Chương 34: Hoàn toàn tin tưởng

" Ưm "_ Cậu đưa tay che lại ánh sáng đang le lói chiếu vào phòng .

Sống trong bóng tối đã được một tuần hơn , tiếp xúc với một nguồn ánh sáng mạnh như vậy thật sự làm cho mắt cậu cảm thấy choáng .

" Papa , người tỉnh rồi "_ Cô nhóc chạy lại kế giường bệnh , khóc lóc .

" Tiểu Anh , sao lại khóc ? "_ Cậu đưa cánh tay vuốt ve mái tóc của cô nhóc .

" Tiểu Anh sợ papa sẽ không tỉnh dậy với Tiểu Anh nữa "

" Này , em đừng nói bậy . Mau ra ghế ngồi chơi đi . Papa mới vừa tỉnh dậy , chúng ta không nên làm phiền papa nghỉ ngơi "_ Thiên Hàn đi lại .

" Vâng "

" Papa , người có thấy chỗ nào trong người không khỏe không ? "_ Thiên Hàn rót nước cho cậu .

" Papa không sao "_ Cậu nhận lấy ly nước .

Anh đứng lấp ló ngoài cửa thấy cậu tỉnh dậy thì bản thân vui mừng , kích động muốn vào thăm hỏi . Nhưng có lẽ bây giờ đã không còn cơ hội nào nữa rồi .

Đưa mắt nhìn vào căn phòng bệnh vừa ấm áp vừa lạnh lẽo . Ấm áp là khi có cậu ở đó . Lạnh lẽo là khi Thiên Hàn nói nó hận anh tới tận xương tủy .

Quay người bước đi , do sự vô tâm một thời nên bây giờ xung quanh bản thân chỉ còn là sự dằn vặt và hối tiếc .

——-//——-

" Cậu đi học lại rồi à ? "_ Minh Nhiên đi lên tầng thượng gặp Thiên Hàn .

" Có chuyện gì sao ? "_ Thiên Hàn xoay đầu nhìn . Thật sự cậu nhóc này rất gầy , hôm nay còn bận thêm áo tay dài nữa . Không biết nóng sao ?

" Không có , tớ chỉ là có chút thắc mắc thôi "_ Minh Nhiên cười .

" Ngồi xuống đi "_ Hai cậu nhóc ngồi dựa vào tường .

" Cậu uống không ? "_ Đưa hộp sữa ra trước mặt Thiên Hàn .

" Không cần , giữ lấy "

" Sao mấy ngày trước cậu không đến trường vậy ? "_ Minh Nhiên đang uống sữa thì ngưng lại .

" Có việc , cậu quan tâm sao ? "_ Thiên Hàn nhướng mày .

" Không có "_ Minh Nhiên xua tay .

" Sao lại mặc áo tay dài ? Cậu không thấy nóng sao ? Mau cởi ra "_ Thiên Hàn khó chịu .

" Tớ không thấy nóng mà , nó thoải mái "

" Mau cởi ra . Nó làm tôi thấy khó chịu đấy . Cậu không thấy nóng nhưng tôi lại cảm nhận được , cậu thấy nó thoải mái nhưng tôi lại cảm thấy nó rất chướng mắt . Không muốn cởi nó thì đi khỏi mắt tôi "_ Thiên Hàn gắt giọng .

" Tớ... "_ Cậu nhóc này không muốn chọc giận Thiên Hàn đâu . Bản thân càng không muốn cởϊ áσ cứ ậm ừ không thôi .

" Mau cởi ra "_ Lòng kiên nhẫn của Thiên Hàn lại có giới hạn , không muốn phí thời gian nghe cậu nhóc trước mặt từ chối . Nên đành đυ.ng tay .

" Ai làm ? "_ Cánh tay nhỏ gầy lại xen thêm những vệt lằn màu tím .

" Tớ tự va vào đâu đó thôi . Cậu đừng để ý "_ Có ý định rút tay lại nhưng lại bị Thiên Hàn siết chặt .

" Va ? Cậu va cũng nhiều và đều thật đấy "_ Thiên Hàn đen mặt .

" Tớ... "

" Nói "_ Thiên Hàn nắm chặt hơn

" Dì ấy đánh tớ "_ Minh Nhiên giựt tay lại ôm mặt khóc .

" Dì ấy ? "_ Thiên Hàn điềm tỉnh lại được một chút .

" Mẹ kế của tớ "

" Sao lại đánh ? "_ Cậu nhóc này có phải là chịu tổn thương rất nhiều rồi không ?

" Dì ấy nói , tớ dành đồ ăn của con dì ấy , còn nói tớ dành đồ chơi không chịu nhường em "_ Minh Nhiên khóc lớn hơn .

" Nín đi "_ Thiên Hàn nhỏ giọng .

Tiếng khóc vẫn cứ lớn dần .

" Này , mặt mũi cậu đầy nước mắt rồi đấy "_ Thiên Hàn gỡ tay Minh Nhiên ra khỏi mặt .

Cậu nhóc lao vào ngực Thiên Hàn , làm một vùng áo ướt đẫm . Không ngừng khóc . Thiên Hàn dù có hơi bất ngờ nhưng lại không khó chịu , một tay ôm lấy Minh Nhiên .

" Mau nín đi , khóc nhiều sẽ không tốt đâu "_ Thiên Hàn xoa tóc Minh Nhiên .

" Cậu có tin tớ không ? "_ Minh Nhiên đưa mắt ngước nhìn Thiên Hàn .

" Hoàn toàn tin tưởng "_ Cảnh tượng bây giờ Thiên Hàn như đang ôm ấp , vuốt lông cho một con mèo nhỏ vậy . Tay vẫn không buông con mèo kia xuống , lại càng muốn vuốt lông con mèo này thêm một chút nữa .

_____//_____

" Vào được chứ ? "_ Anh mở cửa hờ . Phòng bệnh hiện tại là chỉ có mình cậu nên anh mới dám ngỏ lời .

" Anh cứ vào đi "_ Cậu thì có chút sợ hãi khi thấy anh lúc đó . Nhưng lại không muốn làm anh giận . Nên đành thôi .

_____//_____

Mấy cô có thích cặp nào không ? Hay muốn đẩy thêm thuyền nào không ?

Nói một lời , để sau hoàn chính truyện tôi làm một thể .-.

Bình luận đi nào 😂💕

_____//_____

Vote nhaa ❤️!