Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nếu Em Khóc

Chương 2: Nước mắt của Phàn Vũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giờ nghỉ ngơi sau khi chụp hình, tôi thấy Thư tỷ đang cùng Phàn Vũ nói chuyện. Trên mặt Phàn Vũ đều là nghiêm túc hiếm thấy, hắn ngước mắt nhìn cái bánh hamburger cắn dở trong tay tỉ ấy. Tôi cũng đứng cách bọn họ không xa thế nên mấy lời Thư tỷ nói tôi đều nghe được rõ ràng.

”Chị biết hoàn cảnh của cậu, cậu yên tâm đi, không ai biết cậu ở chỗ này đâu, huống chi chỉ mới mấy ngày. Bất quá cậu cũng đừng quá cứng đầu có được hay không? Bây giờ cậu vẫn còn nhỏ, tránh được hôm nay không tránh được cả đời. Một ngày ba bữa còn không lo nổi lại còn nuôi con chó kia. Nghe nói nó là thứ cực kì kén ăn. Cậu nhịn đói để cho nó được no, cậu có thấy có lỗi với chính bản thân cậu không? Bây giờ chính bản thân cậu cậu còn không lo được, cậu còn không đem nó bán đi? Vả lại, cậu đắc tội ai tôi không biết, nhưng bán nó đi cậu cũng đâu nhất thiết phải trở về nhà.”

Phàn Vũ cúi đầu.

Ánh mắt Thư tỷ nhìn hắn xót xa vô cùng.

”Bằng không, cậu bán con chó đó cho tôi đi, tôi sẽ cố gắng lo cho cậu một khoản tiền để về nhà…”

”Không cần.” Phàn Vũ nói, ”Đồ của Kiều ca, em sẽ không bao giờ bán.”

”Đừng ngốc nghếch nữa, cuộc đời cậu còn rất dài!”

”Em của trước kia đã chết rồi. Nếu không gặp anh ấy, bây giờ em vẫn còn đang làm trong hiệu ăn kia, chị đừng cố gắng thuyết phục em nữa.”

”Thế còn chuyện kia, cậu định xử lí như thế nào?” Thư tỷ tựa hồ có chút gấp, hai hốc mắt hoe hoe đỏ.

”Em không làm gì sai hết.” Trên mặt Phàn Vũ là một biểu tình quật cường một cách cố chấp.

”Đứa ngốc, không làm sai thì không làm sai! Thế sao cậu lại không muốn trở về hả?”

”Không muốn.”

”Còn lưu luyến Bắc Kinh?”

”Đúng vậy. Nếu chị ép em trở về, em sẽ trốn mà quay lại đây. Hơn nữa, em đã đáp ứng Kiều ca, sẽ ở đây mãi mãi…”

”Nhưng bây giờ và lúc đó không giống nhau!” Thư tỷ thật thay hắn đốt lửa trong lòng.

”Cũng thế thôi! Không có gì không giống cả!”

Tôi thật không nhìn ra, Phàn Vũ là một người quật cường lẫn cứng đầu như thế. Bình thường, dáng vẻ hắn luôn là một bộ ngượng ngùng xấu hổ, nhìn ai cũng cười híp mắt, hắn nhìn ai một cái thì người đó liền cảm thấy như có hoa nở trong lòng.

”Phàn Vũ, chị biết, Trương Kiều chết như vậy cậu…”

”Đừng nói nữa, Thư tỷ.” Phàn Vũ lắc lắc đầu ”Em thật xin lỗi anh ấy.”

Qủa nhiên, lời bạn tôi ngày ấy không phải là nói dối. Tôi lặng lẽ rời đi, lười nghe hai người bọn họ nói chuyện tiếp.

Vu Song hẹn tôi qua nhà. Tôi đương nhiên là vui sướиɠ bay qua ngay. Vừa mở cửa, tôi liền thấy cô ấy mặc một chiếc áσ ɭóŧ căng chật với một cái quần bó đáy ngắn. Trên cổ đeo một sợi dây chuyền có mặt khá to, trễ đến khe ngực, cổ tay cổ chân cũng vậy. Mái tóc uốn thả tự nhiên nhưng không loạn, mắt có hai cái quầng thâm nhàn nhạt.

Ể, bây giờ đang thịnh hành mắt có quầng thâm như vậy à, tôi đi đâu cũng thấy phụ nữ có hai cái quầng thâm trên mặt như thế.

