Chương 15: Có thể coi là không quen

Hoàng Long có chút ngạc nhiên vì hành động mãnh liệt này của cô, nhưng ngay sau đó anh đã thoải mái tận hưởng nụ hôn từ cô, trong lòng cười thầm, cô quả là học trò thông minh.

Sau một hồi dây dưa với nụ hôn đầy ham muốn của cả hai, Hoàng Long đã không còn chịu được thêm, anh cúi người xuống bế thốc cô lên tiến về phía giường ngủ to kê giữa phòng, đặt cô nằm xuống bên dưới thân mình, Hoàng Long thì thào với giọng khàn đặc:

“Chính là cô đã dụ tôi nhé. Cô sau này đừng có mà...”

Chữ “hối hận” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị cô đưa tay kéo cổ áo xuống và cô lại ngay lập tức lại hôn anh cuồng nhiệt. Đến nước này thì Hoàng Long chỉ còn thuận theo thôi, người ta là con gái còn không nghĩ gì, vậy tại sao anh lại quá bận tâm.

...

Thói quen dậy sớm của Phương Thanh không bị thay đổi dù có thức muộn hoặc có uống say và cũng không phải là lần đầu tiên cô nhậu say vậy nên là cô cũng tỉnh giấc đúng lúc sáu giờ sáng. Ánh sáng nhẹ nhẹ bên ngoài cửa sổ rộng của căn phòng hắt vào bên trong, rèm cửa quá dày làm cho khung cảnh bên trong vẫn còn chút mờ ảo. Giờ này vốn dĩ đã sáng lắm rồi, nếu không phải lo tấm rèm dày cộp kia thì có lẽ cả căn phòng đã tràn ngập trong ánh sáng.

Phương Thanh nhìn lên trần nhà, không thấy bức tranh cánh đồng hoa hướng dương, cô có chút hoang mang, vài giây sau ý thức được là mình đã ngủ ở một nơi hình như không phải không phải là nhà mình. Lắc nhẹ đầu, cô cố gắng tỉnh lại và loát lại mọi chuyện đã xảy ra. Cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ trong chưa đầy một phút đồng hồ thôi, toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm qua đã lần lượt hiện ra trong đầu cô như một tập phim. Khúc cuối mà cô nhớ được đến đó chính là cô đã với tay lột sạch áo sơ mi của một người đàn ông...Và ký ức cuối cùng cô có thể nhớ đến là người đàn ông cô đã qua đêm không phải ai xa lạ mà chính là Boss lớn của cô.

Nghĩ đến đây, Phương Thanh đã nhận ra được tình huống của mình, đồng thời ngay lúc này, tiếng ngáy nhẹ nhẹ bên trái cô vang lên đã làm cô thực sự nhận ra tình trạng hiện tại của mình, cô đang nằm trên giường với một người đàn ông. Nhích dần người một cách nhẹ nhàng nhất có thể về phía mạn giường, cô chuyển động vô cùng, vô cùng nhẹ nhàng.

Chắc chắn cô không bao giờ muốn người đàn ông đang ngủ kia tỉnh dậy, cô không đủ can đảm nhìn mặt anh ta, ông trời như trêu cô, sao không phải ai khác mà lại chính là người đàn ông quyền lực kia chứ. May mắn cho Phương Thanh, khi cô ra khỏi giường rồi mà Boss vẫn ngáy đều đều ngon giấc.

Quấn chiếc chăn mỏng quanh người, cúi xuống nhặt đồ nhóc và chiếc váy rồi đi về phía nhà vệ sinh. Động tác mặc đồ của cô lúc này cũng khá khó khăn bởi cơ thể cô lúc này vô cùng rã rời, chợt nhớ đến đêm qua mình đã như nào trên giường, cô bất giác đỏ bừng hết khuôn mặt. Quả là cô không bao giờ tưởng tượng được chuyện đó lại có một sự sảng khoái đến như vậy, và cũng không nghĩ bản thân lại nhiệt tình đến vậy. Và nhất là cô không bao giờ có thể tưởng tượng lần đầu tiên của mình lại diễn ra trong hoàn cảnh như thế.

Lắc đầu thật mạnh cho thật sự tỉnh táo, Phương Thanh muốn rũ bỏ hết những gì đang lởn vởn trong đầu. “Chỉ được phép buông thả một lần duy nhất này thôi nhé Phương Thanh !” cô tự nhủ trong lòng.

Sau khi đã mặc nhanh bộ váy vào, mở cửa nhà vệ sinh và nhẹ nhàng nhón chân bước ra bên ngoài, đang tính đi về hướng cửa phòng thì cô chợt hốt hoảng nhìn thấy bóng mình trong chiếc gương trên tường, chiếc váy bó đã bị rách một bên, vết rách kéo dài lên tận nửa mông của cô, làm lộ ra gần nguyên một bên mông của cô rồi.



