"A a a a a a, chị gái, cô làm cái gì vậy, tại sao cô lại nhốt tôi thế? Anh ơi, anh ơi!" Tượng gốm nhỏ em kêu lên.
Cận Mộc Đồng mặt không đổi sắc đáp: "Cậu đã quấy rầy tôi sửa anh của cậu."
Tượng gốm nhỏ em ngay lập tức ngừng nói.
Cận Mộc Đồng thấy người em cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô bước đến gần người anh.
Tất nhiên người anh cũng nhìn thấy hành vi của cô, mím môi cười, có chút ngượng ngùng nói: "Tính cách của em ấy là như vậy."
“Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ sửa cho cậu.” Cận Mộc Đồng nói, cô vừa định bắt đầu, chú Cận ở bên cạnh đã chậm rãi đi tới.
Cận Mộc Đồng: "..."
"Chú hai, chú tới rồi, mời chú ngồi." Công việc phục chế hoàn toàn bị gián đoạn, Cận Mộc Đồng đặt dụng cụ trong tay xuống, vẫn lễ phép mời ông ta tiến vào.
Cận Quân Hào gật đầu với Cận Mộc Đồng coi như chào hỏi, nhưng ông ta không ngồi xuống mà chắp tay sau lưng đi vòng quanh cửa tiệm.
Sau khi đi một vòng, ánh mắt của ông ta rơi vào tượng gốm nhỏ bị gãy tay ở trên quầy.
“Cháu mới mua nó à?” Cận Quân Hào nhướng mày hỏi.
"Cháu mới mua ngày hôm qua."
Cận Quân Hào cẩn thận ngắm nhìn tượng gốm nhỏ: "Nó có giá bao nhiêu?"
"Hai trăm nghìn."
Cận Quân Hào trợn mắt lên, ông ta cao giọng: "Cái gì? Thứ đồ chơi như thế này mà cháu bỏ ra hai trăm nghìn để mua nó à?"
Cận Mộc Đồng không lên tiếng.
Cận Quân Hào dừng lại một chút, nghiêm túc nói: “Mộc Đồng, theo lý mà nói thì chú không nên nói nhiều, nhưng chú là bề trên của cháu, chú không thể trơ mắt nhìn cháu luôn rơi vào bẫy. Kinh doanh đồ cổ không phải là ngành nghề mà cháu muốn kiếm tiền là có thể kiếm được đâu. Bức tượng gốm này, mặc dù trông hơi cổ điển, nhưng trên thị trường có quá nhiều hàng giả giống như thứ đồ chơi này, có rất ít hàng mở cửa, tại buổi đấu giá cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy món. Sao cháu lại dám bỏ ra hai trăm nghìn để mua một thứ như vậy cơ chứ? Nếu cháu mua một cách tùy tiện sẽ lỗ vốn đấy. Tiền bồi thường mà nhà cháu phải trả trước đây vẫn chưa đủ nhiều à?”
Những lời này nghe thật đau lòng, nhưng Cận Mộc Đồng cũng không tranh cãi, thản nhiên nói: "Chú hai dạy dỗ đúng lắm, cháu sẽ cẩn thận."
Cận Quân Hào thấy thái độ của cô khá tốt, ông ta chuyển chủ đề: “Hơn nữa, cho dù bức tượng gốm này là thật, nhưng hiện tại nhu cầu của thị trường đối với mặt hàng này thấp, cháu không thể bán nó với giá tốt được, nói thế nào thì cũng thua lỗ. Gia đình cháu vẫn còn nợ mấy triệu đấy, Tết Nguyên đán sắp đến rồi, nếu không trả được tiền thì đón năm mới cũng không vui vẻ gì! Mộc Đồng, cháu không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ đến cha mẹ, cái nghề kinh doanh đồ cổ này không phải là việc mà người bình thường muốn làm là làm được đâu.”
Ngụ ý rất rõ ràng, đó là thuyết phục Cận Mộc Đồng từ bỏ càng sớm càng tốt, đồng thời liên hệ với mặt tiền cửa hàng "Phẩm Cổ Trai" mà Cận Quân Hào muốn mua trước đó, ý đồ của những lời này rất rõ ràng.