Chương 4

An Túc Kiều cảm thấy bản thân đang đứng trong một khoảng không gian rất tối, tối đến mức cô không thể nhìn thấy thứ gì, sâu trong tiềm thức, cô cảm nhận được sự đau nhức của bản thân.

An Túc Kiều giật mình thức dậy, ánh đèn ngủ màu vàng neon như soi sáng cái không gian đen tối ấy. Lại thấy trần nhà màu xanh nhạt. Cô nghi hoặc, bản thân cô đã chết đi rồi, tại sao bây giờ lại còn nằm ở đây!? Cô bật dậy, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên kệ tủ đầu giường.

Hôm nay là ngày 7/12/2016.

Sao lại như vậy được chứ!? Rõ ràng hôm qua còn là ngày 22/12/2020 mà!

An Túc Kiều vội chạy vào nhà vệ sinh, cô nhìn bản thân trong gương. Lúc này cô vẫn còn là một cô gái xinh đẹp, không phải là bộ dáng tiều tụy lại ốm yếu sau khi bệnh. Lẽ nào cô trọng sinh rồi?

-"An Túc Kiều, bình tĩnh nào."_ Có trời mới biết cô mừng như điên. Nếu như được quay trở lại, cô thề cô sẽ không yêu Hàn Trạch nữa, không chia cắt Châu Kỳ Hinh nữa. Cô sẽ chờ đợi Cố Mặc Ngôn trở về. Nhưng bây giờ là 4 năm về trước, chính xác mà nói thì cô đã làm vợ của Hàn Trạch được 3 năm rồi.

An Túc Kiều nhìn xung quanh, cô nhớ lúc này Châu Kỳ Hinh ba năm trước đã bị cô dùng tiền ép rời đi. An Túc Kiều nhìn ngón áp út vì đeo nhẫn quá chật mà in lại một vết hằn. Bản thân lại vô cùng chua xót, chua sót nhận ra rằng, cho dù là 3 năm, 7 năm hay 70 năm sau, có lẽ Hàn Trạch vẫn sẽ không yêu cô.

An Túc Kiều bước xuống giường, đi vào bếp lấy một lon bia. Từ khi yêu Hàn Trạch, cô bắt đầu vì muộn phiền mà đi tìm bia rượu, cho đến bây giờ cô vẫn không bỏ được thói quen xấu này.

Một lon, hai lon, ba lon...

Cô uống rất nhiều, cũng không biết đã uống bao nhiêu lon, càng suy nghĩ lại càng uống nhiều. Cho đến khi cô thϊếp đi. Ti vi cũng không buồn tắt, phòng cũng không buồn dọn.

Ở kiếp trước, nếp sống của Cố Kiều Ân tuy bừa bộn nhưng cũng có chút ngăn nắp. Ví dụ như mỗi khi uống xong, cô sẽ dọn dẹp lại phòng một chút sau đó mới ngủ đi. Vì người đàn ông của cô rất sạch sẽ, đến cả hình của người yêu cũ anh ta cũng không nỡ bỏ đi, khi nào rảnh lại lôi ra lau lau chà chà. An Túc Kiều của đời trước vẫn thực sự ghen tị với cô ta.

03:05

Chiếc BMW đen đi vào khu biệt thự Bích Viên. Cánh cửa nhà chính mở ra, đập vào mắt Hàn Trạch là thân ảnh nhỏ nhắn của An Túc Kiều nằm dài trên ghế sofa, dưới chân là vô số lon bia rỗng. Mùi men của bia rượu nồng nặc cả ngôi nhà. Người phụ nữ này hôm nay lại còn uống bia? Sống với nhau hơn 3 năm nay, đây là lần đầu tiên anh thấy người phụ nữ này uống bia.

-"An tiểu thư hôm nay lại học đòi uống bia?"_ Hàn Trạch châm chọc hỏi, mà An Túc Kiều đang ngủ, cũng bị câu nói này của anh chọc cho tỉnh.

