Chương 21: Yêu

Hừng đông, ánh nắng mặt trời từ từ chiếu đẫm vào phòng ngủ. Tôi mở mắt, tỉnh hơn phân nửa, một luồng mùi hương thức ăn từ dưới bếp truyền lên khiến tôi thanh tỉnh hẳn. Phàn Vũ, lại trở về với tôi.

Tối hôm qua, tôi cũng không kéo dài nụ hôn triền miên kia. Có lẽ đối với hai chúng tôi mà nói, để đi tới được một bước như vậy đều không phải chuyện dễ dàng. Tôi hồi tưởng lại nụ hôn đó, đầu lưỡi mềm nhũn trơn trơn của em ôn nhu mềm mỏng xoắn chạm nhẹ lưỡi tôi, khoảnh khắc ấy đầu tôi choáng váng. Tôi đã đưa tay vào áo em, thậm chí cởi nó ra, ôm lấy cơ thể gầy yếu của em, muốn hòa tan em vào l*иg ngực, em như đứa trẻ, vùi mình trong ngực tôi. Em nhắm mắt lại, hôn lên xương quai xanh của tôi sau đó ôm tôi, tôi cũng ôm chặt em. Cứ như vậy thật lâu, lâu đến nỗi hai chúng tôi cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay chúng tôi nhanh chóng mua được vé xe. Phàn Vũ cao hứng giống như học sinh mẫu giáo, cầm vé xe lửa nhảy tới nhảy lui.

Sau đó em đi ra tiệm mua quà cho mẹ và chị.

Lúc nói đến ba em, em kể ba em đã sớm qua đời, mẹ một mình nuôi lớn em và chị. Em bảo em không phải thích đàn ông từ trong máu, nhưng mà từ rất sớm em đã biết mình như vậy. Có lẽ vì em quá khát vọng được một người đàn ông yêu thương, để đền bù sự thiếu vắng của người cha trong gia đình.

Buổi trưa, tôi cùng Lạc Kỳ ăn cơm, y nghe nói chúng tôi về quê Phàn Vũ cũng rất phấn chấn. Y còn nói ở nơi đó y có một người bạn, chúng tôi xuống xe lửa thì để người ấy đưa về thôn cho tiện.

Phàn Vũ thụ sủng nhược kinh.

Không hiểu tại sao màn ảnh đó lại xuất hiện trong đầu tôi, nhìn hai người trước mặt, tựa như chuyện đó chưa từng xảy ra. Một thoắt, tôi bỗng cảm giác được có lẽ so với Lạc Kỳ, Phàn Vũ càng dễ quên, em là một người dễ quên mình đã từng bị tổn thương nhiều như thế nào.

Phàn Vũ sẽ không quên cái chết của Trương Kiều, sẽ không quên mối hận Lạc Kỳ đối với mình, nhưng mà em sẽ đặt nơi em bị thương ở một chỗ mà không ai thấy được.

Tối đến, Phàn Vũ lại như cũ, vô dụng hữu dụng đều nhét đầy vào túi xách, cái túi phình to như phát nổ. Tôi bảo em không cần mang đồ nhiều như vậy, đi có ba ngày thôi mà. Em bảo lỡ đâu cần dùng tới thì sao, hì hì.

Đêm xuống chúng tôi lại ôm nhau ngủ. Chui vào trong chăn cũng chỉ mặc qυầи ɭóŧ, tôi ôm em, ngón tay từ từ lướt trên da em vuốt ve, em thoải mái nằm trước mặt tôi. Nơi đó của tôi lơ đãng đυ.ng phải thân thể của em, em vẫn nằm im, tôi phát hiện nó từ từ cứng lên, một luồng khí tức nóng bỏng chạy loạn trong cơ thể tôi. Không hiểu tại sao tôi muốn kiềm lại, cuối cùng tôi cũng thành công ngủ trước em, không để cho bản thân mình mất khống chế.

Tôi yêu Phàn Vũ, về tinh thần tôi hoàn toàn khẳng định điều đó.

Còn về sinh lí, có lẽ, tôi vẫn cần thêm thời gian.

Sớm hôm sau chúng tôi lên đường, ánh mặt trời lấp lánh trong sân ga làm Phàn Vũ sinh khí bừng bừng. Đông Đông hôm qua em đã giao cho Lạc Kỳ, em vô cùng yên tâm về khoản này.

Như không kịp chờ xe lửa chạy về quê, em đứng ngồi không yên, vừa phấn chấn vừa xúc động, nói này nói kia không ngừng được.

Chúng tôi ở trên xe ăn cơm trưa, em ăn không được bao nhiều. Nhìn em tôi hiểu lòng em đã sớm nhanh hơn xe lửa chạy về trước rồi.