Cô ấy nói tôi thật biết đùa, đây là trang điểm theo kiểu mắt khói rồi hỏi tôi có phải là người mẫu thật không vậy.

(Ý chị là anh là người mẫu mà không biết người ta trang điểm theo kiểu gì.)

Tôi bảo tôi không biết rồi uống một hớp cà phê đá.

Vu Song cơ hồ nằm ở trên người tôi, cơ thể đầy đặn, mùi nước hoa vừa ngửi đã biết là đắt tiền nhưng đối với mũi tôi chỉ đơn giản tạm được. Đôi hoa tai thỉnh thoảng lại quét lên mặt tôi. Tôi nhích người xa cô ấy ra một chút, Vu Song cười như không cười nói ”Vẫn lạnh lẽo thế là sao đây?!”

Sau đó cô cách cách này nhìn tôi chằm chằm với một ánh mắt nghiêm túc hẳn ”Có bạn gái?”

”Em hỏi cái này có nghĩa là gì?” Tôi cố ý hỏi.

”Nếu anh không có thì em làm.”

”Nếu có thì sao?”

”Vẫn làm.”

Câu trả lời này của Vu Song khiến tôi nhìn cô với cặp mắt khác xưa, thời gian tôi luyện bên nước ngoài khiến cô mang một cỗ hoang dại khó tả.

Vu Song mang tôi đến một quán rượu, bảo bạn bè lâu ngày không gặp nên muốn nhấp môi tí. Tôi vốn không muốn đi, tôi chỉ muốn về nhà nhưng cô ấy cứ sống chết hết lôi lại kéo khiến tôi không thể không đi.

Trong đầu tôi cứ tưởng nơi đây sẽ là huyên náo lắm nhưng không ngờ lại khá yên tĩnh. Vu Song nói, chủ nơi đây là chị của cô ấy, người chị kia còn chưa tới, tôi đã thấy anh họ của cô ấy lượn tới.

”Anh họ em, Lạc Kỳ.” Vu Song giới thiệu, lại kéo cánh tay nói ”Đây là Triển Huy.”

Lạc Kỳ nhìn tôi cười một chút, sau đó y cười một tiếng. Bên má phải người này có một cái má lúm đồng tiền, điều đó không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của y. Gương mặt này sinh ra là để cho người khó quên, bởi vì nó quả thực rất xuất sắc.

Hắn nhìn tôi nói ”Khiến Vu cách cách thua thiệt rồi.”

Vu Song dùng gót giày đá hắn một cái.

Lạc Kỳ với tôi là hai người xa lạ, ở chung một chỗ nhưng cũng không nói nhiều. Vì thế tôi ngồi cả buổi chỉ thấy Vu Song đang không ngừng nói chuyện, sau đó có mấy người tới, tuổi tác cũng xấp xỉ chúng tôi. Cuối cùng, chủ quầy rượu – chị của Vu Song cũng tới. Chị ấy tên Lữ Thu, khó trách cái quán này tên Green Autumn. Lữ Thu không thích chúng tôi kêu chị bằng chị, chị chỉ thích chúng tôi kêu Lữ Thu. Không thể không nói, Lữ Thu là loại người mà đối với bất kì người đàn ông nào cũng có sức hấp dẫn không nói nên lời. Ôn nhu mà không mất tự nhiên, quyến rũ mà không nói năng tùy tiện, thành thục nhưng cũng không già dặn. Dĩ nhiên, chị còn có một khuôn mặt xinh đẹp.

Mới đầu, tôi tưởng chị là bạn gái Lạc Kỳ, sau đó Vu Song nói cho tôi biết thật ra chính là Lạc Kỳ đối với Lữ Thu tương tư đơn phương lâu rồi. Thật ra, Lữ Thu cũng có người đàn ông của chị ấy, chỉ là không biết người đó ở đâu.

Tụ họp ở đây là bởi vì hôm nay Lữ Thu có sinh nhật của một người bạn, mà người kia cũng không xuất hiện. Tuy Lạc Kỳ đối với Lữ Thu tương tư đến tận xương tủy nhưng cử chỉ của y vẫn rất thận trọng lẫn kiệm lời.

Ăn uống xong, tôi đi về nhà. Vu Song ở lại chơi với chị cô ấy còn Lạc Kỳ xung phong mang xe y chở tôi về.

