Phiên ngoại 3
A Vụ là sau khi đến Loạn Tán Cương mới có.
Nhưng Nguỵ Vô Tiện tại Xạ Nhật chi chinh đã thường xuyên có ý nghĩ này.
Khi đó chiến sự căng thẳng, Lam Vong Cơ dẫn đầu môn sinh của Lam gia đến chi viện Giang gia, Nguỵ Vô Tiện cũng có thể thường xuyên gặp y, chỉ là một lần gặp gỡ lại đều tan rã trong không vui. Thế nhân đều biết Di Lăng lão tổ và Hàm Quang Quân như nước với lửa, gặp mặt liền muốn đánh nhau. Nhưng lại không ai hiểu, trong lòng Di Lăng lão tổ cất giấu một khỏa tâm tư không thể để ai biết.
Lại sau một trận chiến toàn thắng, Nguỵ Vô Tiện khuôn mặt lạnh lùng ngồi bên cạnh Giang Trừng uống rượu, nhìn như đang ngẩn người, kì thật khoé mắt lại một mực chú ý vào thân ảnh bạch y ngồi cách đó không xa.
Lam Trạm nhìn thật là đẹp, hắn nghĩ.
Hắn nhìn rất nhiều tu sĩ trắng trợn tán dương Lam Vong Cơ trên chiến trường anh dũng như thế nào, tu vi vô cùng cao thâm khiến bọn họ theo không kịp, trong lòng không khỏi cảm thấy có một loại vinh dự tự hào, giống như mọi người khen Lam Vong Cơ cũng chính là khen hắn. Mà Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối đều mang trên mặt một biểu cảm đạm mạc đến cực hạn, nhiều nhất cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu. Ngụy Vô Tiện lại càng vui vẻ hơn.
Hắn thầm nghĩ, các ngươi chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng này của Lam Trạm, duy có ta đây mới gặp qua bộ dáng sinh khí của y. Mặc dù nguyên nhân nhìn thấy Lam Vong Cơ tức giận không có gì đáng tự hào, nhưng Nguỵ Vô Tiện chính là cảm thấy mình cực kỳ tốt, nên Lam Trạm rõ ràng là vô cùng để tâm đến mình. Hắn tự thả lỏng chìm đắm trong thế giới nội tâm của riêng mình, nghĩ đến thái độ của Lam Trạm đối với mình cùng người khác không giống nhau. Lúc sáng nay hắn đồ sát Ôn cẩu, Lam Trạm giận dữ mắng mỏ hắn không nên khinh nhờn người chết, hắn mặc dù chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh giễu cợt nhưng trong lòng lại sinh ra một cảm giác vui mừng cùng cay đắng. Khổ sở vì thần sắc Lam Trạm nhìn hắn như nhìn tà ma ngoại đạo, lại mừng rỡ vì hôm nay lại cùng Lam Trạm có trao đổi.
Bỗng nhiên, một vị tu sĩ giống như là tùy tiện mở lời:
"Hàm Quang Quân là nhân trung long phượng, không biết tương lai sẽ cùng vị tiên tử nào kết thành đạo lữ."
Một người khác cảm thấy hứng thú tiếp lời:
"Lịch Sơn Lý tiên tử cũng không tệ."
Ngụy Vô Tiện lạnh mặt xuống, đến rượu cũng không uống nữa, mặt không biểu tình nghe bọn hắn nói nhảm cái gì Vương tiên tử rồi Lý tiên tử rồi Mục tiên tử, trong lòng không hiểu sao có một cỗ hoả khí dâng lên. Hôm nay trải qua một trận đại chiến, oán khí trên thân hắn bị luồng hoả khí này thổi bùng lên, thần sắc lãnh đạm của Lam Vong Cơ trong mắt hắn cũng trở thành một loại ngầm thừa nhận ở mức nào đó. Thế là hắn cười lạnh một tiếng, hướng về phía những tu sĩ đang thảo luận đến vui vẻ kia nói:
"Có tâm trạng nhàn nhã mà thảo luận mấy cái này, không bằng suy nghĩ kĩ xem làm cách nào để lần sau trong lúc hỗn chiến không trốn chui trốn lủi ở phía sau."
Nói xong, hắn thấy Lam Trạm quay đầu nhìn lại, trong mắt hình như có ý không đồng tình, ẩn ẩn còn vài phần khiển trách. Vậy nên hắn liền đứng dậy, nói với Giang Trừng một câu "Ta không thoải mái" rồi phẩy tay áo bỏ đi trước mặt mọi người.
