Chương 2

Lời nói vừa rót vào tai thì kèm theo đó là cái lạnh nơi sống lưng của Nguyên Băng.

Nguyên thiếu gia......tiếng nói lắp bắp của Hạ thảo và Nguyên Băng làm nụ cười của Nguyên Thần Dạ càng thêm mỉa mai,quỷ dị hơn...

chỉ còn 1 công ti thôi sao, Nguyên thiếu gia, không thể là 2 sao....

Như cô cũng thấy đó thôi, chúng tôi chỉ cần 1, hai tiểu thư của họ Nguyên và họ Hạ, không biết sẽ quyết định như thế nào đây...

Tôi.......hai người nhìn nhau ngập ngừng......

Hạ Thảo và Nguyên Băng thẩn thờ bước ra khỏi phòng, để lại Nguyên Thần Dạ mỉm cười....

sắp tới sẽ có nhiều chuyện thú vị đây, thật nóng lòng chờ mong.......

hạ Thảo, chúng ta phải làm sao đây....

Mình không biết nữa có lẻ sẽ dựa vào vận may thôi....

cả 2 cùng trở về nhưng có 1 điều Nguyên Băng không biết đó là ý định đã hình thành trong đàu của Hạ Thảo...

tối hôm đó,1 sự kiện đã xảy ra làm thay dổi tất cả mọi thứ, gia đình, cuộc sống, và hơn hết là tình bạn của họ...

"Hạ thảo" tiếng gọi của Nguyên Thần Dạ khàn khàn trong cơn say tình, đã đánh động vào trong tâm trí của cô...

thật không ngờ em là người thông minh và rất khôn ngoan khi biết nắm bất cơ hội còn lại...

em......

Tôi đoán cô bạn thân của em chắc không nghĩ ra đâu....

Nguyên Băng rất đơn thuần...

Tôi rất chờ mong sau này tình bạn của 2 người sẽ như thế nào...?

Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn, cho dù phải thủ đoạn hơn nữa cũng phải cháp nhận thôi...

một nụ hôn nuốt hết những lời nói của Hạ Thảo, chưa kịp nói ra...

tôi rất thích đó....và rồi hai người kí lại tiêp tục với cuộc tình kịch tính trên giường (mình không tả ra đâu nhé, cho mọi người tưởng tượng cho phong phú)

ngày hôm sau trên trang nhất của các mặt báo, đăng tin Tập Đoàn Nguyên thị hoàn thành thu mua 10 công ti trong nước...và tất nhiên Hạ thị cũng nằm trong số đó...

cầm tờ báo trong tay mà Nguyên Băng run run, bởi việc đó có nghĩa là công ti Nguyên Hoàng cũng sẽ sập đổ, trong 1 sáng 1 chiều, hôm nay thôi...

Cơn phẫn nộ của ba cô làm mọi người kinh hoàng,....

"Bốp"...1 cái tát như trời giáng của ba xuống khuôn mặt xanh xao của mẹ cô..

Ba..ba làm gì thế tại sao lại đánh mẹ cơ chứ...

Đánh...hahaha...tại sao tao lại không được đánh chứ,ngay cả mày tao còn giám nữa là....

"Bốp" 1 chiếc li nhằm thẳng hướng trán cô mà hạ cánh, dòng máu nóng chảy dài trên trán cô, thấm đẫm với nước mắt...

Nguyên Băng...con không sao chứ...- mẹ cô và bà quản gia vội cầm máu trên trán cô, vừa nói...

Con đừng trách ông ấy, chỉ là nhất thời chấn động mạnh thôi....

mẹ con đi ra ngoài 1 chút,sẽ về sớm thôi....

Cô chạy ra ngoài đêm tối dưới cơn mưa tầm tả, sấm chớp như tiếp thêm ánh sáng cho con đường cô chạy ra ngoài mặc kệ tiếng gọi của mẹ và bà quản gia...

Aaaaaaaaaaaaaaaaa.....aaaaaaaaaaaaaa

Nguyên Băng hét lên giải tỏa mọi cảm xúc trong người có phải cô hèn kém quá không nên mới không thể giúp được công ti của gia đình qua cơn khó khăn...

Cô ngồi sụp xuống bên vệ đường và khóc, dù có cứng rắn tới mức nào thì cô cũng chỉ là 1 cô gái chân chính mà thôi...cũng biết khóc và cần người an ủi lúc khổ đau...

1 bóng người đứng trước mặt cô,cầm ô và mỉm cười...

Hóa ra Nguyên tiểu thư cũng có những lúc như thế này sao...

Ngẩng khuôn tèm lem lên nhìn chủ nhân giọng nói:

Nguyên Thần Dạ...anh....?

Sao, không ngờ gặp tôi trong hoàn cảnh này sao...?

Em rất thú vị nhưng còn quá ngây thơ, nếu như em khôn ngoan và thông minh hơn trong thủ đoạn của mình thì có lẽ công ty được cứu sẽ là công ty họ Nguyên chứ không phải họ Hạ...

Ánh mắt của Nguyên Băng thất thần, bởi vì trong khi công ty của gia đình nó tuyên bố phá sản thì công ty của gia đình Hạ Thảo thoát khỏi khủng hoảng... và Hạ Thảo đã làm được, đã giúp gia đình trong hoàn cảnh khó khăn còn cô thì không thể làm được gì ngoài việc giương mắt đứng nhìn sự sựp đổ của công ty, cả cuộc đời của ba cô.

Dù không giúp được em nhưng nếu muốn em vẫn có thể làm người tình của tôi.

