“Cái này sao tôi có thể biết được, mỗi ngày có nhiều người tới mua đồ như vậy.” Bà lão bĩu môi, bà ấy nhìn ra ý không mua đồ của Cận Mộc Đồng nên hơi mất kiên nhẫn.
Cận Mộc Đồng chỉ đành ngậm miệng, trong lòng vẫn tiếc nuối.
Mỗi ngày người đến người đi nhiều như vậy, cô muốn tìm người đã mua tượng gốm nhỏ, không khác gì mò kim đáy bể.
Ngay lúc cô đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói từ đỉnh đầu cô truyền tới.
“Bác gái, gần đây có tìm thấy người gốm không? Như trước đây cháu nói, nếu có cháu sẽ mua với giá cao.”
Người gốm!
Cận Mộc Đồng nhanh chóng quay đầu lại, một người đàn ông cao gầy đứng ở phía sau cô, người đàn ông đeo mắt kiếng, mặc áo màu xám đậm, quàng khăn choàng cổ, trong tay còn đang ôm một chiếc hộp tinh xảo, nét mặt nhã nhặn.
Bà lão nhìn người vừa tới, vui mừng: “Duyên phận, vừa nói tới cậu là cậu tới đây liền.”
Lời nói của bà lão càng khẳng định suy đoán của Cận Mộc Đồng, người này thế mà lại là người đã mua tượng gốm nhỏ!
Cô nhìn người đàn ông, trùng hợp người đàn ông cũng đang nhìn cô.
“Tôi họ Chu, xin hỏi quý cô họ gì?” Người đàn ông khẽ cười, lịch sự hỏi.
“Tôi họ Cận.”
“Cô Cận cũng có hứng thú với người gốm nhỏ?” Người đàn ông hỏi.
“Đúng vậy. Tôi rất có hứng thú.” Cận Mộc Đồng gật đầu.
“Qua bên kia nói chuyện được không?”
Hai người cùng nhau đi đến bàn đá gần ngôi chùa, người đàn ông cẩn thận đặt chiếc hộp lên trên bàn đá, đồng thời nhìn Cận Mộc Đồng, mỉm cười.
Cận Mộc Đồng thấy anh ấy không nói gì nên chủ động hỏi: “Anh Chu đã mua tượng gốm nhỏ kia?”
Chu Á Cường gật đầu, thừa nhận.
Cẩn Mộc Đồng hít một hơi, nhìn Chu Á Cường: “Chắc hẳn anh Chu cũng đoán được rồi, tôi rất có hứng thú với tượng gốm nhỏ này, không biết anh Chu có thể bán lại tượng gốm nhỏ cho tôi hay không?”
Trong mắt Chu Á Cường lộ ra vẻ hứng thú: “Vậy cô Cận định trả bao nhiêu tiền để có được tượng gốm nhỏ này?”
Cận Mộc Đồng nhìn biểu cảm của đối phương, trong lòng có dự cảm không lành.
Nếu anh ấy đã luôn hỏi bà lão còn có tượng gốm nhỏ tương tự hay không, chứng minh rằng anh ấy phân biệt được hàng tốt xấu. Nếu đã phân biệt được hàng tốt xấu thì việc cô muốn hôi của là điều không thể.
Nhưng Cận Mộc Đồng lại không can tâm nói: “Tôi có thể trả giá gấp đôi.”
“Hahaha.” Người đàn ông không nhịn được cười phá lên: “Cô Cận, quả thực ban đầu tôi đã hôi được của, đưa ra vài trăm tệ thì đã mua được tượng gốm nhỏ. Cô đây ra giá gấp đôi, còn muốn hôi của từ chỗ tôi sao?”
“Tôi nói thật với cô vậy, tượng gốm này là hàng thật. Cụ thể thế kỷ nào thì tôi vẫn chưa đem đi giám định, hơn nữa giá cả không biết đã tăng gấp bao nhiêu lần rồi, cô gái, đó không phải là thứ cô có thể mua được đâu.”
Quả nhiên là người rành nghề.
Cận Mộc Đồng cũng không vòng vo nữa: “Anh trai, thế anh định bán bao nhiêu tiền? Tôi thật sự rất muốn nó.”
Trái lại lúc này người đàn ông càng thêm tò mò: “Cô cũng là người sưu tầm đồ cổ?”