Lúc trở về trong lều của mình, lửa giận trong lòng Nguỵ Vô Tiện vẫn đang còn cháy hừng hực. Hắn cắn răng cắn lợi cầm lấy một xấp giấy nháp, vung bút lên bắt đầu hý hoáy viết lung tung.
Những người kia có thể đẹp hơn ta sao?
Nguỵ Vô Tiện tự nhận rằng khuôn mặt này sinh ra thật không sai. Mà điểm khác biệt duy nhất của những nữ tu kia và chính hắn đại khái là hắn không thể sinh con.
Nhưng như vậy thì sao?
Không phải chỉ là sinh con thôi sao, loại chuyện này có thể làm khó Nguỵ Vô Tiện hắn sao?
Nực cười!
Nương theo một loại tâm tình mà sau này chính Nguỵ Vô Tiện nghĩ lại cũng không thể tưởng tượng nổi, hắn trực tiếp dùng thân thể của mình làm thí nghiệm, điều động âm khí trong thể nội, tạo ra một bộ phận tương tự như cơ quan sinh dục của nữ tử trong cơ thể mình.
Trong cơ thể có thêm một cái "dụng cụ" không nên có đúng là cực kỳ khó chịu, nhưng lúc đó Ngụy Vô Tiện giống như là bị oán khí ăn mòn đầu óc, không đủ thông minh. Vào một lần Lam Vong Cơ đi săn đêm qua Di Lăng, hắn đem người trực tiếp câu lên giường đá băng lãnh, lần đầu tiên khảo nghiệm cái "dụng cụ" kia. Lúc đó hắn chỉ nghĩ, Lam Trạm dù sao cũng là một nam tử bình thường, lại đang trong độ tuổi huyết khí phương cương, nếu không thì làm sao có thể bị hắn câu lên giường? Nói hắn hèn hạ cũng tốt, không biết liêm sỉ cũng được, chỉ cần có thể có một đứa bé, chỉ cần có thể có một hài tử mang huyết mạch của hắn cùng Lam Trạm... Vậy thì hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn nhìn Lam Trạm thần sắc âm trầm nắm chặt mạt ngạch trong tay vuốt ve, cười khẽ một tiếng, hỏi
"Thế nào? Lam nhị công tử chẳng lẽ là đang nghĩ đến chuyện chịu trách nhiệm với ta?"
Đồ ngốc, nếu ngươi muốn chịu trách nhiệm, thanh danh của ngươi sớm sẽ không còn.
"Đừng nói đùa, loại chuyện này rất bình thường, Lam nhị công tử không cần để bụng."
Không bình thường chút nào hết, ta yêu ngươi chết mất, ngươi cùng ta ở một chỗ có được hay không?
"Ta cũng không phải lần đầu tiên, không có ý gì a Lam nhị công tử, khiến ngươi thất vọng rồi."
"Lỗ mãng."
Hắn nghe thấy Lam Trạm nói như vậy, sau đó nằm ở trên giường, trơ mắt nhìn y rời đi.
Ngụy Vô Tiện, ngươi đúng là điên rồi!
Hắn sờ lên bụng của mình, trong lòng một bên phỉ nhổ sao mình có thể hẹn mọn như vậy, một bên lại nhịn không được chờ mong hài tử có thể đến bên hắn.
Khi Ôn Tình chẩn ra hỉ mạch cho hắn thần sắc liền cực kỳ phức tạp. Nàng cẩn thận quan sát Ngụy Vô Tiện trước mặt mình, người kia đúng là vị từng xếp hạng tư trên bảng Công tử thế gia mà không phải là ở bảng Tiên tử thế gia, nhịn không được mở miệng:
"Ngụy Vô Tiện, ngươi đúng là đồ điên."
Chưa bàn đến chuyện nam tử sinh con là đủ kinh hãi thế tục như thế nào, quan trọng nhất, đây là hài tử của Nguỵ Vô Tiện cùng Hàm Quang Quân. Nàng suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không thể nghĩ được hài tử này sau khi sinh ra sẽ được cái thiện đãi hiền lành gì.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi phải suy nghĩ kỹ"
Ôn Tình nhìn thoáng qua biểu cảm của Ngụy Vô Tiện. Người kia đang thận trọng vuốt ve cái bụng của mình, khí tức âm lãnh lâu nay bao quanh hắn đều tản ra. Trong lòng nàng biết rõ hắn nhất định muốn sinh đứa bé này:
"Đứa bé này... sẽ phải chịu khổ rất nhiều."
