Chương 6

Sáng hôm sau, Lam Tích Vụ theo Nguyệt phu nhân đến Trúc Thất, khi nàng đến vẫn hãy còn sớm, nhưng bên trong đã có hai, ba Lam gia nữ tu ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ của mình, vừa đọc cổ tịch vừa bàn luận. Đám nữ hài kia nhìn thấy Nguyệt phu nhân liền nhu thuận đứng lên thi lễ, sau đó tò mò nhìn sang Lam Tích Vụ đang im lặng bên cạnh. Một tiểu cô nương hoạt bát hơn chút trực tiếp đi đến trước mặt nàng, hoà nhã mở lời:

"Ta là Lam Y, tiểu muội muội ngươi tên gì nha?"

Luận tuổi tác, Lam Tích Vụ chỉ mới sáu tuổi, mà nơi đây là nơi dự thính của nhóm nữ tu đã bảy, tám tuổi, một tiếng tiểu muội muội này gọi cũng không sai nha.

Lam Tích Vụ nhìn nàng ta một chút, đang định trả lời thì lại có người chặn miệng nàng trước, thanh âm có chút chói tai:

"Con mắt của ngươi cùng Hàm Quang Quân thật giống nhau."

"Hàm Quang Quân? Hàm Quang Quân lúc nào có nữ nhi?"

"Ta có nghe mẫu thân nói qua. Là hài tử của ngài ấy cùng Di Lăng lão tổ..."

"Di Lăng lão tổ?!"

...

Nguyệt phu nhân nhìn đám hài tử trước mặt bỗng nhiên ồn ào, thật có chút đau đầu.

Nguyệt phu nhân nhìn đám hài tử trước mặt bỗng nhiên ồn ào, thật có chút đau đầu. Mặc dù nàng thân là trưởng bối, nhưng dù sao cũng chỉ là gia phó, về tình về lý đều không thể cấm ngôn những đệ tử thuộc trực hệ Lam gia này. Thấy những tiểu nữ hài trước mắt theo bản năng suy đoán của chính mình mà cách xa Lam Tích Vụ, bà nhịn không được mà cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nữ hài mà mình đang nắm tay. Ấy thế mà cúi đầu xuống, bà đột nhiên ngẩn cả người. Lam Tích Vụ nãy giờ bị bà nắm tay vẫn một mực yên lặng, mặc kệ cục diện trước mắt thành ra cái dạng này cũng vẫn là mặt vô biểu tình, cảm thấy ánh mắt của Nguyệt phu nhân quán mức lãnh liệt, nàng ngửa đầu nhìn bà, trong con ngươi màu lưu ly cực nhạt hiện lên một tia nghi hoặc, như muốn hỏi tại sau bà lại nhìn nàng như vậy.

Đứa nhỏ này, sợ là ở Vân Mộng Giang thị đã nghe những điều như vậy, mà còn là nghe nhiều đến mức sớm đã thấy quen. Thấy nàng như vậy, Nguyệt phu nhân thầm thở dài, càng thêm thương tiếc vị Tiểu tiểu thư mệnh khổ này. Mà đối với những ý nghĩ này của bà, Lam Tích Vụ lại hoàn toàn không biết.

Nhìn những nữ hài trước mặt, Lam Tích Vụ ngược lại cảm thấy các nàng ấy đối với nàng là hiếu kì nhiều hơn sợ hãi. Khi còn ở Vân Mộng, cũng không ít Giang gia đệ tử lén lút trèo tường rào biệt viện, tò mò trộm nhìn nàng. Bất quá cuối cùng đều là bị vị Giang tông chủ kia phát hiện, sau đó thì không phân biệt nam nữ, bị kéo đến giáo trường nhận phạt.

Lúc nàng đang còn nhớ về chuyện cũ thì bỗng nhiên bên tai đột ngột yên tĩnh, tiếp theo đến chính là một trận "Ưm" "Ưm" âm thanh quái dị, không khỏi giật mình nhìn về phía mấy Lam gia nữ tu kia, thấy các nàng đều đang trưng ra bộ mặt sầu khổ mà che miệng nhìn nhau.

Sau lưng Lam Tích Vụ một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào"

"Các người mỗi người chép gia quy ba mươi lần, nộp cho ta kiểm tra, chữ phải đoan chính"

"Còn gì thắc mắc?"

Sau khi người kia nói xong, cấm chế được giải khai, những nữ đệ tử Lam gia kia không con che miệng mà là từng người từng người một hướng về phía Lam Tích Vụ hành lễ, đồng loại nói:

"Không có, tiên sinh"

Lam Tích Vụ quay lại nhìn, liền thấy một vị Lam gia nữ tu không biết từ khi nào đã đứng trước bục giảng, tay cầm thư tịch, toàn thân là một loại khí tức không thể nhìn thấu, khuôn mặt ôn nhu đang nhìn mình. Thấy nàng nhìn qua, vị kia liền nói:

"Hàm Quang Quân đã bàn giao sự tình với ta, chỗ ngồi của ngươi ở bên phải"

Dứt lời nhìn về phía Nguyệt phu nhân đang hành lễ với mình, cũng nghiêng người đáp lễ, tiếp tục nói:

"Xin Nguyệt phu nhân yên tâm, ta trước nay đối với đệ tử đều đối xử như nhau"

Nguyệt phu nhân gật đầu rời đi, Lam gia đệ tử cùng Lam Tích Vụ cũng ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu nghe giảng.