Chương 33: Chương Tai Nạn

Sáng hôm sau

- Băng ơi - Lâm đi vào phòng gọi nó, mọi thứ thật bừa bộn, giấy tờ tài liệu tứ lung tung khắp sàn nhà, nhưng chủ nhân căn phòng lại ko còn ở trong phòng nữa

- Đi đâu rồi nhỉ - Lâm lắc đầu rồi đi ra

Tại công ty

"píp "

- Thư kí Kim vào đây tôi cần anh giúp 1 số việc - nó lạnh giọng nói

- Vâng thưa chủ tịch - Thư kí Kim nói

1 Lát sau

- Chủ tịch người có gì căn dặn - Thư kí Kim hỏi

- Tôi muốn xây khu nhi viện, lấy tên của công ty chúng ta, như thế giá cổ phiếu sẽ đc tăng cao - Nó nói

- Dạ tôi sẽ làm ngay thưa chủ tịch - Thư kí Kim nói rồi đi ra

- Thư kí Trần chuẩn bị xe cho tôi - Nó nói

- Dạ vâng thư chủ tịch - Thư kí Trần nói rồi đi làm ngay

Sau khi nhận đc xe nó phóng tới công viên hoa anh đào, nơi này làm cho nó cảm thấy thoải mái nhất, thật thanh bình ước chi khoảng thời gian này ngừng lại, ước chi nó là 1 người bình thường thì tốt, chẳng phải gánh vạc bất cứ thứ gì như bao người bạn cùng trang lứa tuổi 1 cuộc sống giản dị ấm cúng

- Em mệt mỏi sao - 1 giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên phá tan bầu ko khí của nó

- Anh tới đây làm gì, anh cho người theo dõi tôi sao - Nó nhìn người đó nói

- Em chỉ đúng đc 1 phần - Người đó cười nhẹ rồi tới ngồi cạnh bên nó

- Phần còn lại là tôi sai sao - nó nhìn người đó nói, người đó ko ai khác chính là hắn

- Uk anh tới đây là muốn gặp em chứ ko phải theo dõi - hắn nhìn nó cười

- Vậy à tiếc là tôi phải đi rồi - Nó phủi quần rồi đứng dậy đi thẳng ko quay lại nhìn hắn

- Đợi tôi với, sao em đi nhanh thế - hắn đuổi theo nó

- Đừng đi theo tôi - nó lạnh lùng rồi chạy thật nhanh đi

- Khoan đã - hắn cũng chạy theo

Cả hai người đuổi nhau như những cặp tình nhân. Bỗng nhiên nó vấp phải đá và ngã xuống, hắn cũng ngã theo nó. Giờ hắn ở trên nó ở dưới hai người đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ

Hắn từ từ cúi đầu xuống, hắn muốn hôn nên đôi môi đỏ mọng căng phồng kia đã bao lâu rồi nhỉ, thời gian đó như hằng thế kỉ vậy

- Ưm - nó bất ngờ khi bị hắn hôn, nhưng cũng ko muốn cự tuyệt nhưng bản thân nó ko cho phép mình đc yêu 1 lần nữa nhưng tại sao nó lại ko chống cự đc, chẳng lẽ nó vẫn còn yêu hắn rất nhiều ko đc ko thể đc

"Chát"

NÓ cho hắn 1 cái tát đau điếng người

- Đừng để tôi ghê tởm hơn nữa Cút Đi - nó hét lên rồi đứng phắt dậy chạy đi

- Em ghét tôi sao - hắn quay lại nhìn nó chạy đi

Bỗng có 1 chiếc xe ô tô lao tới

- Cẩn thận - hắn chạy ra đẩy nó

" Rầm"

Nó hốt hoảng nhìn lại và hắn nằm trên 1 vũng máu chiếc áo sơ mí trắng bị nhuộm màu đỏ tươi

Tay nó run bần bật bấm đt gọi cấp cứu

" IU ò IU ò IU ò "

Tại bệnh viện

- Bác sĩ làm ơn hãy cứu anh ấy - nó hốt hoảng nhìn hắn đang hôn mê rồi nhìn bác sĩ khoé mắt nó đã tràn đầy nước mắt

- Cô cứ bình tĩnh đi - Bác sĩ chấn an nó

- Làm ơn hãy cứu anh ấy xin bác sĩ - nó khóc nức nở nói

- Đc rồi trước tiên cô phải bình tĩnh đã - Bác sĩ nói

- Đc rồi - nó cố trấn tĩnh bản thân, nó làm sao thế này, tại sao phải lại hành động như vậy chứ, lẽ ra nó phải mừng khi hắn bị như vậy chứ

- Bá sĩ, khi nào anh ấy tỉnh dậy nếu anh ấy có hỏi ai đưa anh ấy vào bệnh viện thì nói đó là 1 người đàn ông mặc đồ giản dị ngoài 50 tuổi nhé - nó nói

- Nhưng.....thôi đc rồi - bác sĩ đồng ý khi thấy vẻ mặt cầu xin của nó

- Cảm ơn bác sĩ, tất cả viện phí để tôi trả, nếu anh ấy hỏi thì bảo người đàn ông 50 tuổi đã trả hết rồi nhé - Nó nói rồi bước đi