Chuyển ngữ: Andrew PastelTần Duyệt đã bình phục vết thương, ở bên Đoạn Thố vài ngày rồi lại đi.
Dù sao tính chất công việc cũng khác, hắn chưa từng gọi điện thoại cho Đoạn Thố, lúc đầu còn không sao, nhưng đợi ba tháng cũng không có tin tức gì, Đoạn Thố bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lo lắng thì lo lắng. Cây cối ở sân trước của khách sạn mọc không đều, Đoạn Thố muốn ghép vài cây cọ ở sân trước, sau khi xem nhiều loại thì mê ngay cây cọ dầu trồng tại Lào.
Cậu dẫn theo người đi xem cây giống ở Phongsaly, đi qua con đường núi ngoằn ngoèo, cậu vô tình ngước mắt lên thấy trên núi có những cây đào mọc, những bông hoa nhỏ màu hồng nở khắp núi rừng.
“Thật đẹp.” Cậu trầm trồ.
“Những cây đào trên núi đã già lắm rồi”, Tài xế địa phương nói, “Tôi năm nay 60 tuổi nhưng rừng đào này đã có từ khi tôi mới 4, 5 tuổi. Cây đào sống đến bốn, năm mươi năm là tự lụi tàn rồi. Nhưng cậu thấy đấy, chúng vẫn nở hoa hàng năm.”
Xe đi ra khỏi con đường núi ngoằn ngoèo, trong lòng Đoạn Thố có một cảm giác kỳ lạ, chợt quay đầu lại liếc nhìn rừng đào, hỏi: “Chú còn nhớ ai trồng không?”
“Là người từ Myanmar đến. Tôi đã nhìn thấy ông ấy một vài lần khi tôi còn trẻ, nhưng ông ấy trông không giống những người ở đó. Có lần cửa phòng của người đàn ông đó quên đóng lại, đoán xem tôi đã nhìn thấy gì?!”
Đoạn Thố yên lặng nghe.
Người lái xe tiếp tục: “—Cả một bộ xương bên cạnh giường của ông ấy, thật đáng sợ.”
Từ Phongsaly chưa có chuyến bay thẳng đến thành phố Phàm nên cả đoàn phải quá cảnh ở Thái Lan.
Các nhân viên đi cùng đều muốn ăn mì hải sản địa phương, Đoạn Thố cùng anh ăn một bát mì, lúc cậu vào nhà vệ sinh rửa tay thì bất ngờ bị bịt miệng lôi vào trong buồng.
Người đàn ông hai tay dựa vào cậu, cởi khuy quần áo của cậu, cúi đầu gặm cắn cơ thể, đều là những nơi quần áo có thể che đậy, Đoạn Thố ngẩng đầu lên, miệng còn bị đối phương dùng tay che lại, không thở được, trần nhà trở nên lờ mờ.
Người đó cắn cậu hồi lâu mới thở hổn hển hỏi: “Còn bao lâu nữa check in?”
Đoạn Thố nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Bây giờ check in, lát nữa có thể đi qua khu VIP.”
Một đôi mắt ló ra từ dưới chiếc mũ lưỡi trai.
Đôi mắt của Tần Duyệt.
Người đàn ông hôn lên môi cậu một cái, cài lại từng chiếc cúc áo đã mở.
Làn da dưới lớp quần áo bị gặm nhấm, đôi môi cũng ngứa ran và nóng bỏng.
Cậu nhìn chằm chằm Tần Duyệt hồi lâu, sau đó đột nhiên chớp mắt: “Nhân tiện, tôi từ Phongsaly trở về. Anh Tần, anh có điều gì muốn nói với tôi không?”
Cậu không để đủ thời gian để Tần Duyệt kịp phản ứng, nóng lòng nói thẳng câu trả lời: “Đào anh trồng cho cô Đoạn đã nở hoa rồi.”
Đôi mắt của Tần Duyệt mở to, rồi cô ấy nhìn đi chỗ khác như thể xấu hổ, nhưng trên môi lại nở một nụ cười.
Đoạn Thố xoay người ngồi trên nắp bồn cầu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Khi nào thì trở về?”
“Tháng sau,” Tần Duyệt xoa tóc cậu, “Lần này tôi có thể ở bên em thêm một thời gian nữa.”
Đoạn Thố là người cuối cùng lên máy bay.
Trong khoang hạng nhất, các thành viên ban giám đốc của Tê Ngô đều nhìn thấy môi chủ tịch Đoạn bị rách, nhưng không ai dám hỏi cậu bị làm sao.
Tần Duyệt lần này rất đúng giờ, nói với cậu là tháng tới, vừa đến vào ngày 1, hắn đã mở cửa vào nhà.
