Phiên ngoại 2
Sau khi mọi chuyện đã lắng xuống, Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện cùng đạo lữ của hắn một lần nữa lại trở về Cô Tô Lam thị. Hai ngươi bọn họ cùng nhau mang theo về không chỉ có mình Lam Tích Vụ, còn có hai tiểu đoàn tử ngọc tuyết đáng yêu
May mà có Lam Tích Vụ làm tiền đề, người đương thời nghe thấy Di Lăng lão tổ lại sinh hạ cho Hàm Quang Quân một đôi song bào thai cũng không thể gây nên bao nhiêu sóng gió, chỉ là ngẫu nhiên trong lúc trà dư hậu tửu đem việc này làm chuyện phiếm, vui vui vẻ vẻ phỏng đoán đủ loại "tân mật" giữa hai người bọn họ.
Sau sự kiện ở Quan Âm miếu, Lam thị Tông chủ một mực bế quan không ra, mình Lam Khải Nhân lại không thể phân thân, sắp không còn chút sức lực nào rồi. Lần này Lam Vong Cơ trở về đúng là giải quyết được tình hình khẩn cấp. Đệ tử Lam thị đối với việc Hàm Quang Quân trở về liền may chóng thích ứng, đối với Di Lăng lão tổ có chút câu nệ. Nhưng là đến chỗ Lam Tích Vụ, đám người lại mơ hồ có chút xấu hổ. Lúc trước huyền môn bách gia ép lên sơn môn, tuy nói không phải bọn họ chủ động, nhưng cũng là ngầm tán thành việc Lam Tích Vụ bị mang đi. Bởi vậy, tiểu viện của Lam Tích Vụ vẫn là lãnh lãnh thanh thanh không có ai tới chơi.
Đến ngày thứ mười hai, sự quạnh quẽ này bị một người đến chơi phá vỡ. Lam Dung mặc một thân đồng phục ngoại môn đệ tử của Cô Tô Lam thị, trong tay xách theo hộp cơm, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng cũng cắn răng gõ gõ lên cánh cửa sơn son trước mặt.
"Tích Vụ, ta là Lam Dung."
Sau câu nói kia của nàng, cửa gỗ trước mặt bị người ta mở ra từ bên trong, nhưng không phải là Lam Tích Vụ. Lam Dung có chút cúi đầu, vừa vặn đối diện với một đôi mắt đen nhánh hiếu kì. Đối phương là một tiểu oa nhi thần thái sáng láng, mặc trên người một thân hắc y không phù hợp với Cô Tô Lam thị. Không đợi Lan Dung suy nghĩ xem bé con này là con nhà ai, tiểu gia hoả kia liền lên tiếng trước, thanh âm nhu mềm mang theo vài tia giọng sữa đặc thù của con nít nói:
"Đại tỷ tỷ, tỷ tìm ai a?"
Lam Dung bất động thanh sắc, nắm thật chặt hộp cơm trong tay:
"Ta tìm Lam Tích Vụ."
Cái tuổi này, lại có thể ở trong viện của Lam Tích Vụ, nàng cuối cùng cũng đoán ra thân phận của tiểu oa nhi này. Quả nhiên, tiểu oa nhi sau khi nghe nàng nói liền gật gật cái đầu nhỏ, chân ngắn nện từng bước nhỏ chạy vào trong hậu viện, vừa chạy vừa hô to:
"A tỷ, có một đại tỷ tỷ tìm tỷ!"
Tiểu viện của Lam Tích Vụ rất đơn giản, từ cửa viện chỉ cần nhìn một chút liền có thể thấy rõ tám chín phần. Lam Dung nhấc chân bước vào bên trong nội viện, vừa nâng mắt liền nhìn thấy thiếu nữ mặc bạch y ngồi trước bàn đá. Nàng ấy vẫn giống như trước kia, an tĩnh ngồi trước bàn đá là chuyện của mình, đôi mắt lưu ly thanh cạn chuyên chú lại tĩnh lặng. Một tiểu oa nhi giống nàng đến tám chín phần đang ngồi trên đùi nàng. Mà tiểu oa nhi Lam Dung mới nhìn thấy kia cũng đang ôm chân nàng trèo lên, ý đồ chen rơi vị huynh đệ của mình, thành công thượng vị, tiểu đoàn tử đang ngồi sẵn trên đùi Lam Tích Vụ dùng ánh mắt khiển trách nhìn bé.
Nhìn thấy Lam Dung đến, Lam Tích Vụ buông kim khâu trong tay ra, quay đầu nhìn nàng. Không có ý xem thường hay oán giận, Lam Dung nhìn rõ ý tứ trong đôi mắt nhạt màu kia. Lam Tích Vụ là đang thắc mắc vì sao nàng đến đây. Vẫn là giống như trước đó, tâm tư thật dễ hiểu. Nhưng mà thái độ của Lam Tích Vụ như vậy, lại khiến cho Lam Dung hổ thẹn không chịu nổi, vô cùng hổ thẹn, đến mức hận không thể tìm được một cái lỗ mà chui vào.
"Có chuyện gì sao?"
