Chương 18

Có điều Tượng Gốm nhỏ do bảo quản không tốt, toàn bộ thân mình đều dính bụi bẩn, cô kiên nhẫn bắt đầu lau chùi cho nó.

Bước này đối với việc bảo quản đồ cổ mà nói là rất cần thiết, mặc dù chưa cần phải khôi phục nó mới như ban đầu, nhưng nếu bề mặt của nó dính nhiều loại bụi bẩn, sẽ gây bất lợi cho việc bảo quản đồ cổ.

Khi cô vừa chuẩn bị chạm vào tượng gốm nhỏ, nó sợ hãi run lên, nhìn cô một cách đáng thương: “Thật sự không thể thương lượng lại sao?”

Cận Mộc Đồng đáp lại “ Không thể.”

Tượng gốm nhỏ cảm thấy nó vẫn có thể cứu vãn lại chút: “Hay là cô đi tìm ít tượng gốm khác để luyện tập tay nghề trước xem sao? Chỗ ông chủ lần trước có rất nhiều đó.”

Nói đến đây, biểu cảm của tượng gốm nhỏ trở nên khinh bỉ hẳn, “Chỗ ông lão đó có thể có đồ hỏng nhiều, đồ ông ta bán ngoài ông đây ra đều là đồ giả, cô mua tượng gốm của ông ta để luyện tập tay nghề, thì như thế nào?”

Cô phớt lờ nó, tiếp tục lau chùi.

“ A a a a. Nếu cô không thích chất lượng kém cỏi của ông chủ đó, thì tìm anh em của tôi để luyện tập tay nghề trước cũng được a, a, cô định làm gì trên người ông đây vậy, ông đây sắp chết rồi sắp chết rồi.”

Mấy ngày nay làm việc với nhau, Cận Mộc Đồng sớm đã rèn luyện được sự tập trung, để lau chùi mọi phía của tượng gốm nhỏ, cô ngồi im, tỉ mỉ lau chùi tượng gốm nhỏ theo từng bước một mà bức tranh dạy.

Trải qua giai đoạn lau chùi, bụi bẩn trên bề mặt của tượng gốm nhỏ đã được loại bỏ cẩn thận, hình dáng ban đầu cũng thế mà lộ ra.

Bước tiếp theo là sửa chữa các chi tiết trên trang phục bị sờn rách và bào mòn theo năm tháng của nó.

Tượng gốm thời hán thường bị mờ khuôn mặt, các chi tiết trang phục cũng bị mất do lâu năm, tượng gốm nhỏ rất may mắn, các chi tiết trên khuôn mặt vẫn đầy đủ, còn khá sinh động, có lẽ là tượng gốm trong cùng một thời đại nên được bảo quản tốt, nhưng có chút cũng thật đáng tiếc, về căn bản các chi tiết quần áo trên cơ thể hiện lên không rõ, vẫn còn thiếu vài bộ phận, những bộ phận này cần được sửa chữa và sơn lại.

Cận Mộc Đồng lại gặp khó khăn, cô tỉ mỉ nghiên cứu rất lâu vẫn chưa bắt tay làm.

Trải qua quá trình này vốn dĩ có thể đưa ra kết luận từ tượng gốm cùng loại. Thông thường các kiểu quần áo trong cùng một thời kì có chi tiết na ná giống nhau, có điều cách này thường gặp nhiều rủi ro, nếu tự tiện sửa chữa, và kết quả nó khác với ban đầu, thì việc sửa chữa này của cô tương đương với việc sửa đổi thông tin văn hóa của đồ cổ.

Nhưng nghiên cứu về các chi tiết lịch sử vốn dĩ là một công trình to lớn và cực khổ, một mình cô trong thời gian ngắn làm sao có thể làm được.

Vì vậy tại thời điểm này, cô hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu cả.

Cô nhìn bức tranh trong vô thức, không biết anh có cách gì không.

Ngay khoảnh khắc cô nhìn vào bức tranh cổ, thì bức tranh lập tức đọc được suy nghĩ của cô, cười nhẹ: “Vấn đề này đối với cô không hẳn là việc khó.”

“Hả?”

“Cô hỏi nó là được.”