Chương 11: Ba lần, không dùng bao, còn nhớ gì không?

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chiếc khăn rơi xuống sàn.

Đoạn Thố bị hắn đè ở trên giường, đầu đau như búa bổ mà vẫn còn có thời gian tự hỏi làm sao người bị thương lại có thể mạnh như vậy.

Vì Tần Duyệt bị sốt nên môi hắn ấm hơn bình thường, áp vào da mềm mại nóng rực.

Khi Tần Duyệt hôn lên xương quai xanh của cậu, cậu không nhịn được ôm đầu, đưa ngón tay lên chạm vào thái dương đẫm mồ hôi của Tần Duyệt.

Nhận thấy điều hòa phòng có lẽ bật quá cao, cậu hỏi: “Có nóng không?”

Tần Duyệt lắc đầu, kéo ra xa một chút, giống như mới nhìn thấy tóc của cậu lần đầu tiên, giơ tay khảy khảy: “Sao tóc lại như thế này?”

Cậu biết rằng ý thức của Tần Duyệt hiện không rõ ràng, nhưng Tần Duyệt đã nhận ra cậu là Đoạn Thố, chỉ là câu không hiểu câu “cậu là giả” có nghĩa là gì.

Cậu không dám cử động nhiều, sợ động đến vết thương của Tần Duyệt. Khi tay Tần Duyệt chạm vào đùi trong của cậu, bụng dưới không khỏi run lên.

Cậu nắm lấy tay Tần Duyệt và đặt nó lên giữa hai chân mình.

Có một cảm giác sung sướиɠ khó tả, khác hẳn với những gì cậu tưởng tượng, sự đυ.ng chạm thực sự khiến mạch máu cậu sắp vỡ tung.

Chẳng mất bao nhiêu lâu, cậu đã bắn vào tay Tần Duyệt.

Cậu rướn người tiếp tục hôn Tần Duyệt, dùng ngón tay vuốt ve chiếc bụng săn chắc của hắn, chậm rãi vuốt ve những khe rãnh và khối phồng lên của cơ bụng.

Cậu rất muốn làm chuyện khác, nhưng ngón tay chạm vào miếng băng y tế trên vết thương, lý trí cưỡng chế cậu, cậu thật sự không thể làm bậy làm bạ với bệnh nhân bị thương. Còn đang suy nghĩ, bàn tay của Tần Duyệt đã rơi từ lưng xuống mông.

Bàn tay đó nắm lấy mông cậu, chuông báo động trong não cậu kêu inh ỏi, cảm thấy sởn từng cọng tóc gáy.

Còn chưa kịp thoát, tầm nhìn của cậu bị đảo lộn. Cậu bị Tần Duyệt lật ngược lại, hai cánh tay bẻ ngoặc ra sau —— cậu đã quên Tần Duyệt là một bệnh nhân bị thương nhưng thể lực rất mạnh.

Hai cổ tay bị hắn kiềm chặt sau lưng, không cách nào thoát ra, quần bị kéo xuống, tình huống có chút mất khống chế, cậu liền nói: “Cái gì, anh bình tĩnh một chút…”

Đoạn Thố thừa nhận rằng câu “anh cũng có thể làm tôi” cậu nói với Tần Duyệt trước đây hoàn toàn là giả dối, cậu thực sự không tưởng tượng ra cảnh này.

Tấm ga trải giường được Tần Duyệt nhấc lên, một góc được quấn thành một dải mỏng, quấn quanh cổ tay cậu, buộc chặt bằng một nút thắt chết. Cậu như được bọc trong một cái kén, càng giãy dụa càng không thể giãy.

Sau đó, cậu thoáng thấy Tần Duyệt không cần chỉ dẫn cũng tìm thấy chai sữa dưỡng thể mà cậu mang vào phòng ngủ.

“Mẹ nó!”

Cậu rất ít khi chửi thề, cố búng người như cá chép, chuẩn bị nhảy xuống đất, vừa mới quỳ xuống, còn chưa kịp bật lên lại bị hắn nắm chặt nút thắt trên cổ tay, kéo cậu về nguyên trạng.

Ga trải giường bằng lụa nhăn nhúm, gối bị đá dưới gầm giường, chăn bông cũng bị vò thành đυ.n rớt dưới chân giường.

Cậu có thể cảm thấy sữa dưỡng thể nhỏ giọt trên eo mình, trơn trượt và có hương hoa thoang thoảng.

Khoảnh khắc ngón tay của Tần Duyệt tiến vào, mọi bộ phận trên cơ thể cậu đều cố gắng đẩy lùi kẻ xâm nhập.

Không thể thả lỏng được chút nào.