Ngụy Vô Tiện lại không thèm để ý những lời này, hắn cười, nói với Ôn Tình:
"Ta biết, nhưng mà Ôn Tình, ta muốn hạ sinh đứa bé này."
Khoé miệng hắn không chế không được câu lên một nụ cười, hàng lông mày cong cong, giống như khoe khoang nói với y sư trước mặt:
"Sẽ luôn có cách mà Ôn Tình. Đây là hài tử của ta cùng Lam Trạm, nhất định sẽ rất đáng yêu. Tốt nhất là lớn lên giống Lam Trạm, nhưng mà tính tình thì nên hoạt bát một chút..."
Hắn giống như là đã quên đi tình cảnh của mình bây giờ. Mấy ngày trước tin tức tiểu Kim phu nhân mang thai nam hài từ Kim Lân đài truyền đi khắp Tu Chân giới trong một đêm, hôm nay hắn liền có hài tử của Lam Trạm.
Con của hắn cùng Lam Trạm.
Đây là chuyện mà Ôn Tình nghe Ngụy Vô Tiện lải nhải liên miên nhiều nhất trong khoảng thời gian này. Di Lăng lão tổ bị thế nhân dùng những lời ác ý nhất phỉ nhổ lúc này cũng như những người bình thường khác, đơn giản vì mình cùng người mình thích có hài tử mà cảm thấy hạnh phúc.
Nhưng mà Nguỵ Vô Tiện không phải là người bình thường.
Hắn là Di Lăng lão tổ, là ngươi khai sáng ra Quỷ đạo, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Huyền môn bách gia
Hắn vì một đám tu sĩ Ôn thị già yếu tàn tật mà phản bội Vân Mộng Giang thị, trở thành con chuột chạy qua đường bị người người kêu đánh, cả ngày không có việc gì trốn ở Loạn Táng Cương âm u ẩm ướt.
Những kỳ vọng tốt đẹp về tương lai của hắn sẽ bị người khác từng cái từng cái bóp chết.
Có lẽ bởi vì hài tử này tồn tại, hắn bắt đầu có hi vọng về cuộc sống sau này, không còn thường xuyên dùng oán khí nữa, cố gắng chiếu cố thân thể mình, chịu đựng cảm giác buồn nôn mà uống từng bát từng bát thuốc cay đắng.
Mỗi khi Ôn Tình bắt mạch cho hắn, Nguỵ Vô Tiện đều cùng nàng nói đến cuộc sống tương lai. Hắn nghĩ đến một ngày nào đó Giang Trừng cùng những tu sĩ kia có thể hiểu được vì sao hắn muốn bảo vệ những người họ Ôn vô tội này. Bọn hắn rồi sẽ có một chỗ ở thật lớn, hắn sẽ sai hung thi đi cày đất, còn mình ngồi ở bên cạnh giám sát. Đến giờ cơm chưa tiểu hài tử nhà mình sẽ liền chân ngắn nện bước nhỏ bổ nhào vào trong ngực mình, nãi thanh nãi khí gọi mình một tiếng A cha.
Có thể Lam Trạm sẽ ngẫu nhiên đi ngang qua, thấy hài tử của mình khả ái sẽ ôm một cái. Mà hắn sẽ coi Lam Trạm như trượng phu bận rộn bên ngoài nhiều năm trở về. Một khi Lam Trạm đi ngang qua nơi này sẽ chính là những giây phút đoàn tụ ngắn ngủi của một nhà ba người bọn họ.
Ôn Tình luôn luôn cười lạnh một tiếng kéo hắn từ trong mộng tỉnh lại, nhưng cũng luôn vì vài phần khoa trương của Nguỵ Vô Tiện mà lộ ra ý cười, sau đó chững chạc đàng hoàng thảo luận cùng Nguỵ Vô Tiện xem tiểu gia hoả nên gọi mình là gì.
Điều đáng tiếc duy nhất là, đến cuối cùng bọn họ lại không thể làm bất kì cái gì. Lưu lại cho hài tử kia, chỉ là một hang động băng lãnh bị nhuộm dần máu tươi, cùng mười ba năm đen tối.