Giọng nói của thiếu nữ trước mặt quen thuộc truyền đến, nàng đem hai cái tiểu gia hỏa đang ngồi trên đùi mình thả xuống đất, bản thân mình thì đi đến trước mặt Lam Dung, nhìn thoáng qua hộp cơm trong tay nàng, thần sắc bình tĩnh:
"Ta cũng không có ăn trưa, Lam Y không đi cùng ngươi sao?"
Lam Dung trù nghệ tốt, bình thường trong lúc rảnh rỗi, cơm nước của các nàng đều là một tay Lam Dung lo liệu.
"Đây là làm cho ngươi."
Lam Tích Vụ nói:
"Vậy à, đa tạ."
Trong hôp cơm là ít bánh ngọt có tạo hình tinh xảo, Lam Tích Vụ không đυ.ng đến, ngược lại hai tiểu đoàn tử bên cạnh nàng lại rất thích, ngồi trên ghế ăn từng miếng từng miếng nhỏ, ngoan ngoãn ngồi yên không quấy rầy hai thiếu nữ ngồi đối diện đang trầm mặc. Lam Dung ngồi trước mặt Lam Tích Vụ, không nói lời nào. Lam Tích Vụ nhìn nàng một lúc lâu, thấy nàng có vẻ không muốn nói, liền lên tiếng gợi chuyện trước:
"Ngươi tìm ta có việc?"
Lam Dung ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng một cái rồi lại nhanh chóng cúi xuống, ngữ khí rầu rĩ buồn bã:
"Có."
Lam Tích Vụ nói:
"Chuyện gì?"
Lam Dung dứt khoát:
"Ngươi đánh ta đi."
Lam Tích Vụ nói:
"Ngươi xác định?"
Lam Dung gật đầu:
"Ừ."
Thế là Lam Tích Vụ đứng lên, Hữu Hoan trong tay xoạt một tiếng xuất vỏ, xoay trên đỉnh đầu mấy vòng, sau đó được chủ nhân nắm trong tay giơ lên, hướng Lam Dung hung hăng vung tới, linh lực hùng hậu xé gió mà đánh về phía nàng ta. Lam Dung lập tức nhắm nghiền hai mắt. Nhưng mà đau đớn trong dự đoán của nàng ta lại không có tới, nàng ta liền nghi hoặc mở mắt ra. Hữu Hoan nằm ngang đỉnh đầu nàng, thấy nàng mở mắt, chuôi kiếm liền gõ lên đầu nàng một cái, lực đạo nhẹ nhàng giống như đang sờ thỏ con. Gõ xong một cái, Lam Tích Vụ thu kiếm, hạ mắt nhìn hai tiểu gia hoả lúc mình vừa rút kiếm liền ôm cứng lấy hai bên chân, nói:
"Đánh xong, ngươi đi đi."
Dứt lời, nàng cúi người bế hai đệ đệ của mình lên, quay người đi vào nội viện. Lúc sắp bước vào trong phòng, sau lưng nàng truyền đến thanh âm của Lam Dung, mất đi sự dịu dàng bình tĩnh, giống như là sắp khóc, lại mang theo vài phần sắc nhọn không khống chế được:
"Lam Tích Vụ! Ngươi là đồ ngu!"
"Ta đối xử với ngươi như vậy, ngươi chỉ phản ứng như thế?!"
"Ngươi là đồ ngốc sao? Có nghe thấy không! Ngươi là kẻ ngốc!"
"A tỷ..."
Tiểu đoàn tử ôm chặt cánh tay Lam Tích Vụ, hiển nhiên là bị Lan Dung doạ sợ. Lam Tích Vụ lại làm như không nghe thấy, đem hai đệ đệ bế đến bên giường nhỏ của riêng mình, chậm rãi vì bọn đệ đệ giém tốt góc chăn rồi mới kéo cửa đi ra ngoài.
Bên trong sân viện, Lam Dung hai tay bụm mặt, ngồi sập xuống đất khóc không thành tiếng. Giống như ngày đó vậy.
"Có gì mà phải khóc." Nàng đi đến trước mặt Lam Dung, ngồi xổm xuống nhìn nàng ta: "Việc kia, ta cũng không giận ngươi."
Lam Dung khóc càng lớn hơn, nghẹn ngào mắng nàng một câu "Ngốc", sau đó khóc nấc lên một cái.
"Lam Dung, ngươi cùng Lam Y bên cạnh ta bảy năm", Lam Tích Vụ lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho nàng ta lau nước mắt trên mặt, ngữ khí bình tĩnh: "Loại chuyện kia đối với ta mà nói đã thành thói quen, ta sẽ không tức giận."
"Mà ta sẽ chỉ nhớ kỹ ngươi đối tốt với ta như thế nào."
【 Ừ.... Nhìn vấn đề ở một góc độ khác, lấy mấy năm bồi vạn kia bù đắp lại một lần phản bội, tư tưởng hình như có chút ngây thơ. Nữ nhi đối với ác ý đều bàng quang, chỉ nhớ kỹ người khác đối tốt với nàng】