0 giờ sáng ngày một, Đoạn Thố hơi say trở về sau một buổi tiệc từ thiện.
Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tần Duyệt ở đó, cậu đột nhiên cảm thấy thú vị, nên từ trong tủ rượu lấy ra một chai rượu mang về từ buổi đấu giá.
Buộc Tần Duyệt cùng cậu uống hết chai rượu, men rượu dâng lên nồng nặc mới cảm thấy vừa đủ.
Trong phòng có một chiếc máy quay đĩa cổ dựa vào tường, Đoạn Thố tìm thấy một đĩa nhựa của Đặng Lệ Quân từ trong tủ, bật nó lên.
Kim máy hát đặt xuống, đĩa nhạc sẽ quay lặng lẽ và khúc dạo đầu phát ra chậm rãi, là nhịp điệu độc đáo của các bài hát cũ.
Rượu có độ cồn rất cao, Đoạn Thố say thật rồi.
Tần Duyệt thấy cậu xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía hắn vươn tay muốn đón lấy, nhưng Đoạn Thố hất tay hắn ra, khom người mời nhảy như mấy quý ông: “Ngài Tần khiêu vũ với tôi một bài nhé?”
Hắn dở khóc dở cười đưa tay lên.
Khả năng giữ thăng bằng của Đoạn Thố rất tốt, khi say anh ấy không dẫm lên chân hắn.
Máy phát phiên bản tiếng Quảng Đông của “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” vào năm 1977, phiên bản này tương đối ít phổ biến hơn.
Đó là bài hát Tần Duyệt thường nghe trong thời gian ở Phongsaly.
Hắn ôm lấy Đoạn Thố, trầm giọng hát theo: “Lưu luyến không rời, tôi cùng em đến chốn non sông êm ả, đến khi tóc mai đã bạc, tình tôi cũng gửi núi sông. …”
Giọng nói của Tần Duyệt truyền vào lỗ tai của Đoạn Thố cùng với hơi nóng, có lẽ còn được trộn lẫn với một chút rượu.
Cậu rụt cổ lại, bài hát còn chưa kết thúc, cậu đã ấn Tần Duyệt xuống giường.
Tất cả quần áo đều bị ném trên thảm, Tần Duyệt tóm lấy cậu muốn hôn, cậu đột nhiên vươn tay tìm kiếm điện thoại di động của Tần Duyệt lúc nãy hắn tiện tay quăng sang một bên.
Cậu cầm di động lắc lắc trước mặt Tần Duyệt: “Thứ đồ cổ này quay video được không?”
“Được.” Tần Duyệt trả lời cậu.
Thế là Đoạn Thố khẽ cười một tiếng bằng giọng mũi, đẩy điện thoại vào tay Tần Duyệt: “Quay tôi đi.”
Lúc trả điện thoại, cậu dùng hai tay móc cổ Tần Duyệt, nói với vẻ lười biếng say khướt: “Quay cho đẹp vào, để dành lúc ra ngoài rảnh thì xem.”
“Nhìn một lần, tính là làʍ t̠ìиɦ với tôi một lần.”
Tần Duyệt bị câu nói vừa rồi của cậu kích động đến mức tay mất mục tiêu, vô ý véo mấy vết đỏ trên cánh tay Đoạn Thố.
Đoạn Thố bị hắn đè ở trên giường, hắn một tay giơ lên cầm điện thoại di động, mở quay phim, màn hình độ nét cao ghi lại một tầng mồ hôi mỏng trên eo Đoạn Thố.
“Ngày mai tỉnh rượu không được giận đấy.”
Tần Duyệt nói xong liền vội vàng đổ dầu bôi trơn ra, hai ngón tay dính đầy dịch nhầy mượt mà, lần xuống chỗ lõm dưới xương cụt của Đoạn Thố, chạm vào khe mông, dừng lại ở cáo lỗ đầy nếp gấp kia, đưa hai ngón tay vào.
Đoạn Thố quay đầu trừng hắn: “Đau.”
Tần Duyệt chĩa điện thoại vào mặt Đoạn Thố.
Cậu luôn luôn như vậy.
Miệng thì kêu đau, mắt thì lúng liếng câu dẫn hắn như sợ chưa đủ đau.
Những ngón tay thọc vào cọ xát chất bôi trơn cho đến khi nó phát ra tiếng cọt kẹt, Tần Duyệt nắm lấy hai chân cậu lật người lại, ổn định điện thoại lần nữa, theo đôi mắt ngấn nước của Đoạn Thố mà đưa điện thoại xuống, quay lại mồ hôi ẩm ướt trên ngực, sau đó đến rốn co rút lại theo hơi thở, dương v*t thẳng xinh và cuối cùng là hai chân tích cực mở ra thật rộng.
