Chương 6: Chương 6

“huh? anh gọi em?”

“chứ ai? 7 giờ bắt đầu ca tối, đi ăn rồi vào!”

“em đâu có làm ca tối??”

“ko làm?? sư phụ giới thiệu người gì thế này!!… vậy thôi về đi. mai ko được trễ như sáng nay, ok?”

“ok”

tôi cười cầu hoà, tháo tạp dề và tung tăng lấy túi xách của mình, chị ban nãy vẫn mang đồng phục..

“ủa, chị làm luôn ca tối hả?”

“uh, làm ca tối lương gấp rưỡi.”

“hả?”

trời, sao ko nói… sớm………….

hic hic, lương gấp rưỡi… tối về nhà cũng có làm gì đâu.

tôi suy nghĩ 1 lúc thì tò tò đi theo gã bếp trưởng, thậm chí tôi còn ko nhớ anh ta tên gì..

lúc này hắn đã tháo nón, tạp dề và cả cái áo trắng dài của đầu bếp ra, để lộ bộ đồ sơ mi bên trong áo xanh dương và quần tây đen..

oh..phong độ quá.. T___T

vì theo quá sát nên khi anh ta quay phắt lại, tôi giật mình ngã ngửa ra sau, nhưng nhờ… anh ta vội chụp tay tôi giật lại để giữ tôi ko té..

“cô đang định móc túi tôi chắc??”

“ah..ko có… em chỉ…xin cho em làm ca tối ^_^”

“giỡn mặt hả?”

lại cau mày sừng sỏ nữa rồi, kiểu người hung dữ thế này, phải nhờ nhỏ Vân cãi giúp mới mong có cơ may thắng thế..

hic hic..

“ở bên cạnh tôi xin đừng làm khổ tôi”…

ah.

điện thoại của tôi.. hi hi…bài này thịnh hành mà nghe cũng vui..

nên tôi set làm chuông chính..

sư phụ gọi.

“alo? hi, sư phụ!^^”

“buổi đầu thế nào, nó tốt với con chứ?”

“nó? ai là nó ạ?”

“thằng Quân. bếp trưởng.”

“ah… ko tốt lắm…”

tôi nói tới câu đó thì mắt lão Quân nhìn tôi trừng trừng,

môi mím lại..argh..đáng sợ thật…

“cũng tốt ạh.T___T”

“bảo nó nghe điện thoại đi.”

“da?”

“đưa máy cho nó!”

tôi làm theo, chìa cái điện thoại cho bếp trưởng cộc cằn -___-

anh ta ngó tôi 1 vài giây rồi cũng cầm máy lên..

“dạ?… ờ..phải……… bữa đầu chỉ cho cô ta… rửa chén… sao?…con ko dám.. dạ?… bây giờ??… con biết rồi…ok… tới ngay.”

bấm nút cúp máy xong,

bếp trưởng Quân nhìn tôi tức tối thế nào ấy..

rồi hỏi giọng khô khan..

“có đi xe ko?”

“ko..?”

“vậy đi theo xe tôi.”

“đi đâu ạ??”

“quán Âu Việt, sư phụ gọi tới.”

ah há… mà, đi theo anh ta ư?

lỡ cái gã này đem tôi đi… gϊếŧ thì sao…

ko, chắc ko đâu. bình tĩnh..

“ủa anh ko làm ca tối à??”

“ca tối có bếp trưởng khác.”

người khác?? phải chi tôi làm ca tối,

biết đâu gặp vị sếp nào đó dễ thương thì sao…

ai như cái anh này..*__*

“lên đi nhưng đừng có đυ.ng vào tôi, giữ yên xe thôi. ai ôm là tôi ko sao chạy được!”

ack.

làm như tôi thèm ôm lắm vậy, buồn cười chưa.

cái xe SH này … cao quá…

mà tôi thì thấp tè, leo hoài ko được..

“sao thế hả??”

“…cao..hic hic…quá đi..”

“trời ơi, phiền chết được. sao lại có người lùn thế ko biết!”

tôi phải đặt tên lão này là Mr. Khó tính cái gì lão cũng gắt gỏng la lối được cả.

“Vậy thôi anh đi 1 mình đi, em bắt xe buýt!” tôi nói bực dọc và bỏ cuộc, đi ra hướng trạm xe gần khách sạn, thì anh ta gạt chống xe, chạy tới, bế tôi từ phía sau,

ack ack…

cho lên yên xe.

“lộn xộn.”

??? T___T

…………………………….

sư phụ bảo tôi bưng ra cái lẩu cá chép nóng hổi, quán hôm nay vắng khách.. làm ở đây có phải tốt hơn ko, sao thầy lại bắt con theo cái lão này.. thật kinh khủng.

Quân bếp trưởng cho cái vá vào nồi và múc lên thử, hắn chép miệng vài cái rồi suy tư..

“cái món lẩu..hôm nay sao vị hơi khác vậy sư phụ?”

“ah, ngon ko?”

“lạ, nhưng ok lắm.. thầy cho thêm gì phải ko?”

“hương quế, sáng kiến của con Yên đó”

tôi nghênh mặt tự hào khi sư phụ khẽ đưa mắt sang tôi hàm ý khen ngợi.. nhưng cái gã bếp trưởng cục cằn đó bỗng đổi sắc mặt, vừa tâm đắc đó lại đâm ra xét nét ngay khi nghe tới tên tôi.

“hương quế? sao thầy lại liều mạng làm theo 1 cô bé chả ra làm sao.”

cái gì…

“chả-ra-làm-sao” áh? whew…>_< hình như anh ta đã có ác cảm với tôi rồi. sư phụ cười xoà, bảo tôi ngồi xuống cạnh ông, rồi múc cho tôi 1 chén nhỏ.