Cũng may, tàu lửa cuối cùng cũng chạy từ từ vào sân ga, người bạn kia của Lạc Kỳ đang chờ ở đó, huơ huơ một cái bảng ghi ”Phàn Vũ”.

Nhà em còn cách trạm xe hơn một giờ, sau khi rời quốc lộ tiêu chuẩn thêm nửa giờ nữa em đã vui mừng kêu đến rồi đến rồi.

Tài xế đưa chúng tôi đến tận cửa rồi hỏi thời gian về, chú ấy bảo là Lạc Kỳ đã giao phó chuyện đón đưa cho chú. Phàn Vũ đưa cho chú đặc sản Bắc Kinh đã chuẩn bị trước, chỉ điểm này, tôi thấy lòng em siêu hẹp.

Xuống xe, Phàn Vũ liền phóng vào một cái sân cũ nát, tôi nghe được bên trong có tiếng dê kêu, tự mình đi vào. Em quay một vòng trong sân, kêu to, ”Mẹ ơi! Chị ơi! Con về rồi!”

Phàn Vũ chạy vào nhà, bên trong ngay lập tức truyền tới mấy câu ”Tiểu Vũ a~~~”.

Sau đó tôi nghe được tiếng khóc của em, rồi tiếng khóc của mẹ em, chị em. Tôi nghĩ nhất định em đã nhào vào lòng mẹ với chị, tận tình khóc, có bao nhiêu uất ức cũng khóc ra hết. Tạm thời tôi không vào nhà, em khóc xong mới nhớ còn có tôi ngoài sân liền chạy ra.

Mắt em giống như trái đào nhìn tôi áy náy, chắc là em nhớ tới lúc em đáp ứng tôi sẽ không khóc nữa.

Tôi nhìn em cười, ”Em chuẩn bị một cái túi lớn như vậy mà không cầm à?”

Em cũng cười lên, mặt lấm lem nước mắt, cầm lấy túi xách rồi nghiêng đầu gọi, ”Mẹ ơi, chị ơi, bạn của con vẫn đứng ngoài sân nè.”

Mẹ của Phàn Vũ là một người đàn bà chất phác hiền hậu, giống như những ấn tượng về người phụ nữ thôn quê tôi đã từng xem trên đài. Trên mặt bà có không ít nếp nhăn, lúc cười lên rất chân thành. Còn chị của Phàn Vũ so với người cùng tuổi ở thành phố thì tiều tụy hơn nhưng mặt mũi ngũ quan sắc sảo xinh đẹp thế nên Phàn Vũ khá giống chị mình.

Hai người nhiệt tình mời tôi bữa cơm, nhìn mấy món Phàn Vũ mang về họ chỉ cười e dè. Nói một hồi, hai người cảm ơn tôi đã quan tâm chăm sóc Phàn Vũ lại còn đưa em về nhà.

Thật ra cách ăn mặc của em và gian phòng này đã không hòa hợp, khí chất của em cũng khác hẳn. Nhưng cuối cùng tôi lại cảm thấy em vẫn thuộc về nơi này, em đơn thuần hiền lành như tia nắng sớm cũng là vì nơi này, vì những người em thương.

Mẹ Phàn Vũ làm thịt một con gà, bên trong vẫn còn trứng non, em bảo món này là món VIP trong thôn dùng để chiêu đãi khách. Ngược lại tôi thích ăn cải trắng, đậu hũ hơn. Đậu hũ ở đây vừa nhỏ lại vừa thơm, chốn thị thành hiếm khi có thể nếm được.

Nhà em làm toàn bằng đá thế nên rất lạnh và ẩm, hơn nữa một gian phòng cũng chất không biết bao nhiêu là đồ.

Đêm hôm đó chúng tôi ngồi chung với nhau, nói chuyện tán gẫu. Phàn Vũ luôn miệng hỏi cái này cái nọ, thì ra thân thích của gia đình em không ở trong cái thôn này, nghe nói ở đâu rất xa và không tiện đi đi lại lại. Nhưng không vì thế mà em bớt nói, hàng xóm thấy em về liền kéo qua, ông lão bà lão, chú dì thím dượng nhà bên vồ vập hỏi, tôi ngồi một hồi liền thấy đầu đau nhức.

Chị em pha trà cho tôi, tôi bảo chị đừng vội cũng đừng khách khí quá. Chị ấy cười sau đó nói Tiểu Vũ bây giờ mập hơn hồi trước nhiều, hơn nữa khí sắc cũng tốt hẳn.

”Nghe nói nó ở chỗ của em, thật ngại quá, chắc là em phiền lắm.”

”Không sao ạ, em nhận cậu ấy làm em trai mình.”

Phàn Vũ liếc tôi một cái, ánh mắt long lanh ngậm ý cười.

