Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nếu Em Tìm Cảnh Sát Tần

Chương 13: Có giống không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đoạn Thố trở về phòng, lấy ra một hộp giấy ghi chú, bắt đầu dán lên tấm ván cửa.Những giấc mơ có hạn, không đủ để phác thảo một câu chuyện hoàn chỉnh.

Ngay lập tức, những mảnh vỡ mà cậu chưa bao giờ để ý bật ra khỏi tâm trí cậu.

—— Sau đám tang của cha mẹ, cậu từng nhìn thấy một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi ở cổng nhà tang lễ. Đoạn Thố chỉ vô ý liếc nhìn, bởi vì cậu bé quá đẹp trai, cậu mới quay lại nhìn thật kỹ.

Bây giờ nghĩ lại, cậu bé đó rõ ràng là Tần Duyệt.

Cậu viết trên mảnh giấy: Tần Duyệt có lẽ đã biết mình là ai và đã ở đâu trước đây.

Dán mảnh giấy này vào cuối một chuỗi giấy ghi chú, cậu viết lại trên tờ giấy note trong tay: Nguyên nhân vì sao không thể gặp mình?

Cậu nheo mắt nhìn tờ giấy dán trên tấm cửa, căn cứ vào độ tuổi của Tần Duyệt trong giấc mơ mà điều chỉnh thứ tự các tờ giấy dán: Tần Duyệt trẻ tuổi mà cậu nhìn thấy khi hoa phượng nở khắp núi sau, và lúc cậu làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ, yêu cầu Tần Duyệt đứng bên cạnh và không được phép rời đi, cậu tẩm xăng vào Tần Duyệt và châm lửa, Tần Duyệt châm cho cậu một điếu thuốc lộn ngược, gọi cậu là “anh trai”, và hỏi có thể làm lại từ đầu được không.

Câu chuyện chưa hoàn thành, nhưng có vẻ như lần nào cậu cũng làm điều gì đó nghe rợn cả người.

Hoàn toàn không có cảm giác thực tế, không thể tưởng tượng được Đoạn Thố đấy là người như thế nào. Lắc đầu, cậu bóc từng tờ giấy note trên ván cửa ra.

——Tần Duyệt hứa sẽ quay lại với cậu khi hắn rảnh.

Cậu không muốn Tần Duyệt phát hiện ra những tờ note này.

Cho dù giữ nguyên hiện trạng, cậu cũng có thể cảm giác được người này thường xuyên muốn chạy trốn, huống chi là biết chuyện này.

Cậu kiên nhẫn chờ đợi trong một tuần, và một tuần sau, vào tối thứ Hai, một số lạ bị nhỡ xuất hiện trên điện thoại của cậu. Ban đầu cậu không để tâm, nhưng trực giác của cậu mách bảo ngay khi cậu định đặt điện thoại xuống, Đoạn Thố gọi lại cho số đó.

“Alo.”

Bên kia điện thoại nghe ồn ào, còn có tiếng la hét của phụ nữ.

Tiếng la hét nhỏ dần, Tần Duyệt dường như đi xa hơn một chút, nói: “Ở đây có một đứa trẻ nhảy lầu, có lẽ dây dưa đến khuya…”

Hiểu ý của hắn, Đoạn Thố ngắt lời: “Khuya cũng đến đây—— Để tôi cho người đi đón anh nhé?”

Bên kia khựng lại một chút: “Không cần.”

Cậu đợi Tần Duyệt đến tận khi trời gần sáng.

—— dịch vụ phòng sẽ không gõ cửa mà gọi điện trước. Chỉ có Tần Duyệt mới gõ ván cửa phòng cậu.

Cửa vừa mở ra, Đoạn Thố liền hỏi: “Đứa nhỏ sao rồi?”

“Không nhảy, cha mẹ nhận về nhà lại.” Tần Duyệt nhẹ giọng đáp.

Cậu lại hỏi: “Vết thương của anh thế nào rồi?”

Tần Duyệt cởϊ áσ khoác treo lên móc ở cửa, xốc áo len để cậu xem vết thương của mình.

Nhìn thấy vết thương, Đoạn Thố biết mình lo lắng là thừa, người này có lẽ đã quen bị thương, chỉ khâu trên vết thương đã được Tần Duyệt cắt bỏ. Bụng dưới chỉ còn một vết dài giống như con rết màu hồng.

Cậu kéo chiếc áo len trên người Tần Duyệt xuống: “Anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

Cậu lại hỏi, “Đi gặp Marshmallow không?”

Tần Duyệt gật đầu: “Ừm.”