Mở cửa, tôi thấy Phàn Vũ đang ngồi trong sân, u mê nhìn trời. Tôi đi tới, đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy bóng hắn đổ dài lẻ loi trên sân. Ngửa đầu nhìn lên, ngoại trừ bầu trời đêm trong suốt cùng dải ngân hà vắt ngang qua, thì cái gì cũng không có.

Đông Đông nằm một bên, cũng yên lặng.

Tôi định rời đi, chợt nghe Phàn Vũ khe khẽ nói ”Người chết rồi, sẽ biến thành những ngôi sao trên kia sao?”

Tôi quay đầu lại, vẫn thấy hắn đang nhìn trời.

Tự nhiên tôi thấy hơi khó chịu trong lòng, ”Nếu thế thì sao chắc ngập bầu trời rồi!”

Hắn giống như là chưa kịp phản ứng, ngơ ngẩn nhìn tôi, sau đó liền cười ”Triển Huy, anh về rồi à?”

Hắn gọi tên tôi bằng một giọng thật vui mừng như thế.

Tôi ừ một tiếng sau đó quay bước về phòng.

”Anh Triển Huy này.”

”Sao?” Tôi cũng không quay đầu lại.

”Tiền mướn phòng tháng này.” Hắn hai tay đưa tôi, tôi nghiêng đầu nhìn tiền trên tay hắn. Nhớ tới lần trước, Phàn Vũ từ tay Thư tỷ nhận hai trăm khối, coi như là tiền của việc bắt sáng. Tôi cho hắn mướn nhà với giá năm trăm khối một tháng, rẻ thế là bởi tôi từ bi quá đó thôi. Nếu không, muốn ở tứ hợp viện này ít nhất tiền đóng cũng phải trên ngàn.

Tôi nhận tiền cầm trong tay, vu vơ hỏi ”Cậu để dành à?”

”Ừ.” Hắn cười, ”Thức ăn cho Đông Đông tôi cũng đã mua rồi.”

Tôi nổi lên ý xấu, muốn trêu hắn một chút ”Phàn Vũ, cậu lại không ăn không uống sao?! Hay là cậu định đem Đông Đông nuôi mập rồi ăn một lần?”

Hắn ngẩn người sợ hãi, ngay sau đó nghiêm túc ”Tôi không có ý định ăn thịt chó bao giờ.”

Tôi tính đùa hắn thế thôi, hắn lại nghiêm túc đến phát sợ bày ra đủ loại dáng vẻ giải thích hắn không có muốn ăn thịt Đông Đông. Tôi thật sự muốn phì cười nhưng sợ hắn hiểu lầm nên cố mím môi lại.

Không thích ăn thì không thích ăn, có cần phải nghiêm túc thế không? Tôi nghe hắn giải thích đến phát mệt, không nói nửa lời, quay về phòng…

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi không nhìn thấy Phàn Vũ. Cửa phòng hắn đóng kín, tôi bước vào trong nhìn một chút. Đông Đông đang ở trong phòng đi loanh quanh, thấy tôi nó liền vui vẻ sà tới, liếʍ liếʍ lấy lòng. Tôi ngó trong thau cơm của nó thì thấy trong đó tràn đầy thức ăn, nhiều đến nỗi muốn rớt ra ngoài.

Hôm nay có người hẹn tôi lái xe đến ngoại ô hóng gió một chút. Ngoài đường, xe cộ ken nhau chặt chẽ làm tôi liên tưởng đến những bãi đậu xe khổng lồ trên thế giới. Bạn tôi nhanh chóng lách ra, chạy thẳng tới qua cửa ngoại ô, gió trời mát mẻ làm tôi không khỏi mơ màng buồn ngủ. Sau đó tôi nhanh chóng bị tiếng kèn xe ô tô náo loạn của người bạn kia đánh thức, tôi thấy người này đang chửi rủa chiếc xe tải phía trước chó má không bằng bla bla bla. Cuối cùng, bạn tôi giận quá, lái xe lên trước, gõ gõ lên cửa kính của chiếc xe tải kia. Tôi lơ đãng nhìn vào thùng xe phía sau của chiếc xe tải nọ, Nam mô, tôi còn chưa kịp phản ứng, nửa mặt của người đang nằm bên trong sượt qua mắt tôi. Tôi vội vàng thò đầu vào bên trong nhìn, lần này, tôi xác nhận người đang dựa vào một đống hộp giấy lộn xộn đang ngủ say lại chính là Phàn Vũ!

