Chương 2

4

Ta mang theo Thái A kiếm về sân của mình.

Đình đài lầu các, mái ngói đỏ cong cong, cổ thụ cùng hoa thơm thấp thoáng trong đó.

Ánh nắng chiều chiếu tới, cỏ cây sum suê như được tắm trong vầng sáng, mỹ lệ sinh tư.

“Bỏ thanh kiếm xuống đi.” Phía sau truyền đến tiếng nói xa lạ, vừa ôn nhuận lại lạnh lẽo như ngọc.

Ta xoay người.

Người kia sắc mặt thánh khiết, như băng tuyết trong trời đông giá rét, chỉ mặc áo trắng cũng mặc ra khí chất cao không thể với tới.

Nắng chiều vàng duộm, phủ lên cho hắn lớp áo đẹp đẽ, khiến hắn như một vị thần chân dẫm thiên mệnh mà đến.

Ta không có nghe lời hắn, ngược lại càng cầm chặt Thái A.

Thấy thế, hắn thở dài như không thể làm gì khác: “Thái A, trở về.”

Thái A trong tay ta phát ra tiếng vang trong veo, rung đến mức lòng bàn tay ta tê rần, ta hơi buông lỏng tay, kiếm lập tức bay đến tay người kia.

Hắn giống như không để ý đi đến trước mặt ta, cầm tay phải ta lên.

Cái tay vừa cầm kiếm đã máu thịt lẫn lộn.

“Thanh kiếm này không thuộc về cô, cô còn cầm thêm nữa tay sẽ tàn phế.”

Ta không biết hắn là ai, nhưng hắn chỉ cần nhìn ta một chút giống như có thể nhìn thấu lòng ta..

“Sao lại nó nó không thuộc về ta?”

Vậy nó thuộc về ai? Cố Tiêu sao?

Kiếm Thái A được xem như thượng cổ thần kiếm là bảo vật trấn tông truyền lại từ lúc Hàm Quang Tông thành lập đến giờ.

Người bình thường cầm vào kiếm Thái A sẽ bị kiếm khí ăn mòn.

Mà thế gian đồn rằng, nắm được kiếm Thái A là có được cả thiên hạ.

Ở trong nguyên văn, thân là khí vận chi tử Cố Tiêu rút được kiếm Thái A, đây là bước đầu tiên để hắn nổi danh thiên hạ.

Thế giới này kẻ mạnh làm vua, ta muốn thay đổi kết cục của bản thân, nghĩa là ta phải mạnh hơn.

Cho nên ta nhất định phải rút kiếm.

Có lẽ bởi vì ta không phải là khí vận chi tử trời định, chỉ cầm kiếm một chút, cảm giác đau đến tận xương tủy như muốn nuốt chửng ta.

Nhưng đây là cơ hội duy nhất của ta, so với việc sống tạm bợ, lay lắt qua ngày, ta càng muốn dùng mạng đấu tranh một lần.

“Cô biết rõ thanh kiếm này thuộc về Cố Tiêu.” Người đó nói nhẹ nhàng lại chấn động đến tận sâu linh hồn ta.

Hắn nhìn qua sự khϊếp sợ trong mắt ta: “Cô là linh hồn đến từ thế giới khác, thuận theo tự nhiên, ban đầu ta cũng không định loại bỏ cô.”

“Nhưng cô lại khiến khí vận chi tử do thiên đạo định ra thành người tàn phế.”

Nam nhân trước mặt tự xưng Lục Ngô.

Đồng tử ta co lại, ở trong truyện hắn là thượng cổ chiến thần, cũng là chủ nhân của kiếm Thái A.

Sau đại chiến người và ma chư thần ngã xuống.

Lục Ngô trở thành vị thần duy nhất còn lại trong trời đất này.

Vì cứu thiên hạ, Lục Ngô cùng Ma tộc hỗn chiến, cuối cùng hắn phong ấn Ma tộc dưới vực sâu, chính mình lại bị Ma Tôn c h é m mất một nửa hồn phách nên suy yếu.

