Chương 32

Kim Lân đài

Thanh Đàm hội ngày thứ hai

Tin tức Di Lăng lão tổ quay về thế gian như có cánh, nhanh chóng lan truyền khắp huyền mộ bách gia. Tiếp theo là đến tin tức Hàm Quang Quân trước nay luôn được người đời khen ngợi vậy mà thông đồng với đại ma đầu Nguỵ Vô Tiện kia làm bậy, giúp hắn chạy trốn. Tin tức này kinh người không kém gì năm đó thân thế của Lam Tích Vụ bại lộ.

Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ, Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện, mười ba năm trước đây khi tiên môn bách gia biết Lam Tích Vụ là hài tử của hai người liền không ít người châm chọc giáo dưỡng của Lam gia. Nhưng về sau Lam Vong Cơ phùng loạn tất xuất lại làm cho hướng gió thay đổi, cuối cùng truyền đến đời bọn tiểu bối đều là phiên bản: Di Lăng lão tổ lén hạ cạm bẫy với Hàm Quang Quân, nhân lúc đó làm ra loại sự tình kia, Hàm Quang Quân muốn phản kháng cũng là lực bất tòng tâm. Sau này Di Lăng lão tổ ác nghiệt quá nhiều bị phản phệ mà chết, Hàm Quang Quân bỏ qua nỗi ô nhục kia, thậm trí nguyện ý bỏ qua tất cả hiềm khích lúc trước nuôi dưỡng hài tử vô tội kia trường thành, đúng là nhân trung long phượng, là tấm gương mẫu mực của những kẻ tu đạo như chúng ta.

Lần này Hàm Quang Quân giúp Di Lăng lão tổ chạy trốn, mặc dù lại gây ra một trận sóng to gió lớn, nhưng nhìn đến Lam gia từ trước đến nay gia phong nhã chính, liền trở thành Hàm Quang Quân nhớ đến tình cũ, lại bị Di Lăng lãi tổ lừa bịp nên mới phạm phải sai lầm.

Sau khi Cô Tô Lam thị nhận được tin tức này, Lam Tích Vụ chỉ cần vừa bước ra khỏi tiểu việc của mình liền sẽ bị vô số ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm, trong đó hơn phân nửa là thông cảm, nhưng cũng không thiếu những cái nhìn ác ý hay những nụ cười hả hê trên nỗi đau của người khác. Cùng hôm đó, bá phụ của nàng cũng hạ lệnh, nghiêm cấm Lam Tích Vụ ra ngoài, không cần biết là vì lý do gì. Thậm chí còn tịch thu luôn ngọc lệnh thông hành của nàng, có thể thấy là có bao nhiêu kiên quyết.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lam gia vì muốn đè xuống mọi chuyện có quan hệ với Hàm Quang Quân nên cũng tốn không ít tâm tư, Trúc Thất lúc này cũng không có tiên sinh lên lớp. Lam Y Lam Dung được thả lỏng liền ồn ào chạy đến Lạc Vân tiểu trúc thăm Lam Tích Vụ.

Lạc Vân tiểu trúc

"Nhưng mà thật không nghĩ tới, Mạc Huyền Vũ thế mà lại chính là Di Lăng lão tổ... Hàm Quang quân chắc là ngay từ đầu đã nhận ra a..."

Lam Y thấp giọng cảm khái. Thấy Lam Tích Vụ trước mặt mình không làm sai chuyện gì cũng bị cấm đoán đủ điều mà giờ phút này vẫn còn có thể khí định thần nhàn ngồi viết chữ, nàng liền tới gần xem thử, liền thấy nàng ta đang chép "Lễ Tắc Thiên", nhịn không được nói, mở miệng:

"Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn chép gia quy! Không đúng, sao ngươi lại phải chép gia quy?"

Lam Tích Vụ nói: "Cùng người khác đánh nhau."

Lam Y nói: "Với ai?"

Lam Tích Vụ nói: "Kim Lăng."

Lam Y nói: "Ngươi như thế mà lại cùng người khác đánh nhau."

Lam Tích Vụ nói: "Không cẩn thận uống rượu."

Lam Y nói: "Vậy ngươi còn phải chép phạt nhiều hơn mấy lần. Dám phạm vào điều cấm rượu."

Lam Tích Vụ nói: "Ân, đa tạ nhắc nhở."

Lam Dung đứng một bên nhịn không được mở miệng:

"Đúng rồi, ta nghe nói Kim Lăng đâm mẫu thân ngươi một kiếm, không chết, nhưng đâm trúng bụng dưới, chảy thật là nhiều máu."

Lam Tích Vụ quay đầu đi nhìn nàng:

"Kim Lăng vẫn đang ở Kim Lân đài sao?"

Lam Dung nói:

"Không biết hắn ta đi đâu, nghe nói Lan Lăng Kim thị cùng Vân Mộng Giang thị đều đang tìm hắn. Sao thế, ngươi muốn gϊếŧ người sao?"

Lam Tích Vụ không nói lời nào.

Lam Y nói: "Nói đến mới nhớ, Tư Truy sư huynh bọn hắn cũng đã lâu không thấy trở về."

Giữa trưa, ba người ở trong tiểu viện dùng cơm trưa xong, Lam Y Lam Dung vẫn không có rời đi, Lam Tích Vụ nhìn các nàng một chút, nói:

"Ta chỗ này cũng vô sự, các ngươi cũng nên mau chóng rời đi."

Lam Y không tin, nói hình như Lam gia xảy ra chuyện gì đó, chúng ta là đến trông chừng ngươi. Lam Tích Vụ đặt bút xuống, nhàn nhạt nhìn các nàng, thần sắc bình tĩnh:

"Có người nhắc đến ta?"