Tay Tần Duyệt đặt lên đùi trong của Đoạn Thố: “Thả lỏng.”
Hắn muốn đi thẳng vào trong.
Và hắn đã làm như vậy.
Vì phải cầm điện thoại di động ghi hình, không thể đâm vào, chỉ có thể chậm lại, từ từ nhét vào cái lỗ đó.
Đoạn Thố ngửa cổ ra sau, há miệng thở dốc, nhưng hai chân lại càng tách rộng ra hơn.
Trong điện thoại, vòng tròn thịt đỏ tươi được đẩy vào cùng với động tác của hắn, chất bôi trơn cọ xát những sợi dài và mảnh giữa hai mông của Đoạn Thố. Khi hắn rút thứ kia ra, sợi dây trong suốt lại đứt.
Hắn lại đẩy vào, Đoạn Thố nhìn sang, nhìn hắn thẳng lưng hết lần này đến lần khác giữa những cú xóc nảy.
Đoạn Thố bị đâm đến đúng chỗ, bắt đầu ậm ừ rêи ɾỉ nho nhỏ, hắn không chịu được nữa, bỏ điện thoại xuống.
Đoạn Thố chống đỡ không nổi, hắn liền ôm lấy eo Đoạn Thố dùng sức cắm vào. Hai người mặt đối mặt kề sát, hắn không muốn bắn ra quá nhanh, nhưng Đoạn Thố liếʍ hết vành tai đến xương quai xanh của hắn, giống như ăn một miếng bánh ngọt.
Bị Đoạn Thố liếʍ liếʍ vừa ướt vừa ngứa, thế là hắn dùng hai tay túm chặt eo cậu, nhanh chóng xâm nhập mấy chục lần rồi xuất tinh bên trong.
Hắn buông Đoạn Thố ra, cậu lật người, cuộn người lại rúc vào trong ngực hắn.
Hắn đưa tay sờ lên mái tóc đẫm mồ hôi của Đoạn Thố, ngay cả da đầu khi hắn chạm vào cũng thấy nóng ẩm.
Hắn đặt tay lên gáy Đoạn Thố, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Sau khi nghỉ ngơi, Tần Duyệt lại cắm cây hàng vào, cánh cửa rộng mở hoàn toàn dường như rất chào đón hắn, co thắt chiều chuộng hắn.
Đoạn Thố nắm lấy cánh tay hắn, không phải để cào hắn, chắc tác dụng cũng giống như khi cậu nắm lấy gối hoặc ga trải giường.
Tần Duyệt đi chậm lại, lần này hắn cũng không vội, giống như đang thân mật đòi hỏi đối phương, không cần dùng nhiều sức, hắn canh theo sức mạnh yêu thích của Đoạn Thố mà nghiền nát cậu với tốc độ thong thả.
Đó rõ ràng là khoảng thời gian dịu dàng nhất đêm nay, Đoạn Thố ậm ừ nức nở gì đó với hắn bằng giọng mũi.
Tần Duyệt nghe không rõ, áp tai vào miệng cậu, nghe thấy cậu nói: “Tiểu Duyệt… Tôi yêu anh nhiều lắm…”
Vốn định tha cho cậu sau khi kết thúc lần này, nhưng vì thế này, hắn ngay lập tức đổi ý.
Mãi đến trưa hôm sau Đoạn Thố mới thức dậy.
Thực sự mệt mỏi thức dậy, cậu gọi vài cuộc điện thoại, nói mình bị cảm nặng, hoãn cuộc họp đến ngày mai.
Tần Duyệt không biết đi đâu, để lại một ghi chú cho cậu.
Nhìn vào tờ giấy, Đoạn Thố cảm thấy ai đó đang khoe nét chữ đẹp của mình.
Bên trên viết: “Đã quay xong, cũng gửi cho em một bản.”
Lục lọi dưới gối một lúc lâu, cậu tìm thấy điện thoại di động của mình, thấy đoạn video do Tần Duyệt gửi đến. Vừa bấm mở, âm thanh rêи ɾỉ và đoạn phim cận cảnh độ phân giải cao của chính cậu đã nhảy xổ ra, tác động quá mạnh đến mức cậu suýt làm vỡ màn hình điện thoại.
Sau khoảng mười phút, Tần Duyệt quay lại với một chiếc hộp các tông trên tay.
“Buổi sáng ngủ không được, đi theo đầu bếp khách sạn học làm đồ ngọt, cái này tôi tự làm.”