Nhưng Ma tộc chưa bị tiêu diệt hết, nhân gian vẫn cần người bảo vệ.

Vì thế Thiên Đạo định ra một cái khí vận chi tử, giúp hắn có được người thường không thể có được cơ duyên, nhanh chóng trở thành vị thần tiếp theo bảo vệ thế gian.

Mà Lục Ngô để lại thần kiếm cùng thần lực của mình làm lễ vật cho tân thần.

Khí vận sẽ dẫn dắt Cố Tiêu rút ra kiếm Thái A, cũng giúp hắn có được đủ thực lực để kế thừa thần lực của Lục Ngô.

Nếu Lục Ngô là thần của thế giới này, vậy thì hắn thật sự có năng lực "xóa bỏ" ta khỏi thế giới.

Nhưng ta đã không nhớ rõ thế giới của chính mình như thế nào, nếu rời đi, có thể ta sẽ hóa thành hư vô.

Ta không cam lòng như vậy.

Thiên Đạo khí vận chi tử nhất định phải là Cố Tiêu sao?

Ta nắm chặt tay, máu tươi chảy dọc theo lòng bàn tay rơi trên mặt đất thấm ra một đóa hoa máu, ta ngơ ngác mà nhìn người trước mặt.

“Lục Ngô thượng thần?” Ta nhẹ giọng gọi.

Ta phế đi Cố Tiêu, nếu Lục Ngô muốn trừng phạt ta thì ta không hề có sức phản kháng.

Đầu ta trống rỗng, không kịp nghĩ kỹ, tay ta đã nắm lấy vạt áo của Lục Ngô.

Máu tươi dính lên vạt áo trắng, như là muốn kéo thần xuống nhân gian.

“Nếu thượng thần đã thương hại ta, để cho ta tồn tại trên thế giới này, vì sao ngài không thương xót ta thêm một chút?”

“Nếu ta đã rút được kiếm Thái A ra, vì sao chủ nhân của nó không thể là ta?”

Thấy Lục Ngô không chút dao động, ta đứng dậy đi rút kiếm Thái A.

Ta cố chịu đau đớn, nước mắt không tự chủ được đong đầy trong mắt, máu cùng nước mắt hoà vào nhau, ta kiên định nói: “Người đời đều nói rút được Thái A phải theo ý trời.”

“Ngài xem! Ta rút được rồi!”

Ta giơ kiếm Thái A lên cao, cực kỳ xinh đẹp lật cổ tay múa một chiêu cho hắn xem: “Cho dù kiếm Thái A thiêu đốt ta, nuốt chửng ta, ta cũng không sợ.”

“Ta là ngọn lửa bất diệt sẽ không bao giờ tắt!”

Ta không từ bỏ mà cầm chặt đuôi kiếm, trước khi hoàn toàn ngất đi, hình như ta thấy Lục Ngô dứng dậy, vạt áo dính máu đỏ tươi tung bay thật chói mắt

Hắn đặt tay lên đầu ta, một đạo thần thức lướt qua, điều tra khắp người ta.

Ta không phản kháng, để linh hồn ta không giấu giếm chút nào nào phơi bày trước mặt hắn.

Cảm giác đau đớn như kim châm dần rút đi, Lục Ngô thu tay về, lông mi che khuất đáy mắt.

Ta không biết hắn thấy cái gì, chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói: “Được.”

5

Khi ta tỉnh lại, bàn tay bị thương đã hồi phục như ban đầu.

Mà Lục Ngô đang ngồi xếp bằng ở trước mặt ta.

Hắn nói cho ta biết, Cố Tiêu là Thiên Đạo chọn ra khí vận chi tử, bởi vậy có thể không gặp trở ngại gì, dễ dàng rút được kiếm Thái A.

Nhưng trên đời này cũng không phải chỉ có Cố Tiêu mới có thể rút kiếm Thái A.

Thái A là thần kiếm đã có kiếm linh của mình.

Được kiếm tán thành cũng có thể rút được.