Lam Y nhẹ nhàng dời ánh mắt đi, có chút không được tự nhiên. Ngược lại là Lam Dung đang đứng một bên tương đối ngay thẳng, trực tiếp mở miệng nói.

Nguyên nhân rất đơn giản, gần đây rất nhiêu đệ tử thế gia từng nhóm từng nhóm bị một đám người không rõ thân phận cướp đi, sống chết không rõ làm huyền môn bách gia lo lắng hoảng hốt. Mà lúc này có người nói trên đường thấy một nhóm người bắt lấy mấy tiểu thiếu niên y phục xa hoa lộng lẫy, giống như là đang đi về hướng Di Lăng. Nói qua nói lại ta một câu ngươi một câu liền thành Di Lăng lão tổ lại đang có âm mưu gì đấy, đem bọn tiểu bối nhốt lại một chỗ, chuẩn bị dẫn dụ bách gia tự chui đầu vào rọ. Nhất thời, trong Tu Chân giới quả thực là đồng lòng đồng sức, rất nhanh liền giương lên lá cờ vây quét Loạn Táng Cương lần thứ hai. Mà Lam Tích Vụ, hài tử của Di Lăng lão tổ, cũng một lần nữa bị bách gia nhắc tới.

Có gia chủ nói Di Lăng lão tổ quả thực tội ác tày trời, hài tử của mình nói không chừng lúc này đã gặp bất trắc, đã như vậy, hắn cũng muốn cho Di Lăng lão tổ nếm qua cảm giác thống khổ khi mất đi hài tử. Sau đó hướng đến Cô Tô Lam thị đòi người. Trước là muốn Lam Tích Vụ giao ra Luyện Đan thuật, vì bách gia huyền môn tạo phúc, trả một phần nợ máu của Di Lăng lão tổ. tạ giao ra thuật chế thuốc tạo phúc huyền môn bách gia đến triệt tiêu một bộ phận Di Lăng lão tổ nợ máu. Sau đó đem nàng nghiền xương thành tro, miễn lưu hậu hoạ.

Luyện Đan thuật của Lam Tích Vụ từ trước tới nay đều khiến không ít kẻ mơ tưởng tới, lúc này lại có một lý do chính đáng đến vậy. Vậy nên, ngoại trừ Vân Mộng Giang thị không tỏ rõ thái độ, các thế gia khác đều vội vàng tạo áp lực với Lam gia, yêu cầu Cô Tô Lam thị không nên bị Lam Tích Vụ kia mê muội tâm trú, mau chóng giao nàng ra đem nghiền xương thành tro mới là chính đạo. Lam Hi Thần còn ở Kim Lân đài, Lam Vong Cơ cùng Di Lăng lão tổ lại không rõ tung tích, lúc này từ trên xuống dưới Lam gia đều do Lam Khải Nhân chống đỡ. Theo lời Lam Dung nói, Lam Khải Nhân lão tiên sinh thần sắc tiều tụy đi không ít nhưng vẫn kiên quyết không chịu giao người ra. Nhưng mà Lam Tích Vụ biết, nếu thúc tổ vẫn cương quyết không giao nàng ra thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Năm đó Kỳ Sơn Ôn thị là một con quái vật khổng lồ như vậy mà vẫn sụp đổ dưới sự liên hợp của bách gia. Nếu Lam gia không giao nàng ra, không dám đảm bảo sẽ không bị bọn họ hợp sức tấn công. Nàng xưa nay không dám xem thường lòng người hiểm ác, năm đó nàng chín tuổi tại Kim Lân đài liền một lần thấy rõ.

"Nghe nói bọn hắn đều đã kéo đến sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ" Lam Y ngồi lên trên bàn đá, khuôn mặt nhỏ có chút tức giận: "Thật quá quắt, tại sao có thể làm loại chuyện như vậy?"

Lam Dung trầm mặc một hồi, mới chậm rãi mở miệng:

"Cũng không biết tiên sinh có thể chống cự được bao lâu. Bọn họ ngược lại không gấp gáp đi Di Lăng Loạn Tán Cương, lại nhân lúc Tông chủ cùng Hàm Quang Quân không có ở đây thừa dịp cháy nhà hôi của."

Lam Tích Vụ không nói gì, một lát sau Lam Y cùng Lam Dung cũng rời đi.

Mấy ngày sau, Lam Dung một thân một mình tìm đến nàng, nói môn sinh Lam gia cùng các tu sĩ vây trước sơn môn xảy ra xung đột, một người trọng thương đến hôn mê.

Lam Dung nhìn Lam Tích Vụ, nói, người bị trọng thương hiện giờ đang hôn mê là phụ thân của ta.

Trầm mặc một hồi, nàng bỗng nhiên bật khóc, đem ngọc lệnh thông hành của mình nhét vào tay Lam Tích Vụ, vừa khóc vừa nói, Tích Vụ, coi như ta van cầu ngươi, ngươi đi cùng những người kia có được không, Lam gia vì ngươi mà sắp gặp đại nạn rồi.

Lam Tích Vụ cúi đầu nhìn khối ngọc lệnh màu sắc thượng thừa, bên trên khắc hai chữ "Lam Dung". Nàng lấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lam Dung, nhìn ánh mắt tràn ngập sợ hãi cùng cầu xin của nàng ta, nhẹ nhàng nói một tiếng:

"Được."

________///________

Tiểu Tích Vụ, cô cô thương con T_T

Con thật giống mẫu thân con, luôn vì kẻ khác mà hi sinh T_T