Chương 3: Hình chỉ ra lệnh !
Khuôn mặt Minh Di có chút đăm chiêu, họ nói có vẻ không sai. Bước chân dần chậm lại. Ngay lúc đó, một chiếc xe Audi đen sang trọng đậu lại cổng trường đợi sẵn.
“ Minh Di. Xe của cậu đến rồi! ” Lơ mơ nhìn vào khoảng không, Hà Chi bỗng lên tiếng làm cô hơi giật mình, nhìn lên đã thấy xe đưa đón cô đang đợi, cô mỉm cười bước lên mấy bước rồi quay lại nhìn Hà Chi với Bách Tiệp nói:
“ Tớ về đây, ngày mai thảo luận xong sẽ cùng tập.”
“ Được, tạm biệt! ”
“ Tạm biệt! ”
Nói xong cô chạy về phía chiếc xe mở cửa xe chậm rãi bước lên.
“ Đi thôi! ” Người con gái trên xe lạnh lùng ra lệnh, hai chân vắt chéo, ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại, hai tay đan chéo về phía trước. Tư thế của một người quyền quý.
“ Chị! “ Minh Di nhìn người con gái ngồi bên cạnh, mở miệng chào. Cô hiểu người bên cạnh cô lúc này tâm trạng không được tốt, mỗi khi chị lạnh lùng như vậy, mỗi khi khó tính, cô đều biết đa phần nguyên do chỉ có thể là do cô.
“ Không biết nghe lời? “ nghe tiếng chào dè dặt của Minh Di, người đó lãnh đạm hỏi. Khuôn mặt vẫn lạnh lùng thản nhiên. Tuy vậy, câu hỏi đơn giản có lẽ làm Minh Di có cảm giác hơi lo lắng. Cố gắng suy nghĩ, rốt cục cô lại làm sai chuyện gì rồi?
“ Chị… có chuyện gì? “ Ánh mắt Minh Di hiện lên tia lo sợ. Xưa nay chị là người nghiêm khắc với cô nhất, chị có thể thân thiện với người khác, có thể cười đùa với họ, nhưng cô thì khác, một nụ cười thân thiện của người chị này đối với cô mà nói như là phải dùng tiền để mua, một cái giá lớn.
“ Diêu Bách Tiệp, Lí Hà Chi! “ Người đó chỉ ngắn gọn nói, đủ cho cô hiểu. Trước giờ hai người bạn này của cô trong mắt chị quả thực như một cái gai, rốt cục tại sao chị có thành kiến với họ, cô thực không hiểu. Nhưng họ ở cạnh cô thực chất không có chút ảnh hưởng nào tới việc học của cô, về phần gia đình cũng không có chút liên quan. Cơ sự trong chuyện này, chị lại vẫn muốn cô tự mình hiểu.
“ Hai người họ là bạn em. Họ rất tốt, chị à, rốt cục thì chị và họ có hiềm khích gì? Sao chị luôn cấm em chơi với họ chứ, bản thân em tự hiểu cái gì mới là tốt, chị không thể mở lòng nhìn nhận mặt tốt của mọi người ư? “ Rất ít lần cô dám lớn tiếng với chị, tuyệt nhiên là chỉ vì lí do nào đó khiến cô phải lưu tâm quá nhiều. Chị là người thân gần cô nhất, nhưng đôi khi lại có những hành động cô không hiểu dù chỉ một chút.
“ Bạn? Em coi bọn nó là bạn? Bọn nó có nghĩ vậy không? Không nói nữa, tốt nhất em nên tự hiểu, đừng hối hận khi nghĩ như vậy! “ đôi mắt khép lì từ từ mở ra, đuôi mắt hiện lên tia sát khí, ngữ khí đều đều khó chịu đáp lời Minh Di.
Trước một căn biệt thự quá đỗi sang trọng, không khí hiện lên vẻ nghiêm trang, trước cổng không hề được canh gác, căn nhà không quá lớn, phần lớn chính là cây xanh. Người ngoài nhìn vào ngỡ tưởng chủ nhân của căn nhà là người luôn yêu thiên nhiên. Thực chất, hàng rào bằng cây xanh xung quanh căn biệt thự như một chiếc áo giáp. Nó như vỏ bọc, bao chọn địa hình, cũng có thể nói đây là mê cung mini, bất kể là ai, nếu không thông thạo đường đi, 100% chỉ có một con đường chết, bao nhiêu hệ thống được lắp đặt, đều thuộc loại tiên tiến, trên thế giới cũng chỉ là hàng hiếm, thậm trí được cho là không thể có.