Không thể ra ngoài trong tình trạng này, Phương Thanh nhìn lại phía đám quần áo của người đàn ông đang vương vãi khắp nền nhà. Cô nhớ tối qua mình có được anh choàng lên eo chiếc áo khoác của anh. Nghĩ đến đó, Phương Thanh nhón chân đi đến chỗ đám quần áo đó, đưa tay tìm chiếc áo khoác choàng vào phía hông và buộc hai tay áo vào eo, che đi phần váy bị rách đó.

Bước chân ra gần đến cửa rồi, rồi lại nhớ ra điều gì đó, Phương Thanh quay lại phía bàn nhỏ kê ở góc phòng, trên đó có quyển sổ ghi chú nhỏ và chiếc bút, cô mở một trang sổ xé ra, sau đó ghi vào đó mấy chữ rồi đặt bút lên trên tờ giấy và lại động tác nhón chân nhẹ nhàng cầm theo đôi giày mở cửa đi ra bên ngoài.

Phương Thanh thậm chí còn không dám đi vào đôi giày cao gót cho đến khi cô bước hẳn vào bên trong thang máy và bấm vào nút số một. Khi thấy hai cánh cửa thang máy đóng vào thì Phương Thanh mới thở phào nhẹ nhõm và bỏ đôi giày xuống đi vào chân. Giờ này cô chỉ có một suy nghĩ, cô cần nhanh nhất rời xa nơi này.

...

Khi cánh cửa phòng khép lại vang lên một tiếng kêu “Cạch” thì cũng là lúc Hoàng Long mở mắt ra. Mặc dù sau một đêm kí©ɧ ŧìиɧ và mất sức như vậy, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông đang trong thời kỳ đỉnh cao của sức lực nên dù chỉ được ngủ có mấy tiếng cũng đã đủ để anh hồi sức trở lại.

Khi cô nhích từng chút một rời giường thì anh đã bị làm cho tỉnh giấc. Vốn dĩ tính dậy để chào cô ấy một tiếng, nhưng nghe thấy động tác của cô, anh nhận ra cô đang cố gắng hết sức để không làm ảnh hưởng đến anh, điều này cũng đồng nghĩa là cô chắc chắn không muốn trực tiếp nhìn anh trong hoàn cảnh này.

Hoàng Long cũng đủ tinh ý để nhận ra ý định của Phương Thanh và anh tôn trọng cô ấy, nếu cô ấy muốn nói chuyện thêm, muốn nhìn anh thì cô đã không làm ra hành động đó. Dù sao hai người cũng là mối quan hệ ông chủ nhân viên, nếu thực sự lúc này anh dậy thì sẽ có bao nhiêu là ngượng ngùng cho cô. Đêm qua, khi anh nhận ra đó là lần đầu tiên của cô, dù anh đã cố gắng hết sức kiềm chế để nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng anh biết mình cũng đã làm cô đau, dù là tác dụng của rượu, của thuốc làm cô mất lý trí nhưng anh đã thấy cô khóc.

Hoàng Long hiểu cô bé vừa xong khi tỉnh dậy cũng ý thức được chuyện đã xảy ra và cô đã chọn rời đi, thậm chí anh nghĩ cô còn không nhìn rõ mặt anh, bởi vì cả buổi tối hôm qua bọn họ toàn ở bên nhau trong bóng tối hoặc giả như cũng mờ ảo gần như tối vậy. Anh thực sự mong cô không nhận ra mình. Nếu không hai người sẽ vô cùng khó xử.

Có chút không thoải mái về chuyện này, dù anh cũng không biết được nếu cô ở lại và không rời đi như vừa rồi thì hai người sẽ đối mặt với nhau như thế nào. Anh cũng không biết mình đang mong đợi điều gì mà lại có chút khó chịu khi cô ấy lẳng lặng rời đi như thế, cũng có thể là anh chưa từng bị phụ nữ bỏ lại bơ vơ trên giường như vậy.

Nhắm mắt lại, toàn bộ cảnh ân ái cuồng nhiệt đêm qua hiện lên trong tâm trí của Hoàng Long, ánh mắt anh liếc nhìn thấy dấu vết lần đầu tiên của người con gái lưu lại trên nệm trắng. Trái tim Hoàng Long có chút không thoải mái, cô bé ấy đã phải thất vọng đến thế nào để rồi quyết định ngủ với một người lạ như anh trong khi đã gìn giữ suốt bốn năm để dành cho ngày cưới.

Thở dài một tiếng rồi bước xuống khỏi giường. Chợt nhớ khi nãy cô lịch kịch gì đó phía chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, anh đi về phía đó, trên mặt bàn có tờ giấy và trên đó một dòng chữ nắn nót nhẹ nhàng nhắn anh cô sẽ đưa trả lại áo khoác tại khách sạn, nhắc anh giúp cô quay lại lấy sau một tuần.

Nhìn lại tờ giấy, không để lại cách thức liên lạc. Chính xác là cô gái này không hề định gặp lại anh. Quay lại giường, Hoàng Long nằm xuống kéo chăn trùm lên tận đầu, anh muốn ngủ thêm một lúc nữa, do buồn ngủ hoặc là do anh còn muốn níu lại chút hương vị của cô trong đó.