Thay vì đưa Tần Duyệt đến thủy cung, cậu thẳng đến nhà hàng dưới tầng hầm.

Chưa đến lúc nhà hàng mở cửa cho công chúng, chỉ có hai người họ. Phía trên nhà hàng là thủy cung, trong không gian rộng lớn có nhiều bức tường ngăn những bể cá, còn lớn hơn cả trong phòng của Đoạn Thố.

Đoạn Thố ăn xong bữa tối, huýt sáo về phía bể cá, phân nửa lực chú ý đều dồn vào bức tường ngăn, tay máy móc múc từng muỗng bánh pho mát.

Cá voi có thị lực kém, nhưng chúng được ban tặng khả năng thu tiếng vang có độ nhạy cao. Chỉ dựa vào thính giác thôi, chúng có thể xác định chính xác đối phương là ai và ở đâu.

Một âm thanh giống như tiếng chim xuyên qua tấm kính, Đoạn Thố quay đầu lại, thấy cái trán dồ của cá voi trắng đang áp lên tấm kính ngăn.

“Marshmallow?”

Tần Duyệt nói. Hắn chỉ hỏi xem có phải con cá voi trắng đó tên Marshmallow không, nhưng con cá voi trắng nghĩ hắn đang gọi tên nó, thế là quay lại cọ hướng Tần Duyệt, tạo ra một tiếng cá voi the thé khác.

“Thằng nhóc này biết anh.” Đoạn Thố lại nhét một miếng bánh ngọt vào trong miệng, dừng một chút, hỏi: “Trước đây anh đã đến gặp nó à?”

Tần Duyệt không nói nữa.

Im lặng làm cho Đoạn Thố lại nghĩ tới một chuyện khác, cậu nhướng mày: “Hai năm trước tôi đúng là nhìn thấy anh, có phải anh đưa áo khoác cho một người mập mạp đúng không?”

Tần Duyệt vẫn không nói.

Đã quen với cách biểu đạt của người này, Đoạn Thố cảm thấy mình đã bị thuần hóa, cho dù Tần Duyệt không nói, cậu vẫn có thể moi ra câu trả lời mà mình muốn.

Tần Duyệt để ý thấy không có con cá nào khác đi qua cá voi trắng nhỏ, hỏi: “Tại sao nó lại được nuôi một mình?”

“Nó thân thiện với người, nhưng lại đi…” Đoạn Thố bất đắc dĩ nói: “Ăn đồng nghiệp. Có lần nó đồng nghiệp bị một đứa nhỏ nhìn thấy, mẹ đứa nhỏ gọi điện thoại mắng vốn suốt một năm.”

“Nếu được sinh ra trong điều kiện nuôi nhốt, nó không thể chủ động vồ mồi.” Tần Duyệt nói.

Lần này đến lượt Đoạn Thố im lặng.

Sau bữa tối, trở lại căn phòng ở tầng hầm thứ hai, bầu không khí trở nên khó hiểu khiến Đoạn Thố có chút căng thẳng. Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Tần Duyệt tự nhiên bật TV chuyển từng lên một.

Cả hai đều không phát ra âm thanh nào, chỉ có tiếng “khí lạnh từ Biển Đông…” phát ra từ TV chuyển sang tiếng súng nổ của một bộ phim chiến tranh, rồi một lúc sau chuyển sang một bản giao hưởng.

Đoạn Thố đi tắm.

Nước phun ra từ vòi hoa sen đánh lên cơ thể, giúp giải tỏa căng thẳng.

Khi cậu ra khỏi phòng tắm, kinh ngạc nghe thấy giọng nói trên TV đã thay đổi thành tiếng rêи ɾỉ the thé khoa trương.

Thấy cậu đi ra, Tần Duyệt cũng không lộ vẻ lúng túng, khoanh chân thành tư thế ngồi ngay ngắn đặt trên thảm, giơ điều khiển ý bảo: “Bấm đến đây thì remote hết pin. “

Kênh người lớn cao cấp có trả phí đang phát trên TV.

Màn hình đầy da thịt trắng bóng.

Đoạn Thố hắng giọng: “Tôi đi…” Đầu óc bị kẹt, suy nghĩ một hồi mới tìm được từ: “Tìm cục pin.”

Trước khi với tới ngăn kéo, cậu chợt nghĩ đến việc tắt nguồn TV để ngăn âm thanh khủng khϊếp đó lại.

Tiếng bước chân giẫm lên thảm không có tiếng động, nên cậu không chú ý đến Tần Duyệt đang đi theo, khi quay người lại đυ.ng ngay phải sống mũi của Tần Duyệt.