Đặc biệt là vài lần khi một ngón tay được thay thế bằng hai ngón tay, căng ra bên trong.

Cậu cọ cằm cọ vào gối, giống như một con cá mất nước, đau đớn thở dốc, ấp úng nói: “Nhẹ một chút…”

“Giả vờ giả vịt.” Tần Duyệt nói.

Cậu chưa bao giờ nghe Tần Duyệt nói với giọng điệu như vậy, thậm chí lúc này cậu còn cảm thấy Tần Duyệt vô cùng khiêu gợi, có sức hấp dẫn chết người, cậu khó khăn quay đầu lại nhìn Tần Duyệt.

Tần Duyệt bắt gặp ánh mắt của cậu, thế là hắn lật người cắn vào môi cậu, sau đó lùi lại tiếp tục mở lưng, cơn đau dần dần yếu đi, thay vào đó là cảm giác căng trướng không thể diễn tả được.

Rút ngón tay ra, hương hoa tràn ngập, cậu nằm sấp trên gối, cảm thấy có cái gì nóng bỏng dán vào kẽ mông.

Đầu cậu sưng lên đến mức không thể suy nghĩ, Tần Duyệt vòng tay qua vai cậu, thủ thỉ vào lỗ tai.

“Con gái ngoan.”

Ngay khi cậu vừa ngạc nhiên với cách xưng hô, dương v*t kia đã tiến quân thần tốc lao thẳng vào.

Cơn đau chạy dọc sống lưng lên da đầu, cậu không thể kìm được tiếng rên khẽ.

Theo những gì có thể thấy, tay cậu nắm chặt góc gối, gân và mạch máu trên mu bàn tay từng cái phồng lên. Một bàn tay khác vươn ra áp lên mu bàn tay cậu, những ngón tay thọc sâu vào kẽ tay, nắm chặt lấy cậu.

Sau đó, Tần Duyệt bắt đầu di chuyển.

May mắn là chuyển động chậm và biên độ cũng nhỏ. Chắc là xót cậu gần như thở không ra hơi mới cho cậu thời gian để thích ứng.

Cuối cùng cũng lấy lại được sức lực, Đoạn Thố quay đầu lại: “Không ngờ.. Anh lại.. đẹp mắt thế.”

Tần Duyệt chỉ thở hổn hển không nói gì, câu gậy th*t kia rút ra rõ ràng là nhiều hơn, sau đó cậu cảm thấy lực của nó đâm vào mình.

Tất cả sức lực trong cơ thể cậu đều bị lấy đi bởi cú đánh này, xương cốt đau đến mức cậu ngã xuống gối, Tần Duyệt cũng ngã lên người cậu, với hai cánh tay chống hai bên đầu, vừa đâm vừa hôn lên sườn mặt cậu.

Nệm mềm mại, mỗi lần nhét vào, cậu đều có ảo giác mình sắp chìm xuống giường. Bị hôn đến lỗ tai ngứa ngáy, không biết bắt đầu từ lúc nào, đâm vào không còn chỉ cảm thấy đau đớn. Cậu tập trung toàn bộ sức lực lắng tai nghe thấy tiếng nước mà mỗi lần Tần Duyệt va vào, cậu không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng rằng sữa dưỡng thể dùng để bôi trơn giờ đã được đánh thành chất nhầy mượt.

Cảm giác thiếu oxy mạnh mẽ, cậu h há miệng hớp một ngụm không khí lớn.

Thứ kia đột nhiên va vào một vị trí nào đó, cậu không khỏi kêu lên một tiếng, hơi thở đứt quãng, cơ thể mềm nhũn đến mức không nói được lời nào, nhưng Tần Duyệt dường như biết được khát khao của cậu, đâm sầm vào đó hết lần này đến lần khác, thật dữ dội và đáng sợ, cả chiếc giường rung lên bần bật với tần suất cử động của hắn.

Kɧoáı ©ảʍ như điện giật, từng đυ.n thịt bị cọ xát trong lỗ hậu đều tê dại.

Đoạn Thố há miệng cắn gối.

Răng cậu ê ẩm, vải trên gối suýt nữa bị cậu rách.

Phần eo bị hai tay nâng lên, cậu chuyển thành tư thế đầu vẫn nằm nghiêng trên gối, chỉ có mông nhô lên quỳ trên giường, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© vốn bị ga trải giường đè lên giờ huơ huơ lung tung, và Đoạn Thố đột nhiên cảm thấy mình sắp ra.

Cậu chỉ vừa ý thức được điều này, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã run rẩy tràn ra, cậu xuất tinh như chưa từng xuất, không từng đợt, mà tuôn ra như mất kiểm soát, cơn cực khoái khiến đầu óc cậu trở thành một vùng rộng lớn đầy những bông tuyết, lại còn đang lấp lánh.