Trừ Cố Tiêu, bất cứ ai cầm vào kiếm đều sẽ bị kiếm khí làm bị thương, chỉ có người tâm tính kiên định, mang theo dũng khí không lùi bước mới rút được kiếm ra, có được sự tán thành của thần kiếm.

Người đó có thể thân thể nhỏ bé, nhưng linh hồn phải mạnh mẽ, đối mặt được với phong ba bão táp của số phận.

Phải có ý nghĩ hy sinh quên mình cứu thế gian.

Tâm tình ta vui vẻ: “Vậy là Thái A tán thành ta đúng không?”

Theo sau câu nói của ta, thân kiếm hơi rung động trả lời ta.

Lục Ngô còn nói, nếu ta tiếp tục tu luyện, Thái A cũng có thể chỉ cho ta cách kế thừa thần lực hắn lưu lại ở nhân gian cho vị thần tiếp theo.

Cố Tiêu là khí vận chi tử, hắn kế thừa thần lực có Thiên Đạo che chở.

Mà ta chỉ là một người bình thường, nếu cũng muốn đi con đường này, cần trọng tố cơ thể mới có thể thừa nhận được thần lực.

Nếu thất bại, ta sẽ chết.

Hắn hơi khép mắt, che giấu hết tâm tư trong đó.

Hắn hỏi ta chấp nhận không?

Ta không cần suy nghĩ: “Đương nhiên.”

Lục Ngô ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách chứa ý cười: “Cô có sợ chết không?”

“Không sợ.”

Lục Ngô cầm kiếm Thái A lên, thân kiếm màu bạc liền biến thành ngọn lửa nhỏ đi vào đầu ngón tay ta.

Lục Ngô nói, thay xương cốt, tạo lại kinh mạch có chín cửa.

Có thể chịu đến cửa thứ chín, thân thể có thể sánh ngang bán thần.

Lúc đầu ta chỉ cảm thấy tay chân như có luồng nhiệt quét qua, rồi sau đó luồng nhiệt này bắt đầu ấm lên đến mức bỏng rát.

“Cửa đầu tiên.”

Ngọn lửa trong cơ thể đột nhiên bùng lên, thiêu đốt từ tứ chi đến cơ thể, đau đến mức ta bắt đầu đổ mồ hôi.

“Cửa thứ hai.”

Ta cắn nát môi mình, mùi máu tươi ngập trong khoang miệng làm ta tỉnh táo hơn một chút.

Không thể ngất được.

“Cửa thứ ba.”

Ngọn lửa ở trong cơ thể ta đốt cháy kinh mạch, một bên tôi luyện kinh mạch, một bên tăng mạnh thế lửa.

“Cửa thứ tư.”

Ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đau nhức không chịu được.

Mắt ta bắt đầu chảy máu.

Mồ hôi chảy ròng ròng, lúc sắp hôn mê ta quyết đoán nhặt cục đá trên mặt đất đâm mạnh vào đùi mình, chỉ một lát trên váy đã nhuộm đầy máu tươi.

Ta nghĩ: Ta phiêu bạt trong hư vô vô tận không biết bao lâu rồi, cả ngày làm bạn với hắc ám và sợ hãi, có cơ hội làm lại cuộc đời, ta muốn đứng trên đỉnh cao vinh quang.

“Cửa thứ năm.”

Ta sinh ra là một ngọn núi chứ không phải một dòng suối, ta muốn từ trên đỉnh núi nhìn xuống những khe suối tầm thường.

Ta sinh ra để làm anh hùng chứ không phải người thường, ta đứng trên vai những vĩ nhân và coi thường những kẻ hèn nhát.

“Cửa thứ sáu.”

Ta thấy số mệnh ban đầu của ta ——

Cố Tiêu luyện thành kiếm pháp rồi bịa đặt cha mẹ ta thông đồng với Ma tộc, g i ế t cả nhà ta.

Ta trơ mắt nhìn cha mẹ, đồng môn của ta trong tiếng kêu rên rời đi nhân thế.

Tống Miểu rúc vào lòng Cố Tiêu làm nũng, trên mặt nở nụ cười đắc ý, cô ta nhẹ nhàng chỉ vào ta: “Cố ca ca, về sau ta không muốn thấy cô ta nữa.”