Hắn giờ phút này đang ngước mặt, há miệng, bộ dáng vô cùng chật vật khổ sở. Hai chiếc xe đang kèn cựa nhau gay gắt thế mà hắn vẫn hồn nhiên ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra mặc dù thùng giấy rớt lung tung lên người hắn.

Cuối cùng, bạn tôi đắc thắng trở về sau khi đã mắng tài xế kia đến sắc mặt không khác quả nho là bao (giận tím mặt), chiếc xe kia nhanh chóng rời đi. Bạn tôi lái xe lên giao lộ liền gặp đèn đỏ, chiếc xe tải kia lướt ngang qua, nhưng lúc tôi ngoái đầu nhìn lại thì cái gì cũng không thấy nữa, chỉ thấy trên thành xe đó ghi ”Công ti trách nhiệm hữu hạn Điện tử Khoa Hồng”.

Ở một quầy ăn ngoại ô, bạn tôi mời tôi ăn cá hồi sốt nấm sau đó chở tôi đi dạo một vòng nữa sau đó mới về nhà. Khi về đến nhà, tôi thấy Phàn Vũ đang ngồi trong sân, trước mặt là Đông Đông. Phàn Vũ sờ sờ đầu nó, lẩm bẩm nói chuyện.

”Đông Đông, ăn cơm xong tớ tắm cho cậu nhá. Bây giờ tớ sắp kiếm được tiền rồi, sau đó tớ sẽ mua sữa tắm cho cậu. Cậu cũng thích ngửi cái mùi kia đúng không? Ừ? Sao?”

Tôi thật sự thấy hắn không có biện pháp cứu chữa rồi. Bản thân mình còn nuôi không được tốt lại ra sức đùm túm một con chó đi theo, thức ăn cho chó còn đắt hơn cho người. Tôi nhớ đến những lần hắn ăn bánh nướng kẹp thịt đầu hẻm, rồi lần hắn mua cho tôi, thứ đó còn khó ăn hơn cả thức ăn cho Đông Đông nữa, thật không biết kiếp trước hắn thiếu nợ con chó này cái gì!

Nghĩ khác một chút, chắc là hắn muốn bồi thường những lỗi lầm cho người kia thông qua con chó này. Bất quá, người kia đã sớm ra đi, tại sao hắn lại phải cố chấp như thế?

Những ngày sau đó, tôi biết hắn phụ trách giao hàng điện tử cho Trung Quan Thôn – một khu công nghệ cao và lâu đời nhất Trung Quốc. Tôi không hiểu hắn tại sao lại không tìm một công việc đứng đắn hơn, kiếm nhiều tiền hơn một chút. Vì hắn không có kỹ thuật thế nên chỉ nhận được chức giao hàng, tiền đã kiếm ít lại càng thêm ít. Vất vả hơn chính là công việc phải đi bôn ba khắp nơi, thà đi rửa chén còn hơn.

(*Trung Quan Thôn (Zhongguancun): một trong 3 khu điện tử phức hợp và lâu đời nhất tại TQ, xem thêm tại

TruyenHD)

Có lẽ, hắn nên tìm một nhà hàng cao cấp một chút làm bồi bàn cũng được, dáng vẻ hắn cũng không tệ, lương sao có thể dưới một ngàn khối một tháng được.

Chuyện đó nói sau, nhìn thân thể suýt da bọc xương của hắn kia kìa, lại còn giao hàng!

Hắn trong đầu rốt cục là cái gì, ai có thể nói rõ được không?

Qủa nhiên, lúc hắn về nhà luôn trong bộ dáng kiệt sức, tôi có một lần nhìn thấy hắn lết vào nhà, gục ngay ổ cuả Đông Đông mà ngủ.

Nhưng cũng có một chuyện thật lạ đó là hắn thay quần áo rất chuyên cần, nhưng tôi cũng phát hiện, hắn chỉ có mấy bộ đó mặc đi mặc lại suốt trong một quãng thời gian dài, hết giặt cái này rồi phơi cái kia như thế mới đủ đồ để mặc.

Một lần, lúc tôi đang ở mảnh vườn nhỏ kế phòng, nghe tiếng hắn gõ cửa, tôi liền chạy ra mở cửa.

Hắn quay đầu lại, lúc này, tôi mới thấy trên tay hắn cầm một cái túi giấy. Nhìn thấy tôi, hắn tươi cười nói

”Anh Triển Huy, tôi tặng anh này.”