Cậu nghe thấy chính mình phát ra một tiếng rêи ɾỉ dài, không cách nào ngậm miệng lại, phảng phất linh hồn đã bị rút đi.

Tần Duyệt phía sau dừng lại, từ từ rút thứ đó ra.

Đoạn Thố nằm nghiêng trên giường như người bị rút hết xương, một lúc sau, quyền sử dụng bộ não lại thuộc về mình, cậu chậm rãi đưa mắt nhìn Tần Duyệt, vừa lúc hắn cũng đang nhìn cậu.

Cổ họng cậu khát khô như lửa đốt, cậu nhìn chằm chằm Tần Duyệt, nhẹ nhàng nói: “Hôn tôi đi.”

Vì vậy, bên kia cúi xuống hôn lấy cậu.

Đôi môi vốn nóng bỏng giờ có vị hơi lạnh, lưỡi của Tần Duyệt luồn vào khuấy động cậu, nụ hôn hung hãn khiến cậu có ảo giác sắp chết đuối.

Tần Duyệt mò mẫm theo cánh tay của cậu, cởi nút khóa dây rườm rà được buộc bởi tấm ga trải giường trói hai cổ tay cậu.

Đoạn Thố lại thở hổn hển sau nụ hôn dài. Cơ thể vẫn nằm nghiêng, đột nhiên cảm thấy một chất lỏng ấm áp từ từ chảy ra từ lối vào. Cậu muộn màng nhận ra rằng đó không phải là sữa dưỡng thể.

Đoạn Thố ngắm nhìn gương mặt phủ đầy mồ hôi của Tần Duyệt, định trêu chọc hắn, vòng tay qua sau đầu hắn kéo qua, ghé vào tai thì thầm: “Chảy ra rồi.”

Tần Duyệt đứng thẳng dậy, mở rộng hai chân. Hắn cụp mắt nhìn cái lỗ đang chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu, ngón tay chậm rãi mân mê đùi trong dọc theo vết nước giữa hai khe mông, sau đó ngước mắt lên nhìn cậu: “Ừm, chảy ra rồi.”

Tần Duyệt nắm lấy chiếc gối, đặt nó dưới thắt lưng của cậu, sau đó lại nhét thứ kia vào một lần nữa.

Cậu chăm chú nhìn vào mặt Tần Duyệt, chịu đựng sức mạnh của bên kia gần như xuyên thủng mình, cảm thấy thật đáng tiếc khi không nhìn thấy biểu cảm của Tần Duyệt khi anh lêи đỉиɦ vừa rồi.

Lần này cậu vẫn chưa được thấy.

Khi Tần Duyệt bắn vào bên trong, hắn đè lên hôn cậu, cậu chỉ biết mở chân ra để Tần Duyệt thâm nhập sâu hơn.

Cuối cùng, chính Tần Duyệt là người bất tỉnh.

Sau lần thứ ba, người đàn ông nằm bên cạnh cậu. Thấy Tần Duyệt im lặng, cậu mới biết rằng Tần Duyệt đã bất tỉnh — một lượng lớn máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương ở bụng dưới của hắn.

Hầu hết các vết khâu cũng bung ra.

Đoạn Thố đứng dậy nhìn đống hỗn độn trong phòng.

Cậu dọn dẹp sơ trên giường, mặc quần áo rồi gọi bác sĩ đến khám lại.

Đúng là hai mũi khâu đã bị đứt.

Bác sĩ khâu nó lại, nhìn Đoạn Thố với ánh mắt không mấy thiện cảm.

Tình huống này nhìn kiểu nào cũng giống như cậu nhân cháy nhà mà đi hôi của, làm chuyện đồϊ ҍạϊ vô đạo đức.

Buổi tối, Đoạn Thố sợ lỡ tay đυ.ng phải vết thương của Tần Duyệt, không dám đi ngủ, liền đẩy chiếc ghế sofa đơn trong phòng ngủ sang một bên giường, cuộn tròn người trên đó đối phó qua đêm nay.

Sáng sớm hôm sau, Tần Duyệt không thức dậy.

Đoạn Thố hơi hoảng, bác sĩ tới kiểm tra nói, có thể là do gần đây không được nghỉ ngơi thôi, vết thương đã hồi phục tốt, sốt cũng hạ.

Cậu nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tần Duyệt, nhớ lại lúc tối qua làʍ t̠ìиɦ, nó lủng lẳng trước mắt cậu, cậu đưa tay về phía nó.

Cậu dừng lại ngay trước khi chạm vào nó, và chú ý đến vẻ mặt của Tần Duyệt một lần nữa, đảm bảo rằng người này không có dấu hiệu tỉnh lại, mới rón rén tháo mặt dây chuyền ra khỏi cổ.

