Xem tập này năm chính có thể giữa đc nữ chính ở lại ko nhé ọi người đón xem
_____________________________________________________________
- Yêu tôi nược cười - nó nói
- ANh thật lòng yêu em hãy tin anh - hắn chắc chắn nói
- Vậy sao anh ko nghĩ lại lúc tôi còn là vợ chưa cưới của anh, bao nhiêu lần anh hành hạ tôi, anh đánh tôi, ko những thể phản bội tôi, những lần tưởng trừng như anh sẽ thay đổi, sẽ quay lại và coi tôi như 1 người vợ thì anh lại hắt hủi tôi - nó nói
- Anh xin lỗi, đó là anh sai, lúc đó anh ko suy nghĩ chín chắn, ko nhận ra tình cảm của mình đã dành cho em hết rồi - hắn bi thương nói
- Thanh xuân đời người có mấy khắc mấy giây quý giá đến thế mà Hàn Lệ Tuyết băng tôi lại dành hết cho anh người ko xứng đáng - nó nói
- Xin em đừng nói thế, vì chính anh cũng hối hận lắm, hối hận vì chính bản thân đã bị quyền lực làm ờ mắt - hắn cúi gằm xuống để cho nó ko thấy những giọt nước mắt đang khẽ lăn
- Tôi chìm trong đâu khổ triền miên nhưng cớ sao....anh chưa từng 1 lần ngoảnh đầu lại và nhìn tôi - nó nói
- Anh xin lỗi, nếu như thời gian có thể quay lại 1 lần nữa thì anh có thể làm lại một lần nữa để cho em ko phải đau khổ - hắn nói
- Thôi anh đi đi, chúng ta chẳng còn gì nữa cả - nó nói
- Xin em đừng nói vậy.... đừng nói rằng chúng ta ko thuộc về nhau - hắn nhìn nó nói
- Anh ko đặt mình vào vị trí của tôi mà xem, phải yêu 1 kẻ gϊếŧ chết mẹ mình, có đáng ko - nó nhìn hắn nói
- Anh....
- Thôi anh đừng xin lỗi nữa, câu đó hãy nói với người mà anh cần xin lỗi chứ ko phải là tôi - nó nói
- An hiểu em muốn anh làm gì lúc này, nhưng đừng lạnh nhạt với anh đc ko, ít nhất, em đừng từ chối đt của anh nữa, anh chỉ muốn đc nge giọng nói của em một mihf em mà thôi Tiểu Băng ạ - hắn nói
- Tôi phải đi rồi, sắp muộn giờ rồi - nó gạt tay hắn rồi đi ra khỏi quán
- Đừng đi mà - hắn đuổi theo nó tới sân bay
- Tiểu Băng - Phong chạy ra ôm nó
- Anh Phong - nó cũng gọi tên anh
- Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé - Phong nói
- Khoan đã - hắn nói
- Sao cậu tới đây - Phong nhìn thấy hắn nói
- Làm ơn hãy cho anh thêm 1 cơ hội nữa để làm lại - hắn nói
- Anh hãy từ bỏ đi, kiếp này, chúng ta vô duyên, vô phận rồi - nó nói rồi kéo vali đi
- KO đừng đi mà - hắn đuổi theo nó
- Cậu đứng đó - Phong chạy lại cản hắn
- Anh tránh ra đi - hắn nói
- Ko đc, tôi ko thể cho cậu đi thêm bước nữa đc cậu còn định cản em ấy đến bao giờ, cậu có nghĩ cho em ấy ko hay cậu chỉ nghĩ ình cậu thôi - Phong quát hắn
- Tôi còn ko biết tôi lên làm thế nào nữa, tôi sợ mất cô ấy lần nữa - hắn nói
- Chuyến bay qua Mỹ lúc 9h cất cánh - tiếng thông báo phát lên
- KO đừng đi mà Tuyết Băng - hắn hét lên
- Em ấy đã đi rồi - Phong nói rồi cũng rời khỏi sân bay
TRên máy bay
- Em xin lỗi, cuộc tình này chỉ ngắn ngủi thế này thôi, mong anh hiểu và quên em đi Dương ạ, kiếp này ta chỉ trách ta vô duyên, vô phận ko thể đến đc với nhau chỉ đành mong kiếp sau ta là uyên ương hạnh phúc - nó nói nước mắt mặn chát lăn dài trên má