Chiếc xe dừng lại ở cổng biệt thự, vóc dáng tao nhã, cao lớn từ trên xe bước xuống, nhìn thấy hắn, tất cả vệ sĩ từ xa tập trung lại thành hàng nghiêm chỉnh, đồng thanh:
“ Chào, thiếu gia! “
Không đợi hắn lên tiếng, tên vệ sĩ đúng gần cửa nhất vội vàng báo:
“ Ông chủ! Thiếu gia đến rồi! “
Hồi âm không có, hiểu ý, tên vệ sĩ nhanh chóng nhận lấy tấm thẻ xanh biển từ tay hắn khởi động hệ thống an toàn, hàng lá cây che lấp bên trong dần tách ra hai bên, trong đó là cánh cửa bằng sắt dày từ từ mở rộng về hai phía, nghe rõ mồn một tiếng lá cây rung mạnh khi hệ thống được kích hoạt.
Căn biệt thự có hai cửa, một cửa chính, một của phụ, cửa phụ được coi là cửa chính do cửa chính thực sự bị che lấp. Bên trong cũng được chia làm hai, từ cửa phụ đi vào cũng có hai lối, nhìn thoáng qua chỉ thấy một lối đi vào biệt thự nhưng có bảo mật, lối còn lại chính là cửa vào mê cung. Cửa chính bị che lấp bởi lá cây, cũng chính là cánh cửa sắt vừa được mở ra.
Sau khi cửa được mở ra, hắn chậm dãi bước vào trong, giữ dáng vẻ lạnh lùng, khuôn mặt luôn mang nét sát khí. Quan hệ của hắn và chủ nhà xưa nay được giấu kín, chỉ người trong nội sự mới biết, hắn luôn vào nhà bằng cửa mật. Đứng trước một căn phòng, vệ sĩ canh gác khẽ cúi đầu rồi mở cửa mời hắn vào. Trong căn phòng sang trọng, người đàn ông trung niên bên trong có vẻ rất hưởng thụ, bên cạnh ông ta là một người đàn bà ăn mặc hở hang, trông cực kì khiêu gợi, một tay ông ta xoa nắn bộ ngực đầy đặn, tay kia đặt lên đùi cô ta vuốt ve, thậm chí còn đưa tay vào trong chiếc váy ngắn cũi cỡn.
Vừa vào, cảnh tượng trước mắt làm hắn bất giác nhíu mày, không có vẻ gì là kiêng dè “ Cha nuôi, không ngờ người bận bịu như ông cũng có thời gian vui đùa với mĩ nữ. “ hắn tiến tới ngồi xuống chiếc sopha đối diện ông ta, cầm ly rượu trên bàn nhấp một ngụm nhìn ông ta hỏi tiếp:
“ Đến lúc cha nuôi giải đáp thắc mắc của tôi rồi! “ Hắn hơi nghiêng đầu, mày vẫn nhíu xuống, đặt ly rượu lên bàn ánh mắt sắc lạnh chăm chăm nhìn ông ta.
“ Tiểu bảo bối, em tránh mặt một lát! “ Tiếng nói cất lên, mang nét cưng chiều.
“ Được, lát nữa qua chỗ em nha! “ cô gái nũng nịu nói, không quên vuốt ve mặt ông ta rồi quay đi, nhìn ông ta một cách yêu mị.
Không khí bỗng chốc trở nên im ắng đáng sợ, ông ta lấy lại vẻ nghiêm chỉnh vốn có, khuôn mặt khác hẳn vừa nãy, nâng ly rượu trên bàn uống cạn, nhìn hắn không nói, chỉ nhếch môi. Ông ta đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ vàng đính đầy đá quý đeo trên tay, lúc này mới mở lời.
“ Muộn rồi, trưa nay con ở lại ăn cơm đi! “ Lời nói hoàn toàn không thỏa mãn câu hỏi hắn muốn hỏi, rõ rằng ông ta hiểu hắn đang muốn nói đến cái gì, thế nhưng vẫn đánh trống lảng, đó là đang thử thách tính kiên nhẫn của hắn sao?
Khuôn mặt lộ ra sự khó chịu nhưng vẫn bình tĩnh “ Tôi không có hứng thú dùng cơm ở đây, mau nói chuyện tôi cần biết! “ nói xong, hai cánh tay dang rộng đặt lên thành ghế sopha, lưng tựa vào ghế, ánh mắt vẫn chưa nguôi đi sự khó chịu.
“ Vội gì chứ? Nào uống đi! ’’ ông ta vẫn cố tình tránh đi, với chai rượu rót vào ly trước mặt hắn, hành động bình tĩnh vô cùng.
‘ RẦM ’
Bàn tay hắn tức giận đập xuống mặt bàn, đồ vật rung lên một hồi, ly rượu gần ông ta nhất lăn xuống đất. Ông ta càng như vậy, càng khiến hắn mất hết kiên nhẫn. Nhận thấy vẻ mặt không thể chờ thêm được nữa, ông ta cười nói:
“ Con gấp gáp gì chứ? Được, đừng tức giận, ta để con đến đó, là muốn con giúp ta tìm một người … “
“ Thiếu gia! Hình lão gia, thứ ông cần! “ thuộc hạ của ông ta từ bên ngoài đi vào đưa cho ông ta tập tài liệu, hai tay kính cẩn đặt trước mặt. Trước khi ra khỏi đó, tên thuộc hạ không quên cúi đầu chào hắn.