Sau khi nhìn hồi lâu, cậu càng thấy thứ này thực sự giống một bộ phận nào đó của xương tay người.

Nhấc điện thoại lên, cậu lật danh bạ rất lâu, dừng lại ở một dãy số.

Cậu cầm chiếc vòng cổ lên, liếc nhìn mặt dây chuyền, ánh mắt đảo qua nó rồi dừng lại trên người Tần Duyệt.

Trong phòng, chỉ có bể cá phát ra ánh sáng xanh nhạt phản chiếu trên khuôn mặt của Tần Duyệt, làm hắn trông giống như một loại sinh vật nào đó dưới đáy biển.

Điện thoại được kết nối, cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào Tần Duyệt đang say ngủ, nói: “Tôi có một thứ muốn nhờ ngài kiểm tra giúp, với điều kiện nó không thể bị hư hại, có được không?”

“Đương nhiên,” giọng nói trong điện thoại trả lời dứt khoát, “Mẫu vật kiểm tra chỉ cần bóc ra một chút, mắt thường không nhìn thấy được.”

“Cám ơn cậu.” Đoạn Thố cười nói.

Hai giờ sau, cậu nhẹ nhàng đeo lại sợi dây chuyền trên cổ Tần Duyệt, cẩn thận nhìn hồi lâu, quả nhiên nhìn bằng mắt thường không thiếu thứ gì.

Cậu không thể chỉ ngồi đây gác cho Tần Duyệt. Nhưng cho dù cậu đang họp, đọc tài liệu, tập boxing hay tiếp khách hàng, cậu sẽ luôn quay lại phòng của mình để xem mỗi một tiếng đồng hồ.

Cậu cũng biết mình hành động không bình thường, nhưng một giờ đối với cậu đã là cực hạn, cậu không nhịn được muốn quay lại nhìn một chút.

Sau khi tham quan địa điểm nơi sẽ xây dựng công viên trò chơi cùng với nhóm dự án, đã là mười giờ tối. Trở lại phòng, Tần Duyệt vẫn chưa tỉnh, trước khi anh vào phòng, bác sĩ đã đến truyền cho Tần Duyệt một túi thuốc giảm viêm, chất lỏng thuốc trong túi thuốc trong suốt treo trên thanh treo gần như vẫn còn đầy.

Cậu giảm tốc độ nhỏ giọt, quay người đi vào phòng tắm ngâm nước nóng. Trên tường phòng tắm khảm TV, cậu ngẩn ngơ nghe tin tức, lúc đứng dậy da tay chân đã nhăn nheo.

Sau khi lau sạch nước trên người, cậu theo thói quen thường ngày cầm lấy chai sữa dưỡng thể lớn trên bồn rửa mặt, khoảnh khắc ngón tay chạm vào chai, cảnh làʍ t̠ìиɦ với Tần Duyệt tràn ngập trong não cậu —— Tần Duyệt dùng thứ này để làm chất bôi trơn.

Cậu nhìn vào gương và thấy vài dấu hôn trên ngực.

Những dấu hôn khá ưa nhìn.

Do dự hồi lâu, cậu chống ngón tay lên gương, dùng tay còn lại sờ soạng từ eo trở ra, xuống mông, thăm dò vào lỗ hoa sưng đỏ.

Chạm vào cũng thấy đau, cậu cho ngón tay vào như một kẻ thích ngược đãi, tay còn lại đang chống trên gương trượt xuống kêu “kin kít”, rơi xuống nắm lấy thành bồn rửa lạnh lẽo.

Cậu rút ngón tay đã đút vào, thấy rằng ngay cả bây giờ, cậu vẫn muốn làʍ t̠ìиɦ với Tần Duyệt.

Là bị hắn làm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu khoác chiếc áo choàng tắm bằng nhung màu xám nhạt đi ra ngoài.

Như có linh cảm, cậu đi chậm lại bước đến phòng ngủ, đứng ở cửa một lúc rồi bước vào, quả nhiên nhìn thấy Tần Duyệt mở mắt.

Vẫn nằm đó, không ngồi dậy.

Đoạn Thố vòng qua cuối giường đến đầu giường, nhìn thấy ánh mắt của Tần Duyệt đảo qua, đôi mắt kia trong veo, cậu mấp máy môi, suy nghĩ vài câu mở đầu, cuối cùng nói: “ Anh đã ngủ với tôi, không dùng bαo ©αo sυ, bắn bên trong, ba lần. Anh còn nhớ không?”

Tần Duyệt đưa tay lên che mặt, một lúc lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Còn.”

./.