”Cái gì thế?” Tôi không nhận ngay.

”Tặng anh.”

”Vô duyên vô cớ cậu tặng tôi đồ?” Tôi vẫn là không nhận lấy túi giấy trong tay hắn.

Hắn chân tay cuống hết cả lên, cúi đầu nói ”Anh nhận đi, tôi mới có lương nên mua cho anh một bộ quần áo, cũng chưa chắc là sẽ hợp tâm ý của anh. Nhưng là tôi muốn một lòng cảm ơn anh, cho nên…”

Hắn lại đem cái túi giấy đưa tới tôi, tôi nhìn hắn lạ lùng hỏi ”Cậu cảm ơn tôi cái gì?”

”Tôi mang Đông Đông đi theo, lại không biết từ đâu tới nên rất nhiều người không muốn cho tôi mướn nhà. Nhưng tôi gặp anh, anh không những cho tôi mướn nhà, phòng trệt giá ngoài đó ít nhất giá cũng 500 khối một tháng, mà còn là một cái tứ hợp viện tiện nghi như vậy anh cũng không lấy quá 500, tôi không thể không cảm kích. Anh không ngại tôi phiền, anh còn cho tôi tắm Đông Đông bằng ống nước trong sân, một con chó suốt ngày chạy loanh quanh phiền phức như nó, thế mà anh cũng không đuổi chúng tôi đi. Dù sao, tôi cũng phải cảm ơn anh. Triển Huy, anh đừng trả lại tâm ý của tôi nữa, tôi là thật lòng.” Hắn vừa nói vừa đem đồ nhét vào trong ngực tôi, chạy về phòng rồi đóng sập cửa lại. Hắn sợ tôi trả lại tâm ý của hắn.

Tôi quay về phòng, đặt túi giấy lên trên giường, rửa mặt một cái xong lại đi ra. Cầm cái túi lên, tôi lấy ra được một cái áo phông màu trắng đúng nhãn hiệu tôi thích, trong lòng có một vài cảm xúc lạ lạ.

Ngày hôm sau, tôi một thân đồ mới rồi đem cái áo Phàn Vũ tặng tôi hôm qua mặc vào.

Sáng sớm đi ra khỏi phòng, như thường lệ, tôi thấy Phàn Vũ đang cùng Đông Đông chơi. Lúc này, hắn đang áp một cái máy thâu thanh vào lỗ tai Đông Đông. Âm thanh của máy thâu thanh này không lớn nên tôi không nghe được bên trong là cái gì, nhưng loáng thoáng có tiếng nhạc.

Cái máy thâu thanh đó là của cha tôi, ông bỏ lại cho tôi trước khi đi Canada cùng mẹ tôi, lúc Phàn Vũ đến, hắn cứ hết đi ra ngoài lại rú trong phòng thế nên tôi ném cho hắn cái máy này, cũng coi như là đồ giải trí đi. Từ đó đến giờ cũng lâu rồi, chính tôi còn quên là tôi đưa cho hắn từ lúc nào nữa.

”Nghe cái gì đó, Đông Đông?” Tôi hỏi nó.

Phàn Vũ quay đầu, thấy tôi mặc cái áo phông hắn tặng liền cười đến rực rỡ.

Hắn đem máy thâu thanh vặn lớn hơn một chút, bên trong liền truyền ra một giọng nữ buồn thương,

”Nếu như không có người

Tôi lại lạc lối trong biển đời

Tất cả đã quá muộn

Tình yêu nén lại

Nhớ người

Không biết bây giờ

Người hóa mây chốn nào?…”

Tôi nhíu mày một cái, lại nhớ tới tình cảm của hắn với người kia. Rõ ràng là ban nãy tôi đã rửa mặt rồi, sao bây giờ lại thật khó chịu, muốn rửa mặt lần nữa? Dạo này tôi lạ thật, chính tôi còn không hiểu nổi…

Lúc tôi rửa mặt xong, Phàn Vũ đang một bên khép cửa một bên cùng Đông Đông tạm biệt.

”Đông Đông ngoan, tớ đi làm rồi tớ sẽ mua cậu đồ ăn ngon nha. À, quên, cậu chỉ ăn thức ăn cho chó thôi. Ở trong phòng ngủ một giấc ngoan đi, khi tỉnh dậy sẽ thấy tớ về ngay thôi.”

