Khi mới quen Lục Chu Thừa, tôi cho rằng anh là tên khốn không có gì để chối cãi, nhưng sau khi biết tôi mang thai, anh đợi tôi một đêm dưới nhà tôi.
Sau khi kết hôn anh rất tốt với tôi, khi cô Trần phê bình tôi, anh đứng ra nói muốn chịu trách nhiệm, lúc ấy tôi đặc biệt cảm động.
Ở bên nhau lâu như vậy, tôi cho rằng chí ít là đã hiểu biết anh, nhưng anh không giữ lời hứa, chỉ bảo người mang bữa tối tới, bản thân mình lại không xuất hiện.
Gọi điện thoại cho anh, gọi vài lần cũng không nhận, tôi giận suýt chút nữa ném điện thoại đi.
Nửa đêm dậy đi tìm điện thoại, nhìn tin nhắn thứ nhất chưa đọc.
【Buổi chiều phải đi công tác đột xuất, mấy ngày nữa mới có thể trở về, chăm sóc bản thân cho tốt. 】
Nhìn thời gian, là gửi vào một giờ trước.
Mười mấy chữ, tôi đọc đi đọc lại vài lần, muốn trả lời anh, lại không biết nên nói cái gì.
Đặt di dộng xuống một lát thì màn hình sáng, nhìn ba chữ Lục Chu Thừa, tôi vội vã mở tin nhắn ra.
【Cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em một công bằng. 】
【 Thẩm Thanh, anh không phải thần, trái tim anh cũng sẽ đau, thật sự rất đau. 】
Nhìn câu nói cuối cùng kia, cái mũi cực kỳ đau xót, chảy nước mắt gõ năm chữ, nhưng cuối cùng vẫn không gửi đi.
Em chờ anh trở về.
Lục Chu Thừa, em vẫn ở đây chờ anh trở về.
Ở nhà đợi vài ngày, Chu Tĩnh mang theo Lưu Tiểu Hoa đến thăm tôi.
Bây giờ tôi có chứng sợ trẻ con, vừa thấy trẻ con liền không chịu nổi, ngực đau thắt.
Nhưng Chu Tĩnh chính là một người như thế, lúc có thể ngược tâm tuyệt đối nghiêm túc, sau khi vào cửa liền vứt con bé cho tôi, tự mình đi thăm lầu trên lầu dưới.
"Nhà cửa trang hoàng đầy đủ đó! Thẩm mỹ của Lục Chu Thừa nhà cậu thật đúng là không tồi."
Chu Tĩnh dạo qua một vòng trên lầu, từ chối nhận lại con gái nuôi của tôi, an nhàn ngồi ở trên ghế sô pha, "Đang nhìn TV cái gì, đẹp sao?"
Tôi đi qua, quỳ một gối trên mặt đất, "Tĩnh Tĩnh, mình sai rồi, mình thật sự sai rồi."
Chu Tĩnh không xem tivi, quay đầu nhìn tôi, "Cậu không sai, cậu làm sao có thể sai chứ? Quen biết không được mấy ngày liền kết hôn với người ta, bị người ta nói vài câu liền phá thai, cậu làm cực kỳ đúng, cậu không sai!"
Cô ấy nói mỗi một câu, trái tim của tôi liền đau một cái.
Tôi đặt Lưu Tiểu Hoa ở trên ghế sô pha, đầu tựa vào chân Chu Tĩnh nghẹn ngào, "Mình sai rồi, mình không nên đến quán bar, mình không nên uống rượu, mình hối hận rồi, Tĩnh Tĩnh, mình hối hận rồi."
Thấy tôi khóc đến thương tâm như vậy, Chu Tĩnh rốt cục có lương tâm, để tay trên vai vỗ nhẹ, "Về sau ngàn vạn lần không được ngớ ngẩn nữa."
Sau khi Chu Tĩnh ôm lấy con bé, tôi khóc ôm lấy chân cô ấy, "Nhưng đứa nhỏ cuối cùng thì cũng không về được, đều là lỗi của mình, là mình hại chết con anh ấy!"
Ngày đó ở trong bệnh viện, tôi chết không nhận sai, nhưng hôm nay, tôi nói mình sai rồi, bởi vì tôi thật sự cực kỳ hối hận.
Nếu không tới quán bar, nếu không uống nửa chai Vodka, con tôi cũng sẽ không chết.
Chờ tôi khóc đủ, Chu Tĩnh mới sờ đầu tôi nói: "Ngốc ạ, chuyện cũng qua rồi, khóc ra sao nữa cũng vô dụng, chỉ cần cậu và Lục Chu Thừa sống tốt, con về sau còn sẽ có."
Tôi ngẩng đầu, hai mắt đầy nước mắt ngu ngơ nhìn cô ấy, "Mình còn có cơ hội sao?"
Chu Tĩnh cười nói: “Lục Chu Thừa nhà cậu đẹp trai tiền nhiều sống tốt, không có việc gì buổi tối cố gắng thêm chút, rất nhanh sẽ có con."