Đoạn Thố nằm úp sấp mở miệng: “A ——”
Tần Duyệt đút vào miệng cậu, cậu ăn xong hết sạch sẽ rồi còn nói: “Anh cho nhiều đường quá, ngọt suýt chết rồi.”
Cũng không thể nằm lì trên giường, cậu liếc nhìn Tần Duyệt ở mép giường, nhấc chân móc eo hắn: “Tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
Tần Duyệt quay lại nhìn cậu: “Đi thôi.”
Cậu lắc đầu: “Đi không được, cõng tôi đi.”
“Ừ.”
Cậu vốn tưởng rằng Tần Duyệt sẽ cõng cậu đi hai bước rồi đặt xuống, không ngờ hắn cõng cậu đi nửa con phố.
Hai bên đường xi măng có hai hàng dấu chân mèo, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối.
Thấy Tần Duyệt đang quan sát, Đoạn Thố giải thích: “Mèo hoang trên núi giẫm lên xi măng khi chưa khô.”
Tần Duyệt nói: “Thật đẹp.”
“Đúng không, thế mà mấy lão trong ban giám đốc nói xi măng giẫm lên sẽ không bền, bị bong ra. Chắc định đòi chúng đem đàn con cho tôi để bồi thường đấy.”
Họ trò chuyện rôm rả với nhau từng câu một.
Nhận thấy trên trán Tần Duyệt có một lớp mồ hôi mỏng, Đoạn Thố hỏi: “Nặng không?”
Tần Duyệt mỉm cười, hai lúm đồng tiền cực kỳ chói mắt dưới ánh mặt trời: “Nặng.”
“Hứ,” Đoạn Thố chăm chú nhìn một bên mặt của hắn, “Lần này khi nào thì đi?”
“Giữa tháng sau.” Tần Duyệt nói.
Đoạn Thố nằm trên lưng Tần Duyệt, cảm thấy có chút lười biếng vì nắng, giống như không sợ chia xa như vậy, bởi vì mỗi lần chia xa, cậu đều chắc chắn rằng Tần Duyệt sẽ quay lại, vì vậy cậu luôn vui vẻ chờ đợi.
Bây giờ là cuối mùa đông. Đoạn Thố ngẩng đầu nheo mắt nhìn mặt trời: “Nghe nói xúc xích ở Iceland ăn rất ngon, lần trước tôi chưa ăn, hai ngày nữa chúng ta đi thăm Marshmallow đi.”
Tần Duyệt vẫn cười: “Được.”
TOÀN VĂN HOÀN
–
Btw mặc dù bối cảnh truyện là 2050 nhưng những chi tiết thì đang bám theo tình hình bây giờ. Myanmar cũng đang bị quân đội đảo chính và nắm chính quyền năm ngoái, đến giờ vẫn chưa xong. Khu bảo tồn cá voi trắng Beluga ở Iceland mới thành lập năm ngoái và đón nhận 2 cá thể cá voi trắng đầu tiên từ thủy cung Thượng Hải TQ ^^
Chắc là khi nào rảnh mình sẽ hỏi thăm mấy anh tourguide xem ở Myanmar có ngôi đền nào có hoa phượng mọc trên núi không:((((
Phiên bản tiếng Quảng của “ánh trăng nói hộ lòng tôi” không phải cô Đặng Lệ Quân hát, giai điệu thì nổi tiếng rồi, các bạn search nghe, mình thử edit lụi lời Quảng Đông của bài, tại nó khác hẳn với lời Quan thoại, mà hông biết đúng được bn % nữa =))))
“Dịu dàng”
Bình nguyên ngàn dặm mây trôi, phong cảnh đẹp đến nao lòng
Hôm nay bên em, cảnh càng đẹp hơn, lòng tôi rộn ràng
Lưu luyến không đi, tôi cùng em đến chốn non sông êm ả
Gió nói với tôi, gió nói với tôi rằng tôi và em là một đôi trời định.
Trong lòng không còn lo lắng, nhẹ bẫng như mây trắng trên cao.
Đến khi tóc mai đã bạc, tình tôi cũng gửi núi sông.
Luôn bên em, luôn cùng em đến chốn non sông êm ả,
Trong lòng không còn lo lắng, nhẹ bẫng như mây trắng trên cao.
Đến khi tóc mai đã bạc, tình tôi cũng gửi núi sông.
Có em bên cạnh, tim tôi đong đầy mảnh dịu dàng duy nhất của thế gian.
Có em bên cạnh, tim tôi đong đầy mảnh dịu dàng duy nhất của thế gian.
–