Chương 29

Nguyên Thần Dạ không phải lần nào may mắn cũng nghiêng về phía anh...lần này tôi thắng rồi...

Đoàng....Đoàng...2 phát đạn liên tiếp nổ ra...

Ôm lấy vết máu đang chảy ra trên vai...Nguyên Thần Dạ đổ sụp xuống sàn nhà...

Mày...mày dám làm phản sao...đồ vô ơn...

Anh Đình Tùng...em xin lỗi em cần tiền làm phẫu thuật cho mẹ, xin lỗi anh...

Cau nói vừa kết thúc cũng là lúc hắn đổ xuống nhà, chết bất đắc kì tử...

- Nguyên Thần Dạ, hi vọng anh giữ đúng lời hứa....tôi đã giúp anh...

- Tôi không nuốt lời ngày mai tiền sẽ được chuyển vào tài khoản...

- Cám ơn anh tôi đi trước...

Nguyên Thần Dạ cố gắng đứng dậy, lê bước vào phòng ngủ, trên giường,cả thế giới của anh đang ngủ trên đó, an bình...

Đổ người đầy máu bên canh cô, Nguyên Thần Dạ ôm chặt lấy cô vào lòng...hôn nhẹ lên trán cô, mặc kệ cơn đau đang hành hạ, mồ hôi rơi như mưa...

Cơn mệt mỏi kéo đến làm đôi mặt anh không còn chống cự được nữa....

- Anh mệt quá Nguyên Băng, anh ngủ 1 lát nhé...

thời gian lặng lẽ trôi qua...tiếng chuông điện thoại không ngừng reo nhưng không ai bắt máy...

Mùi máu tanh...và cảm giác khó chịu làm Nguyên Băng tỉnh dậy...?

nhận thấy mình đang nằm trong vòng tay của ai đó...Nguyên băng cố thoát ra nhưng mùi máu làm cô không thể không buồn nôn...

- có chuyện gì vậy...?

Chạm tay vào khuôn mặt người đang ôm mình...nhận ra là nguyên Thần Dạ,...cô hốt hoảng...

- Nguyên Thần Dạ...tỉnh dậy đi...

- Cô cố gắng lay người anh nhưng vô dụng...?không có tiếng đáp trả...cả người Thần Dạ lạnh toát....

- Thần Dạ, anh làm sao vậy, sao cả người lạnh vậy...tỉnh dậy nói cho tôi biết đi chứ...?

Nóng...ấm...nước ở đâu ra vậy...đưa tay lên ngửi...không phải nước là máu....Nguyên Thần dạ bị thương..

- Thần Dạ...anh không sao chứ...tỉnh lại đi...làm ơn...mở mắt ra nhìn tôi đi....

- Nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ...những giọt nước thi nhau lăn dài trên má...

Ring...Ring...chuông điện thoại 1 lần nữa lại reo lên...

Điện thoại...NHư phát hiện ra điều đó,...cô lần mò trên người Nguyên Thần Dạ tìm điện thoại...

Alo...

Alo thần Dạ cậu ở đâu vậy, sao không nghe máy....

Alo....

Anh Hạ Bình...anh Thần Dạ bị thương...

Nguyên băng 2 người đang ở đâu...

Em...em không biết...

Anh xin lỗi em giữ máy như thế đừng tắt...anh sẽ định vị vị trí hai người, được chứ....

Vâng ạ...

Nguyên băng bình tĩnh mọi chuyện sẽ ổn thôi...

KHụ khụ....

Nguyên Thần Dạ anh tỉnh rồi....

Nguyên băng em khóc sao...

Tôi....

khụ khụ...

em không có...

còn chối sao...em có biết nước mắt chứa nhiều muối sẽ làm vết thương của anh rất đau không...

em không biết...em xin lỗi, em sẽ không khóc nữa...

anh buồn ngủ quá anh ngủ 1 lát đã, cấm không được khóc nữa, muối mặn lắm,. nhớ chưa...

nói hết câu thì Nguyên Thần Dạ chìm vào giấc ngủ đúng hơn là mê man bất tỉnh...

này...này...Thần Dạ anh nói ngủ là ngủ sao...

Nguyên Băng như quên mất vết thương của anh, mà lay Thần Dạ dậy...

Nguyên băng...em lay như vậy cậu ấy không chết vì vết thương cũng chết vì bị em hành hạ thôi...

Anh Tống Bình là anh phải không...>?

Đúng thế, Thiên Thần tới cứu rỗi linh hồn hai người đây...

Anh bớt nói nhảm đi,mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi....

được rồi,anh lại làm từ thiện vậy...mấy người đưa anh ấy ra xe tới bệnh viện