, dừng động tác, chống người nhìn Tần Duyệt, người này có phản ứng.
Cậu nhanh chóng loại trừ khả năng đó là phản ứng do thuốc gây ra, thuốc này chỉ khiến người ta bất động, hoàn toàn không phải thuốc làm người có phản ứng.
Những dòng thô tục chui vào đầu cậu: Đấy nhìn xem, tôi chỉ mới sờ vài cái đã có phản ứng rồi.
Nhưng Đoạn Thố không nói ra câu này, cậu tiếp tục sờ soạng cho đỡ thèm
—— chỉ giới hạn ở phần trên cơ thể.
Vì quá tập trung nên cậu không để ý rằng Tần Duyệt đã giơ tay lên.
Khi Đoạn Thố định thần lại, trước mắt đột nhiên quay cuồng, cậu bị ném lên giường, hai tay bị bẻ ngược ra sau, giống như bả vai bị vặn trẹo.
Không ngờ Tần Duyệt lại kháng thuốc tốt như vậy, vừa định nói chuyện, Đoạn Thố suýt chút nữa cắn phải lưỡi
—— Tần Duyệt bế cậu lên, không chút khách khí kéo cậu ra cửa, nắm lấy ngón tay cậu ấn cửa khóa mật khẩu.
“Ding” một tiếng, đèn xanh bật sáng, cánh cửa mở ra theo âm thanh.
TruyenHDDưới tình thế cấp bách, Đoạn Thố dùng cánh tay gần như bị Tần Duyệt vặn trẹo bám lấy hắn, miệng nhanh hơn não bật thốt ra: “Đừng đi, anh làm tôi cũng được.”
Tần Duyệt không gạt cậu ra, hắn nâng cánh tay còn lại không bị Đoạn Thố nắm lấy, cài cúc áo cảnh sát bằng một tay.
“Tôi là người không tồn tại, làm xong chuyện nên làm tôi sẽ rời đi nơi này.” Có lẽ tác dụng của thuốc vẫn còn chưa tan, hắn nói rất chậm và nhẹ, có ảo giác rất dịu dàng.
Đoạn Thố đang đắm chìm trong ảo mộng này, lại nghe thấy Tần Duyệt tiếp tục nói: “Cậu còn trẻ, đẹp trai lại giàu có, hẳn là sẽ yêu nhiều người và được nhiều người yêu.”
“Đừng lãng phí thời gian của cậu cho tôi.”
Nói xong, Tần Duyệt cũng vừa cài chiếc cúc áo cuối cùng, giơ tay sờ đầu Đoạn Thố, “Sau này đừng đánh nhau với người khác nữa.”
Tần Duyệt đẩy cửa ra, đi ra ngoài, đưa tay đóng cửa lại.
Cánh cửa đồng thủ công trước mặt cậu như trở thành cửa phòng khách sạn đổ nát ở Naida hai năm trước.
Một lúc lâu sau, Đoạn Thố đi vào phòng tắm, nhìn người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai và giàu có trong gương.
Vết thương trên đầu của người đàn ông đã được khử trùng bằng i-ốt trước đó, với màu tóc nhạt, khu vực rộng lớn gần vết thương trông giống như nấm mốc mọc trên đầu.
./.