Đoạn Thố lùi lại một bước, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Giúp cậu tìm pin.”

Mũi bị đập, giọng của Tần Duyệt bị bóp nghẹt.

Đoạn Thố tự nhiên thấy hắn dễ thương vô cớ.

Trở lại phòng khách, cậu với tay rút điện TV, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy róc rách trong bể cá.

Hắn chỉ vào phòng tắm: “Đi tắm.”

Trong lúc chờ đợi, cậu nhờ người giao dầu bôi trơn. Vốn dĩ đặt ở đầu giường, nhưng cảm thấy quá thẳng thừng, liền mở ngăn kéo bỏ vào.

Khi Tần Duyệt đi ra, cậu đang dựa vào giường nhìn các bản vẽ trên máy tính xách tay.

Thực ra cậu cũng không để ý lắm, toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Mùi sữa tắm hương gỗ giống như trên cơ thể cậu xộc lên, cậu gấp máy tính lại đặt nó lên chiếc bàn cạnh giường ngủ, giơ tay bắt được tay Tần Duyệt. Cậu nhẹ nhàng day day các ngón tay, nhìn hắn: “Hôn trước?”

Cậu thấy hầu kết của Tần Duyệt di chuyển, rồi từ từ cúi xuống, chiếc áo ngủ sột soạt theo chuyển động của người này, tai Đoạn Thố bất giác ngứa ngáy, sau đó, một đôi môi mang hương vị nước súc miệng ngọt ngào, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy môi cậu.

Cậu mở miệng, và nụ hôn đột ngột trở nên sâu hơn.

Chai dầu bôi trơn trong ngăn kéo được xài đến hơn nửa.

Có một sự khác biệt lớn giữa Tần Duyệt tỉnh táo và Tần Duyệt chưa tỉnh táo sau khi gây mê vào đêm đó.

Mặc dù đêm đó Tần Duyệt trói cậu lại, nhưng hắn làm từng chi tiết một cách rất dịu dàng.

Tần Duyệt hiện tại không trói cậu lại, nhưng ngay cả việc chạm vào cũng khiến cậu có chút đau, nới rộng cũng qua loa vài cái, rồi vội vàng chèn vào.

Tần Duyệt có vẻ không hài lòng khi Đoạn Thố luôn nâng hai tay vít lấy cổ hôn hắn, có thể là do cản trở hắn dùng sức.

Lúc đang hôn, cậu vô tình cắn vào lưỡi của Tần Duyệt, vì người đàn ông bất ngờ đâm cậu một cú thật mạnh. Tần Duyệt bị cắn bắt đầu trả đũa, đâm cậu càng mạnh hơn.

Cậu bị giày vò đến mức chỉ còn sức để thở, lúc này Tần Duyệt nắm lấy tay cậu chạm vào nơi tiếp xúc của hai người, nơi đó vừa nóng vừa ướt, Tần Duyệt ghé sát tai cậu lạnh nhạt mở miệng: “Lần trước cậu hỏi sao nhét vào được đúng không? Là thế này —”

Sự thật đã chứng minh rằng sức mạnh thể chất của Tần Duyệt về cơ bản khác với một người tập trong phòng gym bữa đực bữa cái như cậu.

Sắp chết mất rồi, người đàn ông này còn đét vào mông cậu: “Chặt một chút, da^ʍ lắm mà?”

Cậu nắm lấy vỏ gối trắng tinh, lắc lắc tay đầu hàng: “Tha cho tôi.. Bắn đi...”

Thế là lực va chạm bừa bãi trong cơ thể cậu lại kịch liệt đến cực điểm, cậu chỉ cảm thấy thứ hung khí kia sắp xé rách mình, thở hổn hển, giãy giụa nói: “Chậm, chậm thôi…”

Tần Duyệt mở rộng chân của cậu, nắm lấy mắt cá chân cậu kéo về phía mình, hai người lại áp vào nhau, như thể nhịp tim của họ hòa vào làm một.

Tần Duyệt cúi người áp vào tai cậu, nghiêm túc hỏi: “Không phải cậu muốn tôi bắn sao? Từ từ làm sao bắn được?”

Nửa đêm, Đoạn Thố ngủ thϊếp đi. Tần Duyệt mở mắt, cầm nhẹ điện thoại, đứng dậy đi vào toilet.

“Các kênh công an đã bị loại trừ, không ai tiết lộ bí mật. Danh sách đã bị đài truyền hình địa phương tiết lộ.”

“Lại là cửa tin tức lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!” Người trong điện thoại thở phào nhẹ nhõm, “Lần trước cậu nói muốn đi Trung Đông đúng không? Còn muốn đi không?”

