Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ cùng tiểu nữ hài bên cạnh rất lâu.
Lần này xuống núi, Lam Vong Cơ cố tình lưu lại một đêm, nói là phải chờ người, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy vậy liền cảm thấy tò mò. Lam Vong Cơ tính cách cô độc, không thích qua lại cùng người khác, khϊếp trước luôn là độc lai độc vãng, không nghĩ đến mười ba năm sau y lại cũng có người muốn chờ. Trong lòng không biết là cái tư vị gì, Nguỵ Vô Tiện lại náo loạn y cả một đêm, mà Lam Vong Cơ tựa hồ như là dùng mười ba năm luyện ra một thân bản lãnh dù hắn náo thế nào y vẫn ngồi im như tượng, chờ đến khi Nguỵ Vô Tiện bò lên giường liền nhẹ nhàng ở eo hắn vỗ một cái, sau đó đem tên kia toàn thân cứng ngắc nhét vào trong chăn, còn y bày ra một tư thế không sai một ly ngủ đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vừa tới trước sơn môn đã sớm thấy mấy nữ tu mặc giáo phục Cô Tô Lam thị đứng chờ ở đấy, đều là nữ hài tử mới mười ba mười bốn tuổi non nớt, tiểu cô nương đứng lưng đeo cầm nang đứng ở giữa, nghiêm chỉnh mà đứng, mà trái lại hai tiểu cô nương đang đứng một trái một phải nàng đều trưng ra một bộ dáng thèm ngủ. Nghe thấy tiếng động, tiểu cô nương đang đứng giữa xoay người lại, một đôi con ngươi màu lưu ly cực thiển cùng Lam Vong Cơ đồng dạng khẽ hạ xuống, thấp giọng hô một câu:
"Hàm Quang Quân"
Nghe thấy ba chữ kia, hai tiểu cô nương còn lại giật thót mình, quy quy củ củ nghiêm chỉnh đứng thẳng người, cũng theo nàng thanh thuý hô một câu:
"Hàm Quang Quân"
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, vẫn bất động lẳng lặng nhìn các nàng. Tiểu cô nương đứng ở giữa – theo như lời Tư Truy nói tên là Lam Tích Vụ liền mở lời nói:
"Lam Y cùng Lam Dung là muốn đi theo thụ giáo. Luyện Đan dược cấp thấp cũng không quá khó học"
Lam Y cùng Lam Dung liền vội gật đầu, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt thấu triệt của Hàm Quang Quân, sợ y nhìn ra mình thực chất là mang cái tiểu tâm tư muốn ra ngoài đi chơi. Loại viện cớ này, lừa gạt Tích Vụ muộn tao còn có thể, nếu đổi lại là Hàm Quang Quân...khụ khụ.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ, nghĩ thầm Hàm Quang Quân người chẳng lẽ là đang chờ vị Lam Tích Vụ tiểu cô nương này? Hắn xưa này chưa bao giờ giữ mồm giữ miệng, trong đầu nghĩ gì miệng liền nói cái ấy:
"Hàm Quang Quân, vị tiểu cô nương đứng giữa kia, dung mạo thật giống ngươi nha."
Chẳng lẽ là con gái ngươi? Còn muốn nói tiếp câu này nhưng không biết tại sao Nguỵ Vô Tiện lại nuốt ngược trở lại. Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, ánh mắt tựa hồ có chút phức tạp, sau đó một khắc liền thu hồi, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Lam Y cùng Lam Dung nói:
"Có thể"
Coi như là đồng ý cho cả ba tiểu cô nương đi cùng bọn hắn. Lam Y cũng Lam Dung có chút giật mình, thật ta các nàng đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải quay về, hoặc ít nhất cũng phải năn nỉ giãy dụa một phen, không ngờ rằng Hàm Quang Quân lại sảng khoái đáp ứng như vậy. Không hổ là Hàm Quang Quân!
Vài ngày sau, bọn họ đến một toà thành nhỏ ở Thanh Hà.
Mấy ngày này đi đường, Nguỵ Vô Tiện phát hiện ra điều gì làm hắn cảm thấy quái dị. Chính là Lam Trạm hình như rất để ý Lam Tích Vụ. Cũng không phải là không chiếu cố nhiều đến hai tiểu cô nương còn lại, mà là Lam Trạm đối với tiểu cô nương có khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kia đặc biệt chú ý, tiểu cô nương kia nếu là đột nhiên đi về một hướng khác, ánh mắt của Lam Trạm sẽ liền hướng theo nàng, mặc dù y rất nhanh liền tiếp tục đưa mắt nhìn về phía trước nhưng Nguỵ Vô Tiện có thể khẳng định khoé mắt của y vẫn luôn theo sát tiểu cô nương kia.
Chẳng lẽ thật sự nàng ta là nữ nhi của y?
