Chương 45: Chương Mùa Đông Năm Đó Anh Mất Em Mãi Mãi

Sáng hôm sau

- Anh tới thăm em nè - anh mỉm cười đi vào phòng đặt bó hoa lên bàn rồ ngồi xuống bên cạnh giường

- Sao em vẫn chưa tỉnh dậy hả Băng - anh cầm tay cô lên, nhìn cô gầy quá, xanh xao đi nhiều

Đột nhiên những ngón tay đυ.ng đâu

- Bác sĩ - anh như ko tin vào mắt mình tìm bác sĩ thật anh để kiểm chứng

1 Lúc sau khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh

- Bệnh nhân đã tỉnh lại giờ có thể vào rồi - bác sĩ tươi cười nói

- Cảm ơn anh - anh ko nói j thêm đi vào

- Băng - anh thốt lên

- Dạ - vẫn giọng nói đó, vẫn là giọng nói trong trẻo nghe thật em tai

- Anh nhớ em - anh ôm trầm lấy cô như để xem đây có phải là mơ ko

- Em muốn ra biến chơi - cô nói nhẹ nhàng

- Em vẫn còn chưa khoẻ..........đc rồi - anh nói nhắc nhở nhưng khi thấy cái mặt hờn dỗi của cô thì ko thể khắng cự lại đc

- yehet - cô vui sướиɠ hét lên

Sau khi lấp đầy cái bụng của mình, cô thay quần áo chuẩn bị ra biển, cô mặc 1 cái váy chữ A màu trắng, 1 cái áo khoác nhẹ màu vàng chanh đi thêm đôi giày cao gót màu trắng nốt

- Em đẹp lắm - anh khen ngợi cô

- Cảm ơn - mặt cô hơi đỏ

Cả hai người đi tới bãi biển

- Biển ơi ta tới đây - ko nghĩ j hết cô cởi bở đôi dày đi chân ko chạy ra biển

- AAAAAAA thả em xuống - Lúc cô ko để ý anh chạy ra nhấc bổng cô lên

- Hôn anh cái - anh ra điều kiện

Cô và anh hôn nhau, nhìn hạnh phúc biết bao

- Đc chưa - cô cười hạnh phúc

- Uk - anh bế cô vào bợ, đặt cô xuống cái xích đu màu trắng

- Thật thoải mái - cô dựa vai vào vai anh nhìn biển

- Anh đọc truyện cho em nghe - anh ngọt ngào nói

- Ok - cô cười đồng tình

Anh bắt đầu đọc, ban đầu cô cũng nghe nhưng về sau, đầu óc cô chỉ nhớ tới những kỉ niệm của 2 đứa

Lúc cô và anh trên lễ đường

Lúc cả hai ở chung

Lúc cả hai hẹn hò

Lúc anh cầu hôn cô

Tất cả như 1 giấc mơ đẹp vậy tất cả đều rất đỗi ngọt ngào! Cảm ơn anh đã ở bên em, Cảm ơn anh đã yêu em, Cảm ơn anh vì tất cả

Cho tới phút cuối cùng em vấn yêu anh mãi mãi vậy nên xin anh đừng khóc

Em yêu anh rất nhiều......

- Em yêu anh - cô nói, tiếng nói cuối cùng dành cho anh rồi gục vào vai anh

- Em nói gì vậy - anh đang đọc say sưa thấy cô gục đầu vào vai mình hỏi

- Sao vậy - anh ko thấy cô trả lời liền bất an

- Băng à - anh lay lay cô cả thế giới trước mắt anh như sụp đổ lại

- Ko đừng bỏ anh một mình ko có em anh ko thể sống nổi đâu - anh ôm chặt lấy cô

- Đừng đi mà anh xin em anh cầu xin em đó đừng đi mà - anh khóc, khóc cho tới khi ko thể khóc đc nữa

Người còn gái anh yêu nhất trần đời này đi rồi, xa anh mãi rồi, sẽ ko đc gặp lại cô nữa!

Mùa đông năm đó, anh mất em mãi mãi

Đó là ngày cuối cùng anh đc ở bên em.....

Băng mất, Lâm , Phong và cả Anh nữa đau lòng, cả ba người đã chôn cất Băng để cô ấy yên nghỉ

- Em hãy yên nghỉ nhé Băng - Lâm nói nước mặt anh lăn dài, dù rằng mọi chuyện sẽ đến, ko thể nào ngăn nổi thời gian

- Em hãy nghỉ ngơi đi, chắc em mệt lắm rồi - Phong đặt 1 bó bạch hồng xuống mộ cô, nhìn di ảnh của cô nụ cười đó như anh nắng của mặt trời thật hạnh phúc,anh cố kìm những giọt nước mắt của mình nhưng ko đc nữa rồi, nó đã lăn dài trên gò má gầy gò của anh từ lúc nào cũng ko biết

- Anh sẽ vẫn chờ đợi em cho tới khi anh chết.....du cho em có nói gì đi chăng nữa.....Anh vẫn sẽ chờ em....Ngày mai rồi ngày mai.....từng ngày mai có trôi đi thì anh vẫn sẽ chờ em - anh nói nước mắt đã tràn ngập hốc mắt từ bao giờ, khi nhìn thấy nụ cười như những tia năng kia lòng anh đau nhói........em đi rồi sao ko cho anh đi với....Ở cái thế giới chẳng khác nào địa ngục này......Anh sẽ điên mất....diên vì ko thế thấy em........

Quá Khứ và Tương Lai Anh không thể nào xác định được

Nhưng điều duy nhất anh xác định được đo là

ANH YÊU EM

Dẫu cho em không đáp lại tình yêu đó

Thì như vậy đói với anh.....

Cũng là Quá Đủ rồi.....