Vì thế ta bị Cố Tiêu đẩy vào vực sâu toàn ma quỷ, không vào luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Cố Tiêu chỉ lo cho bản thân mình không màng muôn dân trăm họ, khiến cho Ma tộc chưa phá được phòng ngự mà nhân gian đã nội loạn trước.

Bách tính lay lắt sống tiếp, xác chết đói khắp nơi, xác chết trôi đầy sông, nhưng họ vẫn cứ tin rằng Cố Tiêu là thiên mệnh.

Nhưng thiên mệnh như vậy là đúng sao?

......

Trời đang sáng đột nhiên tối sầm, mây đen che kín trời, tia chớp dữ dội chói lòa xé nát bầu trời, tiếng sấm dền vang như trời sụp đất nứt.

Trong mắt Lục Ngô hiện lên một tia kinh ngạc, hắn hướng dẫn Thái a kiếm rèn luyện thân thể ta hết lần này đến lần khác.

Tiếng sấm đinh tai nhức óc, mây đen giăng kín giống như đêm tối.

Không biết qua bao lâu, trong mây đen hé ra ánh mặt trời, như là có hàng ngàn ngọn đèn chiếu sáng trong đêm đẩy lùi bóng tối.

Ngọn lửa của Thái A nhỏ dần, bay ra từ trong cơ thể ta, ở trước mặt ta lại ngưng kết thành kiếm.

Cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm cũng rút đi nhanh chóng.

“Từ bây giờ cô là chủ nhân chân chính của Thái A.”

Người ta đầy máu nghẹn ra một câu: “Thượng thần, ta qua được mấy cửa?”

Vẻ mặt Lục Ngô khen ngợi ta: “Chúc mừng cô, chín cửa.”

Ta nhịn đau chống kiếm đứng lên, rút kiếm chém một đường, kiếm khí gào thét rơi vào mảnh núi rừng phía xa.

6

Lục Ngô nói thần hồn của hắn trong trận chiến nhân ma bị chém mất một nửa, mà một nửa còn lại bị phong ấn trong ma uyên.

Giúp ta tạo lại thân thể xong, hắn cần nhờ Thái A để dưỡng hồn.

Sau đó ta nhìn Lục Ngô hóa thành một luồng sáng chui vào kiếm trong tay ta.

Ta quơ quơ thân kiếm nhưng không có gì thay đổi.

Giống như Lục Ngô chưa bao giờ tới đây.

Giờ này đời trước ta đã mất tim và trở thành kẻ tàn phế, mà hiện tại ta có được cơ thể bán thần, đã rất mãn nguyện rồi.

Dựa theo số mệnh trong truyện, ta sẽ mang toàn bộ hy vọng của mình gửi gắm trên người Cố Tiêu, cầu xin hắn yêu ta, ta giúp hắn đắc đạo, nhìn hắn thành thần.

Mà bây giờ, ta có thể dùng tất cả khả năng của mình để đi tìm, tìm ra "đạo" của riêng ta.

Sau khi rút được Thái A, ta đột phá ranh giới sinh tử.

Người đời đều nói phải tuân theo thiên mệnh. (ý trời)

Nhưng mà nhìn xem, mệnh có thể sửa.

7

Thật ra nguyên thân là con gái tông chủ, cũng là đại sư tỷ, thực lực của ta đã thuộc hàng xuất sắc so với đồng lứa rồi.

Có Thái A xong, ta càng là điên cuồng tu luyện, luyện kiếm, học tập thuật pháp.

Ba năm sau, quanh tông môn ta đã không có đối thủ đành phải xuống núi rèn luyện.

Cố Tiêu không hổ là khí vận chi tử.

Năm đó cha mẹ ta vứt hắn cùng Tống Miểu, một người vứt về trời nam, một kẻ vứt về đất bắc.

Không có tin tức của Tống Miểu nhưng Cố Tiêu lại nhân họa được phúc, được công chúa cải trang trốn ra ngoài chơi yêu mến.