Chị ấy liền nói tiếp, ”May mà có người tốt như em, gia đình này cảm ơn em nhiều lắm.”

Mẹ Phàn Vũ quay lại hỏi chuyện tôi, tôi đã lâu chưa tiếp xúc với trưởng bối thế nên có chút cẩn thận.

”Anh Huy đối với con tốt lắm, anh ấy chăm sóc con đó mẹ!” Phàn Vũ nhảy cẫng lên, cười hi hi.

Bà ấy liền cưng chìu ngắm em rồi cảm kích nhìn tôi.

Trời khuya, sương giăng nhè nhẹ. Chúng tôi ngủ ở một phòng đá khác, cóng đến nỗi tôi trùm chăn kín người cả buổi vẫn không ấm lên nổi. Phàn Vũ chui vào chăn, ôm tôi từ phía sau, khẽ nói, ”Anh lạnh lắm sao?”

”Cũng không hẳn.” Tôi nghiêng đầu nhìn em.

Ánh mắt em lấp lánh nhìn tôi, trong trẻo hữu thần, ”Cảm ơn anh, Triển Huy.”

Tôi cong khóe môi cười.

”Trước lúc em lên Bắc Kinh, đêm nào em cũng nằm ở đây. Lúc ấy em chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cùng người mình thích tới đây, ngủ chung một chỗ, chăn sẽ không lạnh như vậy nữa. Em đã từng hối hận khi lên Bắc Kinh nhưng bây giờ một chút em cũng không hối hận. Em vui vì lúc đó em đã đi, thật sự rất vui.”

Tôi kéo em vào trong ngực, hôn lên tóc em.

”Triển Huy, em muốn cứ như thế này mãi thì có được tính là xa xỉ không?”

”Không.”

”Thật ra em đang suy nghĩ có nên thật xin lỗi anh không?”

”Sao lại xin lỗi?”

”Em cứ đùng đùng xông vào cuộc sống của anh, làm nó rối loạn hết cả lên. Nếu không, có lẽ bây giờ anh đã, cùng một người, một người phụ nữ… hạnh phúc…” Em vừa nói vừa cúi đầu xuống thấp.

Tôi dán môi tôi lên môi em, tôi không muốn thấy em cúi đầu một lần nào nữa, tôi không muốn em phải xin lỗi bất kì ai, kể cả tôi. Phàn Vũ, em đã khơi dậy trong tôi những xúc cảm kì lạ, em khiến một người không có cảm thụ về bất cứ thứ gì như tôi, khiến tôi biết yêu một người là cảm giác thiêng liêng như thế nào!

Đầu lưỡi tôi tiến vào miệng em, điên cuồng xoắn lấy cái lưỡi mềm mại của em, dây dưa chung một chỗ. Tôi nghe được tiếng thở dốc của trái tim mình, tôi hôn cổ em, cởi tấm áo phông em mặc, hôn từng tấc da thịt trần trụi. Tôi đưa tay vào qυầи ɭóŧ, nắm lấy thứ kia đang từ từ biến hóa của em rồi cởi xuống chiếc qυầи ɭóŧ ấy. Lúc tôi ngậm du͙© vọиɠ của em vào miệng, tôi cảm nhận được cơ thể em run rẩy, khép hờ mắt, má ửng đỏ. Ra sức ngậm để cho thứ kia từ từ trướng lớn trong miệng mình. Rồi tôi nghe được tiếng thở dốc của em.

Em từ từ mở miệng nói, ”Triển Huy… Em yêu anh.” Những lời này như nhen lửa trong lòng khiến cảm xúc càng lúc càng mạnh mẽ nhanh chóng tỏa đi. Bỗng nhiên em xoay mình, đè tôi xuống, tay em mơn man sau đó nắm lấy du͙© vọиɠ tôi, nhẹ nhàng xoa nắn, chúng tôi vẫn xúc động hôn nhau, dây dưa cơ thể. Đến khi du͙© vọиɠ tôi được ngậm vào, đầu lưỡi mềm mại của em khẽ quét lên phần mẫn cảm khiến tôi không tự chủ được rêи ɾỉ một tiếng…

Khi tôi tách hai chân em ra, dùng thứ cứng rắn của mình đặt trước nơi thâm u bí ẩn kia, tôi biết em sẽ đau. Nhưng cảm xúc cuối cùng vẫn lấn át tất cả, lửa em nhen đã cháy rụi hồn tôi. Thả một ngón tay nhẹ nhàng dò xét nơi ấy, chắc chắn sẽ không làm em quá đau, từ từ đưa vào. Chân mày em nhíu chặt, tự ngăn mình không phát ra âm thanh. Tôi từ từ ra vào nơi mềm mỏng chật hẹp ấy, động thân, cơ thể nhẹ tênh của em cũng theo nhịp mà đung đưa. Cả người em hồng lên, khuôn mặt giống như một đứa trẻ, một ít nước mắt, thống khổ và hưng phấn hòa quyện xen lẫn. Những thứ này khiến máu tôi hừng hực, cảm xúc mạnh mẽ cuối cùng cũng trào ra…

Đêm ấy, là một đêm tuyệt đẹp. Nếu như chưa từng trải qua sẽ hoàn toàn không hiểu được rốt cuộc ái tình thật sự là như thế nào.