Tiểu cô nương nhìn tuổi cũng không lớn lắm, tám phần là ra đời sau lần vây quét Loạn Tán Cương... Nghĩ đến đây, chẳng hiểu tại sao Nguỵ Vô Tiện trong lòng lại cảm thấy buồn bực. Cũng phải, Lam Trạm niên thiếu thành danh, lại là nam tử tuấn mỹ thế gian khó tìm, người ái mộ y cũng không ít, phu nhân của y nhất định là một nữ tử dịu dàng tri thư đạt lễ. Tiểu tâm tư kia của mình, vẫn là nên giấu đi thì tốt hơn.
Nhưng mà... Nguỵ Vô Tiện không nhìn được nhìn thoáng qua tiểu nữ hài đang chậm rãi bước phía trước kia, nếu hài tử của mình còn bình an sống sót, có lẽ cũng chừng này tuổi.
Tiểu nữ hài trước mặt hình như nhận ra có người đang nhìn mình, hơi quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt non nớt vô cùng giống Lam Vong Cơ, thấy Nguỵ Vô Tiện nhìn mình, đôi mắt lưu ly cực thiển trong suốt rõ ràng hiện lên vài phần nghi hoặc. Nàng nói:
"Ngươi nhìn ta thật lâu", thấy Nguỵ Vô Tiện không trả lời, liền nói tiếp "Có chuyện gì sao?"
Lam Vong Cơ thấy người bên cạnh có chút thất thần trong chốc lát, rất nhanh hắn lại khôi phục bộ dáng đùa cợt vốn có, cười nói:
"Tiểu cô nương lớn lên thật là ưa nhìn, mẫu thân ngươi ắt hẳn là một vị đại mĩ nhân nha"
Nghe hắn nói câu này, Lam Tích Vụ vẫn rất diện vô biểu tình nhưng Lam Y cùng Lam Dung lại cổ quái nhìn hắn làm hắn khó hiểu, liền quay lại hỏi Lam Vong Cơ từ nãy đến giờ vẫn yên lặng:
"Hàm Quang Quân, mẫu thân của tiểu Tích Vụ là một mĩ nhân phải không?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không phủ nhận.
Ha! Lam Vong Cơ da mặt mỏng như vậy, làm sao có thể trả lời. Nguỵ Vô Tiện đối với biểu hiện của y liền tự tìm cho mình một lời giải thích hợp lý.
Bỗng nhiên, chóp mũi có chút run run, hắn liền hướng đến nơi có một cỗ mùi thơm hạ đẳng khó mà chịu được truyền tới nhìn lại. Chỉ gặp một tên mặc áo đạo sĩ, vẻ mặt giống như là một tên lang trung giang hồ chuyên đi lừa đảo đang mời chào người đi đường một ít đồ chơi nhỏ. Thấy Nguỵ Vô Tiện nhìn qua liền nhiệt tình mời mọc chào hàng, nào là hàng đẹp giá rẻ, nào là cái gì cũng có, khiến Lam Y cũng hiếu kì tiến lại nhìn. Nguỵ Vô Tiện nhìn tiểu nữ hài này có chút hoạt bát, cười cười nhìn tên lang trung kia rồi nói:
"Ngươi xem có cái gì hợp với mấy tiểu công nương này không?"
Gã lang trung kia nhìn thấy tiền đến, liền hưng phấn nhìn theo ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện, nhìn thấy gia văn của Cô Tô Lam thị trên người Lam Y thì nụ cười liền cứng lại. Gã ta chỉ là một Gã ta chỉ là một kẻ từng tu qua đạo, hiểu biết nửa vời đối với Huyền Môn thế gia nhưng lại nhận ra Cô Tô Lam thị, không dám làm bừa, liền ôm cái giương của mình vội vàng bỏ chạy, Nguỵ Vô Tiện có hô thế nào cũng không dám quay lại.
Lúc này Lam Vong Cơ mới đi đến cạnh hắn, mặt không biến sắc nói:
"Không mua thì đừng có phá!"
Nguỵ Vô Tiện nói:
"Ta muốn mua thật mà. Mang theo một đám tiểu cô nương ra ngoài, mua cho người ta một ít đồ kỉ niệm không được sao?"
Lam Vong Cơ: "Ngươi có tiền sao?"
Nguỵ Vô Tiện: "Ta không có tiền ngươi cho ta a"
Bị ép chứng kiến cảnh "Tích Vụ kế mẫu" ban ngày ban mặt giữa đường giữa chợ thò tay vào ngực "Hàm Quang Quân anh minh thần võ" sờ soạng một phen sau đó nghênh ngang đem túi tiền cầm đi, Lam Y cảm thấy đôi mắt của mình thật là đau nhức. Nàng nhìn về phía Lam Dung, người kia cũng đưa tay che mắt kín mắt, bày ra một bộ dáng không đành lòng nhìn. Nàng lại nhìn Lam Tích Vụ, người kia vừa thu hồi ánh mắt đang nhìn gã lang trung kia, vẫn là một khuôn mặt lạnh nhạt như trước.
Thật không hổ danh là nữ nhi của Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ, nhìn thấy phụ thân cùng kế mẫu ngay trên đường cái dệt ân ái mà vẫn có thể trầm trầm ổn ổn, bất động như núi. Bản thân nàng tự cảm thấy không bằng.