Dứt lời, Đông Đông kêu gâu gâu hai tiếng, Phàn Vũ xoa xoa đầu nó rồi đem cửa khéo lại.

Quay đầu đi ra ngoài, lúc hắn đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi. Tôi cũng không nói gì, hắn chỉ nhếch môi cười nói

”Triển Huy, cái áo đó anh mặc hợp lắm.”

Tôi cúi xuống nhìn mình, cũng hướng hắn tùy tiện cười một cái. Hắn hơi sững lại rồi cười lộ hàm răng trắng bóng chạy ra ngoài.

Vu Song lại mời tôi đến nhà cô ấy, cô ấy bảo nhà cô ấy không có người rồi nửa thật nửa đùa hỏi tôi có dám qua không. Vậy thì có gì chứ, tôi không sợ cô ấy đâu.

Đến nơi, tôi lại thấy một khung cảnh quen thuộc nhưng lần này độ ”hot” tăng gấp bội. Một cái áσ ɭóŧ nhỏ, một cái qυầи ɭóŧ mỏng, chỉ che những thứ cần che, hoàn toàn không có một chút vải dư thừa. Vu Song khẽ uốn người, lộ ra đường cong quyến rũ đặc biệt nhất là đôi chân dài miên man.

Cô nàng khoe ra một tư thế tựa ngôi sao hạng hai rồi hỏi tôi cô ấy có đẹp hay không, tôi chỉ cười cười.

Nàng bảo đây rõ ràng là câu dẫn tôi, tôi sao lại thờ ơ đến vậy.

Tôi khéo léo gỡ cơ thể đang dán trên người tôi ra rồi nói cô ấy đừng như thế nữa, Vu Song.

”Cậu đối với tôi không có hứng thú hả?” Nàng đem gương mặt xinh đẹp của nàng kề sát mặt tôi.

”Hứng thú sao…?” Tôi nhìn ánh mắt của cô ấy nói ”Phải từ từ đào tạo.”

Đột nhiên nàng hôn tôi một cái, lại một cái nữa. Tôi không biết phải làm sao, không có ngạc nhiên mừng rỡ, không có hưng phấn, cũng không có bất cứ cảm giác nào. Cô cách cách này giống như… một con muỗi.

Vu Song bảo tôi cùng đi mua máy tính với cô ấy. Tôi bảo ”Tôi đối với máy vi tính hoàn toàn không có chút kiến thức, em bảo tôi đi không phải là trễ nải thời gian sao?”

Cô ấy bảo không có sao, hôm nay còn có Lạc Kỳ tới nữa.

Tôi liền hỏi ”Hắn đối với máy tính rành rẽ lắm à?”

”Không phải, em chỉ mượn xe anh ấy đi một chút.”

”Anh ấy làm nghề gì?”

”Anh ấy à, làm ở công ti Văn hóa. Sau này không biết chừng có thể giúp đỡ được anh cho nên ngày đó em mới giới thiệu anh với anh ấy.”

”À.”

”Đúng mà, anh ấy hiện tại chuẩn bị đóng phim đó, hay em bảo anh ấy cho anh một vai nhé?”

”Nhìn tình huống hiện tại đi.” Tôi nói.

”Anh, cái người này! Một chút xúc động cũng không có a! Em biết những người đó cũng là nhờ leo lên giường anh ấy cả mà thôi, hừ.” Nàng liếc tôi một cái.

”Đôi bên cùng có lợi, nếu không sẽ không bao giờ ngóc đầu lên nổi.” Tôi cười

Vu Song cũng bật cười, ”Em chỉ thích thực lực thật sự của anh.”

Chúng tôi còn chưa đến khu máy tính ở Trung Quan Thôn thì Vu Song nhận được một cuộc điện thoại báo rằng Lạc Kỳ đang trên đường đến.

Không chờ y nữa, chúng tôi liền khởi hành luôn và đi trong khoảng năm phút.

Vu Song định mua một cái máy tính có cấu hình khá tốt của thương hiệu nổi tiếng thế giới nào đó. Đi dạo một vòng, cô ấy lại nhìn trúng thêm một cái nữa, người quản lí cửa hàng liền vui vẻ chạy tới phụ họa về cái máy tính đó với vị khách ”sộp” này.

Mới vừa qua khu khác tôi liền nghe có tiếng người đang kêu lớn ”Bên kia giống như bắt được ăn trộm rồi ấy!”