Công chúa gặp hắn ở tết Nguyên Tiêu, thấy hắn tài hoa hơn người nên vừa gặp đã yêu.

Ta nhớ rõ vị công chúa này, cô ấy là một người trong đông đảo hậu cung của Cố Tiêu.

Chỉ là bây giờ Cố Tiêu gặp nạn, cô ấy liền cầm kịch bản ra sân trước thôi.

Vị công chúa này cực kỳ bao che cho người của mình, nếu có ai nói xấu Cố Tiêu nửa câu, cô ta cũng có thể đuổi theo người ta đến tận chân trời góc biển.

Một kiếm của ta làm Cố Tiêu tàn phế, chỉ sợ cô ta viết tên ta, tô đậm gạch chân để trên đầu tiên trên danh sách trả thù.

Quả nhiên, hôm nay ta đến rừng Lạc Nhật để điều tra tung tích Ma tộc. Sở Nghi công chúa từ ngàn dặm xa xôi đuổi tới trả thù.

Thiếu nữ người mặc hoa phục, đầu đội kim quan, eo đeo đai ngọc, mặt mũi đầy giận dữ.

“Bổn cung là tam công chúa nước Nam Hưng.”

“Nghe nói là cô đánh Cố Tiêu tàn phế?” Sở Nghi hỏi tội ta với giọng điệu hống hách.

“Là ta, cho nên cô tới báo thù cho Cố Tiêu sao?”

Trong truyện tuy rằng Sở Nghi tuy luyện nát bét nhưng cô ta là công chúa được vua Nam Hưng sủng ái nhất, trên người có vô số pháp bảo, đối phó với tu sĩ bình thường không thành vấn đề.

Đáng tiếc, hiện tại ta không phải là tu sĩ bình thường.

“Cô hại Cố công tử, bổn cung muốn.....” Sở nghi lời còn chưa dứt, chỉ thấy ta chém một cái, kiếm khí sắc bén bay thẳng về phía chân trời, tảng đá trên đỉnh núi phía xa bị san bằng.

Vẻ mặt căm giận của cô ta cứng lại, miệng há cả ra, bị chấn động bởi việc vừa rồi.

Ta cau mày đi hai bước về phía cô ta, thiếu nữ nuốt nước bọt, như thể giây tiếp theo kiếm trong tay ta không chém ngọn núi phía xa mà là đầu của cô ta.

Nhưng ta cũng không có suy nghĩ như vậy.

Cô ta yêu Cố Tiêu, tuy tính tình kiêu ngạo, ngang ngược nhưng chưa từng làm chuyện xấu. Cố Tiêu đạp lên trên quyền lực và tiền bạc của cô ấy để bò lên, mà cuối cùng trong ma thú triều Sở Nghi chết cũng không toàn thây.

(Ma thú triều là hiện tượng xuất hiện rất nhiều, số lượng tính bằng hàng trăm bằng hàng ngàn con ma thú tấn công con người)

Ở một góc độ nào đó, cô ấy cùng số mệnh ban đầu của Thẩm Dao Kim rất giống nhau.

“Cô thích Cố Tiêu?” Ta thở dài.

Kiều man Sở Nghi đột nhiên đỏ mặt, yểu điệu cúi đầu.

(Kiều man: kiêu căng, ngang ngược)

Ta:........

Ta rất buồn bực, trong truyện Sở Nghi thích thiếu niên thiên tài, thích kẻ mạnh là tâm lý rất bình thường.

Nhưng đời này Cố Tiêu tàn phế rồi, sở thích của cô ấy sao kỳ lạ vậy?

Nhắc đến Cố Tiêu, Sở Nghi bật chế độ máy hát: “Hôm ấy là tết Nguyên Tiêu, Cố công tử dù mặc quần áo rách rưới nhưng lại tài hoa hơn người, thắng được đèn l*иg hoa đăng cho ta.”