“Nghỉ phép.” Tần Duyệt ngắt lời.

“Hả?” Đầu bên kia trầm mặc một hồi, hỏi: “Mấy ngày?”

Tần Duyệt: “Nghỉ xong tôi liên lạc với anh.”

Thành phố Phàm và Naida chênh lệch múi giờ hơn hai tiếng, thành phố Phàm đã là trưa, mặt trời đã treo trên đầu, mà ở Naida chỉ vừa mới ló dạng không lâu.

“Sát thủ thất bại.”

Nghe được tin tức, Daw Phyu không lộ ra vẻ khó chịu, gật đầu nói: “Ta cũng đoán thế, nếu như người kia dễ chết quá thì ta cũng kinh ngạc đấy.”

Người đàn ông phẫu thuật thẩm mỹ bên cạnh lại nói: “Nhân tiện, tối qua có một người đến nói mình nhìn thấy cậu treo thưởng cho thông tin của Tần Duyệt trên deep web. Hắn nói hắn biết lai lịch của Tần Duyệt, nên tôi nhốt hắn lại.”

“Nhốt lại làm gì?”

“Buổi tối cậu đang ngủ mà?”

Daw Phyu cười hỏi: “Người kia làm nghề gì?”

“Đang làm hướng dẫn viên du lịch ở thủ đô. Hai năm trước lợi dụng lúc máy bay hỗn loạn trở về Trung Quốc, làm vài vụ lừa đảo ở đấy rồi lại trốn đến Myanmar.”

“Chắc sợ tôi không cho hắn tiền, cho nên nhất định muốn gặp cậu mới chịu nói.”

Hướng dẫn viên bị nhốt trong ga ra, cửa chớp điện được nâng lên, người bị nhốt bên trong quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Tư lệnh, tư lệnh…”

Daw Phyu nhướng mày: “Tôi không phải là tư lệnh. Ông bố tư lệnh xui xẻo của tôi đã chết, những người khác khăng khăng ông ấy tự sát. Tôi nghe nói cậu có chuyện muốn nói với tôi?”

Hướng dẫn viên trợn to mắt gật đầu: “Ba lô, tôi có thể trả lại ba lô được không?”

Daw Phyu giơ tay lên, người lính bên cạnh lập tức đưa chiếc ba lô màu đen trên bàn cho anh ta.

Anh ta gật gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một quyển tạp chí, chỉ vào trang bìa nói với Daw Phyu: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ như hình với bóng, tư lệnh…” Chạm vào ánh mắt của Daw Phyu, anh ta vội vàng nuốt từ này trở về, “Ông chủ, người mà anh đang tìm có quan hệ không bình thường với người thừa kế của Tê Ngô!” Dừng một chút, anh ta tiếp tục, “Có thể anh không biết rằng Tê Ngô khách sạn lớn nhất ở quốc nội……”

Daw Phyu không nghe anh ta giới thiệu lịch sử của khách sạn Tê Ngô, mà nheo mắt nhìn chàng trai rất trẻ trên trang bìa.

Sau đó, gã cảm thấy hình như đã nhìn thấy khuôn mặt này trước đây.

Gã ngồi xổm xuống trước mặt hướng dẫn viên du lịch, nhìn chằm chằm bìa tạp chí một lúc rồi đột nhiên đứng dậy, xoay người rời đi.

Gã trở lại phòng ngủ, xốc chiếc chiếu tatami lên, lấy ra một chiếc hộp sắt.

Đó là cái hộp chuyên dùng để cất ảnh.

Sau khi lục lọi các bức ảnh bên trong, gã quay lại nhìn người đàn ông phẫu thuật thẩm mỹ: “Lão Bạch, đến đây xem.”

Một vài bức ảnh đặt ở trên cùng đều là ảnh của ông nội Daw Phyu chụp chung với một người.

Daw Phyu chỉ vào người đàn ông bên cạnh ông nội, hỏi Lão Bạch: “Có giống không?”

“Giống… người này còn sống không?”

“Nếu còn sống thì đã hơn trăm tuổi rồi, ông nội tôi nói ông ta đã bị cảnh sát Trung Quốc bắn chết vào năm 89. Sau khi ông ta chết, công nghệ tinh luyện bị thất truyền.”

Không biết nghĩ tới cái gì, Daw Phyu sờ sờ cằm, thở dài nói: “Đã sáu bảy mươi năm rồi, trên đời chưa từng có ma túy đá nào đạt được độ tinh khiết như thế.”

./.
« Chương TrướcChương Tiếp »