Tôi...không đời nào....

Nói rồi Nguyên Thần Dạ bỏ đi, để Nguyên Băng ở lại dưới mưa

Em nghỉ em từ chối nỏi sao, khi ba em đã tới tìm tôi...

Nguyên Thần Dạ nhớ tới cuộc gặp mặt thú vị ngày hôm qua vói cựu giám đốc Nguyên Bảo Hoàng, công ti Nguyên Bảo...

" Nguyên Tổng...tôi biết đề nghị của tôi quá vô lí nhưng....

Giám đốc Nguyên, ngài mang con gái riêng của vợ ra cứu lấy công ty sao, phải chăng vụ làm ăn này quá chênh lệch...Nguyên Thần Dạ nhếch mép cười.

Nguyên tổng, ngài thấy đó, Họ Nguyên và họ Hạ đã cùng tồn tại bao nhiêu năm, bay giờ tôi không thể nhìn công sức mình bỏ ra chìm xuống đươc, trước mắt tôi không có gì bảo đảm nhưng sau này tôi sẽ hoàn lại...

vậy là ngài muốn bán con gái ngài với giá cứu cả công ti sao, tôi e là không được...nhưng,nếu ngài đã có lòng như thế, tôi cũng không muốn phụ lòng....

Nguyên tổng cám ơn ngài....

Nhưng tôi chưa nói hết, tôi sẽ "mua" con gái ngài vĩnh viễn, với mức giá 2/3 so với tổng số tiền mà công ti ngài cần, được chứ...

Như thế là quá tốt rồi, tôi sẽ về chuẩn bị cho Nguyên băng ngay..."

Sau khi biết tin cha cô vì muốn cứu lấy gia nghiệp mà đồng ý bán cô cho Nguyên Thần Dạ....mẹ cô sốc mà đổ bệnh nằm liệt trong bệnh viện....Nguyên Băng ngồi bên cạnh mẹ mà nước mắt chảy ngược vào trong tim...:

Mẹ...tỉnh lại đi...Nguyên Băng sắp phải đi rồi,sắp phải xa mẹ rồi,....mẹ không tỉnh con sẽ giận mẹ lắm đó,mẹ biết không?

Mẹ đừng lo,con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt,đây không hẳn là điều xấu nha...Nguyên Thần Dạ là độc thân hoàng kim mà mọi người mơ ước,con theo anh ta sẽ không thiệt đâu...

Nguyên Băng quỳ xuống bên mép giường mẹ mình, quỳ lạy...mẹ con kiếp này xa mẹ, bất hiếu chưa chưa báo đáp được công ơn của mẹ nay nếu có thể vì con mà cả công ty của mình được cứu thì con không hối hận...mẹ phải tự hào vì con gái mẹ có giá lắm nha...phải không?

Mẹ con phải về chuẩn bị hành lí đây...

Nguyên Băng bước ra khỏi phòng bệnh mà không biết rằng ngay khi cánh cửa vừa khép lại thì nước mắt mẹ cô lăn dài trên gò má, thực ra bà đã tình từ lâu nhưng không thể nào mở mắt ra mà đối mặt với cô con gái mình hết lòng yêu thương phải chịu ủy khuất như thế...

Nguyên Băng mẹ xin lỗi,là mẹ không tốt không làm được gì giúp con lại đẩy con vào hoàn cảnh này...

Nguyên Long,em xin lỗi,em không chăm sóc con như đã hứa với anh..

Vừa sáng sớm Nguyên Thần Dạ đã cho người tới đón Nguyên băng cùng hành lí ra sân bay...

tại sân bay:

Xem ra cô rất đúng giờ...

Tôi nào dám trái lời anh chứ,anh bây giờ cũng giống như chủ nhân của tôi rồi.

Cô hiểu thế là tốt, không cần tôi phải nhác xem ra cô cũng biết điều, biết thân biết phận...

đều do có chủ nhân tài ba như Nguyên tổng...

nghe thái đọ nói chuyện mỉa mai của Nguyên Băng, Nguyên Thần Dạ không tức khí nhíu mày nói:Cha cô thật là người hi sinh vì nghiệp lớn ngay cả con gái của mình cũng bán đi, hay tôi phải nói là cha dượng nhỉ?...

Anh...sao anh....

Sao tôi lại biết chứ gì, có những thứ tôi biết nhiều hơn cô tưởng...một cô gái còn đang học đại học như cô chưa thể hiểu được đâu, tuy nhiên cũng có nhiều người ngoại lệ như Hạ Thảo - cô bạn thân thiết của cô.

Nói rồi Nguyên Thần Dạ quay người bỏ đi, bỏ mặc Nguyên Băng đứng sững người trong căn nhà lớn mà xa lạ này...

Tôi chờ em ở máy bay...

Hắn nói đúng ba nó để cứu lấy công ty đã phá sản lại được hoạt dông trở lại đã bán chính cô - đứa con không phải là máu mủ này đi..

Xem ra cô cũng có giá đấy chứ, thật chua xót, nhưng nếu có thẻ xem như đó là cách mà Nguyên Băng trả nợ cho nhà họ Nguyên, nơi đã nuôi dưỡng nó suốt 20 năm qua.

Và cái điều kiện sau khi "bán" cô, Nguyên Băng phải làm toàn bộ thủ tục để chuyển vào Nam sinh sống rời bỏ mọi thứ cô vốn đã từng có ở miền bắc để theo Nguyên Thần Dạ vào nơi này....