Nói đến chuyện này, mắt Sở Nghi bốc hỏa, dùng ánh mắt nhìn tình địch nhìn chăm chú vào ta, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Tình yêu là thứ không thể cưỡng ép! Cố công tử không có tình cảm với cô, cô lại vì yêu sinh hận làm chàng bị thương!”

Nhìn cô ta căm giận ta, ta có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Tiêu trước mặt Sở Nghi tỏ vẻ hắn ăn nhờ ở đậu nhà ta, phải chịu đủ loại khuất nhục, nói ta có bao nhiêu ghê gớm, ác độc, xảo trá.

Thật ghê tởm.

“Ta không có hứng thú với Cố Tiêu.”

“Không có khả năng, trên thế giới này không có người không thích Cố công tử. Ta nghe nói cô còn khăng khăng muốn gả cho Cố công tử.” Sở Nghi không thể tin được trên thế gian này còn có nữ nhân khinh thường Cố Tiêu.

“Trước đó mắt ta bị mù.”

Trong trí nhớ Cố Tiêu là cô nhi do ta nhặt về, sách hắn đọc cũng là ta dạy.

Ta ngưỡng mộ tài hoa gì của hắn? Ngưỡng mộ mấy lỗi chính tả của hắn khi làm bài kiểm tra à.

"Tài năng cũng là một điểm cộng, thậm chí có thể làm người ta mù mắt. Chỉ riêng tài năng của Cố Tiêu cũng đủ để làm ta mù mắt." Ta gạt ngón tay của Sở Nghi sang một bên, đánh một đòn về phía cô ấy.

“Cô dám đánh ta?!” Sở Nghi che trán trợn tròn mắt, “Ta bảo phụ vương ta gϊếŧ cô...... A!......”

Cô ấy đột nhiên hét lên, ngơ ngác mà nhìn phía sau, sợ hãi đến mất tiếng.

Một con cự thú cao cỡ hai người đột nhiên xuất hiện ở phía sau, cả người phủ đầy gai cứng như thép, chỉ lộ ra hai con mắt đỏ rực.

Mắt đỏ là đặc trưng của Ma tộc.

Sở Nghi sợ tới mức thét chói tai, cô ấy làm sao cũng không ngờ đến lần này ra ngoài sẽ gặp phải Ma tộc.

Khi còn nhỏ gặp phải Ma tộc, trông cũng giống như này, quốc sư dẫn theo mười tu sĩ, khó khăn lắm mới g i ế t được một con.

Lần này cô trốn ra ngoài, bên người cũng không mang hộ vệ.

Hôm nay sẽ không chết ở chỗ này chứ?!

Đang lúc cô nghĩ nhiều thời điểm, bên tai vang lên tiếng ầm ầm.

Khi mở mắt ra, chỉ thấy ta cầm kiếm, một kiếm đâm thủng sống lưng ma thú, ma thú cứ như vậy ầm ầm ngã xuống đất.

Ta bình tĩnh thu kiếm, lấy ra một quả ma hạch, sau đó nhét vào tay nải.

Sở Nghi không thể tin tưởng: “Ma thú....... chếc rồi à?”

“Ừ.” Ta lắc lư tay nải, ý bảo bên trong toàn bộ đều là ma hạch.

Ở trong cung, g i ế t một con ma thú, ma hạch này được coi như huân chương đưa vào quốc khố cất giữ, đến nay cũng chỉ ghi nhận được hơn 140 viên ma hạch.

Sở Nghi ngơ ngác nhìn túi trong tay ta, bên trong có ít nhất 300 viên.

Với sức chiến đấu khủng bố như vậy, chính mình vừa mới nói gì cơ?

Báo thù cho Cố Tiêu? G i ế t Thẩm Dao Kim?!

Sở Nghi hai mắt tối sầm, quyết đoán hôn mê.

Ta thở dài, nếu mặc kệ Sở Nghi ở đây sẽ bị đồn thành công chúa gặp ta xong bị g i ế t chếc, về sau sẽ gây phiền toái cho tông môn.

Ta suy nghĩ một lát sau đó ôm ngang Sở Nghi như ôm bao gạo nhảy về phía sơn động ở gần đó.