Nhận lấy sấp tài liệu, ông ta cầm sấp tài liệu đưa cho hắn nói tiếp “ … con xem đi.”
Nhìn vào tập tài liệu in đầy những hàng chữ lằng nhằng, chỉ một số người mới hiểu.
Điều lạ là tài liệu này được in khá đơn giản, có thể thấy nó được phát tán khá rộng rãi. “ Đây không phải mã hàng của Hình Gia? “ khuôn mặt hắn vẫn bình thản, mắt lướt nhanh trên mặt giấy đồng thời hỏi Hình Chỉ. hắn siết chặt vò nát tờ giấy, tuy nhiên vẻ mặt không biểu hiện sự tức giận “ Như thế nào lại vậy? “ Nhìn tờ giấy bị vò nát không thương tiếc trên tay hắn, Hình Chỉ nhìn hắn, nghiêm túc “ Hệ thống bảo mật của Hình Gia bị xâm nhập. Tuy tổn thất không lớn, nhưng cứ kéo dài sẽ ảnh hưởng tới tiếng tăm của Hình Gia. Ta không điều tra ra là ai. Có điều phát hiện kẻ đó chính là đang ở trong ngôi trường kia! “
Nghe ông ta nói xong chi tiết, hắn nở nụ cười khinh bỉ, ánh mắt giễu cợt nhìn ông ta “ Một đứa học sinh cấp 3? Người của ông, từ khi nào lại vô dụng rồi? Đến một đứa học sinh cũng không thể tìm ra? “ Hắn thản nhiên tựa lưng vào ghế, đuôi mắt vẫn lưu lại ý chế nhạo.
“ Vậy, chi bằng con hãy để Phi Nhân giúp ta! “ ông ta nở nụ cười, đôi mắt danh mãnh tập trung nhìn hắn, tay chậm dãi nâng ly rượu.
“ Tôi nói rồi, Phi Nhân không phải thuộc hạ của ông, cậu ấy là bạn của tôi, cha nuôi, ông không có tư cách sai khiến cậu ấy. “ Mắt hắn nhướn lên rồi hạ xuống, giọng nói lộ ra sự đe dọa. Không sai, người đưa Hình Gia lên vị trí như ngày hôm nay ngoài hắn ra, Phi Nhân có công không nhỏ, Hình Chỉ kia chẳng qua chỉ đơn giản ngồi lên vị trí đứng đầu, căn bản một chút công lao cũng không có, lấy cái lí do gì dám sai khiến Phi Nhân.
Trước đây, ông ta coi thường lời cảnh cáo của hắn, dám sai Phi Nhân làm việc, kết quả, bị hắn cắt một phần lực lượng. Dù hắn không ở vị trí cao nhất, nhưng lời hắn nói ra, bất kể là ai, đều không dám phản kháng, không ngoại trừ Hình Chỉ.
Nghe xong câu hắn nói, nụ cười trên môi ông ta dập tắt, mặt đen lại. Lạnh lùng nói.“ Cho nên, con chính là người làm việc này, tìm cho ra kẻ đã xâm nhập.” giọng nói biểu thị sự ép buộc.
Hắn hơi mở to mắt, hàng lông mày dậm hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn ông ta khó hiểu “ Đây là cha nuôi đang ra lệnh cho tôi sao? “ giọng nói pha chút cười cợt.
“ Con trai, không phải con nói trong vòng 6 tháng, sẽ không can thiệp, quản chính sự của Hình Gia nữa sao? Cho nên, người có quyền ra lệnh, còn ai ngoài ta?“ Hình Chỉ cười đắc ý, ông ta rõ hơn ai hết, một khi Vương Nguyên Phong và Phi Nhân không can thiệp nữa, mọi quyền hành sẽ rơi hết đến tay ông ta, cớ gì lại không tìm cách kéo dài thời gian nắm quyền? Thực, chính là cơ hội tốt.
“ À… Thế thì tốt nhất ông hãy cố gắng vận dụng hết quyền hành của mình trong vòng 6 tháng đi! “ thản nhiên ‘ À ‘ một tiếng, khuôn mặt lập tức trở lại lạnh lùng, khinh bỉ mà ngữ khí không thực sự lột tả hết được, đứng lên vung tay vứt tờ giấy sang một bên rồi bỏ đi. Ông ta lúc này mới dám bật cười thành tiếng.
Cầm chai rượu lên tu một hơi, ông ta cười khà khà rồi kêu lên “ Tiểu bảo bối, anh đến đây! “