Tôi đang vơ vẩn đi về phía trước liền bị vị cách cách ham náo nhiệt kia kéo đi xem. Vu Song mặt đầy hưng phấn lôi tôi vọt vào trong đám người đang bu đen bu đỏ.

Chúng tôi vừa chen vào liền giật mình hết hồn. Kẻ đánh ăn trộm kia, chính là Lạc Kỳ! Tôi chỉ thấy quyền hắn vun vυ"t xé gió hướng vào mặt của tên ăn trộm. Người này tựa hồ không có sức chống trả, xiêu vẹo ngả người xuống mặt đường.

Cuối cùng, Lạc Kỳ một đấm đem kẻ kia đánh đập lên tường, kẻ ấy từ từ rơi xuống đất như một tấm giẻ nhàu. Lạc Kỳ y hoàn toàn chưa có dáng vẻ hả giận lại xông tới, xốc kẻ kia lên, tên ăn trộm ấy ngước mặt nhìn hắn. Tôi lần này chính là hoảng sợ thật sự. Người này, không phải là Phàn Vũ sao? Ánh mắt hắn không giống như là tên ăn trộm, hắn nhìn Lạc Kỳ với ánh mắt cực kì bi thương.

Tôi vội vàng chạy qua, Lạc Kỳ xốc cổ áo hắn lên và Phàn Vũ nhìn y. Ánh mắt hắn vô thần, khóe miệng chảy máu, tim tôi thắt lại.

Tôi mới vừa bước tới liền nghe Phàn Vũ khẽ nói ”Lạc Kỳ…”

Bọn họ biết nhau?!

Lạc Kỳ trong mắt toàn là căm hận hướng về phía Phàn Vũ đấm một cái thật mạnh, tôi chỉ nghe bịch một tiếng, đầu óc căng lên. Thân thể yếu nhược của Phàn Vũ ngay lập tức đập lên tường, hắn một lần nữa từ từ trượt xuống đường. Lạc Kỳ còn định xông lên, một bộ dáng không đánh chết Phàn Vũ không được. Không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, tôi vội vàng tiến tới ngăn trước mặt y. Y nhìn thấy tôi liền ngẩn người một chút, tựa hồ từ trong lửa giận tỉnh lại một chút rồi liếc Phàn Vũ đang nằm mê man trên mặt đất.

Tôi nói với y ”Chuyện gì cũng từ từ thương lượng đã, giận quá mất khôn.”

Y lạnh lùng nhìn tôi ”Cút!”

Tôi cứ cứng đầu đứng trơ ra đấy.

”Cậu biết hắn?”

”Tôi cho hắn mướn nhà.”

”Đuổi hắn ngay!”

Tôi không lên tiếng chỉ quay đầu đỡ Phàn Vũ dậy, cơ thể hắn mềm nhũn muốn dựa vào tôi nhưng hắn cứ miễn cưỡng đứng thẳng.

Vu Song nhìn chúng tôi, hỏi ”Có chuyện gì vậy?”

Có thể nói quyền cước của Lạc Kỳ không hề cố kị, mỗi đấm đều như muốn gϊếŧ người tới nơi. Y có thân hình cao lớn, quả đấm lại hữu lực vô cùng, tôi chỉ thấy ghét y, y không nên không chút kiêng kị dùng những quả đấm đó ở trên cơ thể gầy yếu của Phàn Vũ như vậy bất kể hắn đã từng làm qua cái gì.

Tôi đỡ cơ thể mềm oặt của Phàn Vũ đi tới bên đường, hắn như sắp khuỵu xuống tới nơi thế nên tôi liền ôm eo hắn. Hắn mặt đầy vết thương nhìn tôi, nhưng tôi không không nhìn hắn.

Rất nhanh, tôi gọi một chiếc taxi rồi nói tài xế đi đến bệnh viện gần nhất.

Phàn Vũ không nói gì, hắn tựa vào ghế, sau đó, tôi phát hiện hắn đang khóc, cơ thể run rẩy không nên lời.

Tôi xót xa liền dỗ dỗ hắn một chút.

”Lớn rồi, ngoan, đừng khóc nữa.” Tôi chỉ có thể nói như vậy thôi.

”Triển Huy…” Hắn nhìn tôi, nước mắt chảy lem nhem trên những vết đỏ bầm, ”Anh làm ơn đừng đuổi tôi… Đông Đông… khó tìm nhà…”
« Chương TrướcChương Tiếp »