Cô mệt mỏi ngồi dậy, lại nhìn đống hỗn độn cô bày ra trên bàn. Có chút đau đầu.

-"Có chút phiền muộn."_ An Túc Kiều cười giải thích, cô biết dù cô có mệt mỏi, phiền muộn như thế nào anh ta đều sẽ chẳng quan tâm. Anh ta đối với cô chung quy cũng là vì tờ giấy hôn nhân kia.

-"An tiểu thư phiền muộn vì nhớ tôi... hay là vì thiếu bóng đàn ông?"_ Hàn Trạch trêu chọc, An Túc Kiều dừng động tác dọn dẹp lại, trong mắt có chút run rẩy. Anh ta nghĩ cô là loại người như vậy sao? Phiền muộn vì thiếu bóng đàn ông?

-"Không phải... tôi..."_ An Túc Kiều định giải thích, nhưng rồi lại nhận ra càng giải thích thì mọi chuyện sẽ càng rối hơn, vì vậy cô dừng lại. Mà Hàn Trạch thấy cô không giải thích thì nghĩ bản thân mình nói đúng tim đen của cô ta. Trên mặt đều lộ vẻ khinh bỉ.

-"Không nghĩ tới một ngày nào đó, An tiểu thư lại phiền muộn. Ba năm trước lúc chia rẽ tôi với Kỳ Hinh sao lại không thấy phiền muộn?"

-"Đủ rồi Hàn Trạch. Đủ rồi."_ An Túc Kiều hét lên, cô ngồi thụp xuống, cô không muốn nghe anh nhắc đến cô ta. Châu Kỳ Hinh cho đến bây giờ luôn là nỗi ám ảnh lớn nhất của cô. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, tình cảm 7 năm qua cũng không phải là nói một câu không yêu liền sẽ không yêu nữa.

-"An Túc Kiều, là cô ép cô ấy rời đi. Đúng không!?"_ Thẩm Anh Đông kéo cô ngồi dậy, nắm lấy cổ áo của cô, hét vào mặt cô. Biểu tình trên mật cực kì đáng sợ.

-"Đúng. Tôi ép cô ta rời đi. Cô ta vì số tiền đó mà liền rời bỏ anh."_ An Túc Kiều cười, nhưng trong tâm không có lấy một chút vui vẻ.

-"An Túc Kiều, cô rất độc ác. Cô thực sự rất độc ác. Tình yêu của cô cũng như vậy."_ Hàn Trạch nhìn cô, lắc đầu. Anh chán ghét người phụ nữ này. Cô ta rất thủ đoạn, cô ta chỉ cần muốn thứ gì liền sẽ không để cho người khác lấy được. Mà anh, lại hận chính cái sự độc ác đó của cô.

-"Hàn Trạch, tôi biết bản thân tôi độc ác, cũng biết việc mình làm không tốt đẹp. Nhưng người anh yêu cũng thật tốt đẹp, cô ta vì vài đồng tiền mà rời bỏ anh. Hàn Trạch, anh tỉnh ngộ đi."_ Cố Kiều Ân nói rất quyết liệt. Cô thừa nhận bản thân mình độc ác, nhưng cô độc ác như vậy không phải vì yêu anh ta sao!?

-"Mẹ kiếp, tôi thực sự vô cùng chán ghét cô."_ Nói xong Thẩm Anh Đông rời đi. Anh không muốn gặp người phụ nữ này nữa. Nếu còn tiếp tục, anh sẽ phát điên lên mất.

Cố Kiều Ân ngồi trên nền nhà lạnh lẽo, hai mắt nhìn vào một điểm không có tiêu cự.

Sau đó cô đứng dậy, lau nước mắt, lại tiếp tục dọn dẹp. Cô triệt để tuyệt vọng rồi, 7 năm của kiếp trước là quá đủ rồi.