Phàn Vũ mệt mỏi ngả ngưởi trong ngực tôi rồi ngủ, một khắc thân thể giao hòa kia, tôi cũng không còn cố kị bất cứ điều gì.

Cố kị cũng theo mây gió mà vô ảnh vô tung.

Hôm sau tỉnh dậy, tôi nhìn em đắm người trong ánh nắng ban mai mở mắt ra, khẽ hôn hôn. Mặt em hồng lựng cười, ”Huy, chào buổi sáng…”

Đi một vòng quanh thôn, em dắt tôi đến ruộng đậu phộng, thuần thục cắt rễ một mớ. Phàn Vũ cầm cuốc, nhanh nhẹn đào bới, xách một chuỗi đậu phộng to lên rồi nhìn tôi cười.Tôi cầm máy chụp ảnh chụp em, em hướng về phía ống kính cười lộ ra hàm răng trắng bóng.

Buổi chiều, chúng tôi ra sau núi hái sơn tra. Đạp hai chiếc xe đạp cũ, đường đất lồi lõm lắc lư, thỉnh thoảng Phàn Vũ sẽ nghiêng đầu đỏ mặt nhìn tôi.

”Em đau à?”

Phàn Vũ toét miệng nói không đau.

Sơn tra hồng hồng ở trên cây, em hăng hái kêu to sau đó trốn tôi, đùa giỡn trong rừng cả buổi để tìm em.

Lúc trở về, chúng tôi mang theo một đống chiến lợi phẩm, em còn thuận tiện đào thêm mấy củ khoai lang đỏ thẫm nữa.

Trời chập choạng tối, hai người ngồi quanh bếp lò lăn qua lăn lại củ khoai, đùa giỡn đến nỗi mặt mày dính đầy nhọ nồi, mẹ và chị em nhìn chúng tôi nấu cơm rồi bật cười thành tiếng.

Lấy một củ đã đen hết vỏ bề ngoài, lột nhẹ lớp da cháy ra là khoai lang nướng thơm lừng. Chúng tôi len lén trèo lên nóc phòng, nằm ngắm dải ngân hà. Em cắn một miếng, bắt đầu cười ngây ngô.

”Lại cười không biết lí do nữa.”

Phàn Vũ hát,

‘’Đốm nhỏ hay là ngôi sao, mặt trăng hay là trăng sáng…”

Tôi hát tiếp, ”Người hôm nay vẫn là người tối qua, giường đất vẫn là cái giường đất hôm đó…”

”Gì, anh chế tào lao quá!” Em nhỏm dậy, thả cục khoai lang nóng hổi vào người tôi, tôi tiện tay lấy đậu phộng luộc búng em. Hai người đùa giỡn quên trời quên đất.

Cứ như vậy mãi thì tốt biết mấy…

Ngày phải rời đi, Phàn Vũ lại muốn khóc, chị em ôm em vào lòng.

”Em không vui, không vừa ý ở nơi đó thì về đây, có chị và mẹ chờ em mà…”

Phàn Vũ lắc lắc đầu, em bảo em vui, chuyện gì cũng như ý hết, mai mốt sẽ dắt hai người lên Bắc Kinh. Chị em cười, vỗ vỗ lưng em, mẹ em đứng ở một bên lặng lẽ lau nước mắt.

Cuối cùng, chị đưa tôi một túi vải đồ, bên trong là đậu phộng và sơn tra. Chị bảo không phải là thứ gì tốt lắm, chỉ là chút tâm ý của chị.

Tôi nhận, cảm ơn rồi nhét vào túi.

Trên xe lửa, em nói đùa vui vẻ nhưng tôi biết em không bỏ được nhà, không bỏ được mẹ, được chị. Nhưng vì che giấu buồn thương trong lòng, em lại nói đùa.

May mà, bây giờ đã có tôi bên em..

Về đến nhà, Phàn Vũ liền đổ bệnh. Thời tiết Bắc Kinh thay đổi, lại thêm chuyện ở quê lạnh lão, em lại tái phát hen suyễn. Em nói tôi em cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tôi không thể thay em khó chịu, chỉ có thể ở bên cạnh em nhìn em từ từ khá dần.

”Huy, có anh, thật tốt…”