Tôi lắc đầu, "Anh ấy vẫn đang giận mình, Tĩnh, cậu nói xem anh ấy có thể ly hôn với mình không?"
Lúc trước kết hôn là vì đứa nhỏ, hiện tại đứa con không còn, cuộc hôn nhân này cũng không có ý nghĩa để tiếp tục kéo dài.
Chu Tĩnh không trả lời vấn đề này, mà là nghĩ một lát mới nói: "Cậu muốn ly hôn với anh ta sao?"
Tôi lắc đầu, Chu Tĩnh hỏi, "Cậu thích anh ta rồi hả?"
Nhìn tôi gật đầu, Chu Tĩnh nở nụ cười, "Gặp được một người trong lòng không dễ dàng, nếu thích anh ta như vậy, nên giữ chặt lấy."
Tôi cái hiểu cái không, "Nếu anh ấy muốn ly hôn với mình làm sao bây giờ?"
"Hai chữ, không rời."
Làm phụ nữ đã kết hôn lâu năm, Chu Tĩnh bắt đầu giúp tôi tính cách, "Anh ta dám nhắc đến ly hôn cậu liền trực tiếp dụ anh ta, nghĩ cách để anh ta không thể tách rời cậu."
Dụ Lục Chu Thừa?
Tôi có chút chùn bước, "Như vậy được không?"
"Tất phải làm!"
Chu Tĩnh nghiêm túc nói: "Tin tưởng mình, đàn ông đều là như vậy, thân thể anh ta đi kèm lòng anh ta, luôn luôn muốn cậu."
Thấy tôi buồn bã ỉu xìu, Chu Tĩnh vỗ vai tôi khuyến khích, "Kỳ thật cậu cũng không cần nản lòng như vậy, mình cảm thấy Lục Chu Thừa nhà cậu vẫn thích cậu."
"Thật vậy sao?"
Con ngươi ảm đạm sáng lên một chút, như là người nhìn thấy một tia sáng trong bóng đêm, "Là anh ấy nói với cậu à?"
"Mình không quen anh ta, anh ta làm sao có thể nói với mình loại chuyện này."
Chu Tĩnh dở khóc dở cười nhìn tôi, "Tiểu Thanh, mình phát hiện hiện tại chỉ số thông minh của cậu quả thực một lời khó nói hết, trước kia ở bên Triệu Bân, cũng không thấy cậu như vậy!"
Người phụ nữ này thật là miệng cứng lòng mềm, thấy tôi ủ rũ lại an ủi tôi, "Mình nói thật, Lục Chu Thừa nhà cậu rất quan tâm cậu."
"Ngày đó cậu chơi trò mất tích, anh ta cũng không biết lấy số mình ở đâu, gọi điện thoại hỏi cậu có ở chỗ mình không, mình đương nhiên phải giúp cậu giấu, ai biết anh ta vậy mà tìm tới cửa."
Tôi nhớ rõ chuyện này, khi tôi đến bệnh viện lấy báo cáo, trong lúc vô ý nghe được anh em nhà họ Tưởng nói chuyện, sau đó chạy đến bờ sông ở công viên ngồi một ngày.
Về đến nhà mới biết được Lục Chu Thừa đã về, chúng tôi tranh cãi ầm ĩ một trận, sau cùng lấy việc tôi bị đau nhập viện mà trôi qua.
"Chậc chậc, cậu không thấy được biểu cảm ngay lúc đó của anh ta đâu, phát hiện cậu không có ở đó, anh ta suýt chút nữa ăn thịt mình!"
Chu Tĩnh dỗ Lưu Tiểu Hoa, không nhìn thoáng qua, "Lấy biểu hiện ngay lúc đó để xem xét, mình không tin anh ta không có tình cảm với cậu."
Không thể không thừa nhận, lời Chu Tĩnh an ủi tôi rất lớn, ít nhất tôi không một mình tự trách hối tiếc nữa.
Một tuần sau Lục Chu Thừa trở về.
Tôi đang làm tổ ở trên ghế sô pha xem tivi, Triệu Bân gửi tin nhắn tới, nói là giữa trưa lúc xã giao nhìn thấy Lục Chu Thừa, còn bổ sung thêm một tấm ảnh.
Tuy ảnh chụp không rõ ràng lắm, nhưng người bên trong thật sự là Lục Chu Thừa.
Cuối cùng anh cũng trở lại.
Tôi ném điều khiển từ xa, nhanh chóng lên lầu thay xong quần áo chạy xuống.
Đến chợ gần khu nhà mua đồ ăn trở về, tôi gửi tin nhắn cho Lục Chu Thừa, 【Ông xã, anh về rồi sao? 】
Qua một lúc lâu sau, Lục Chu Thừa trả lời, 【 Ừ.】
Trong lòng tôi nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục gửi tin cho anh, 【Tối nay anh có về ăn cơm không? Em mua rất nhiều đồ ăn. 】
Sau khi nhận được tin trả lời của Lục Chu Thừa, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Ý kiến của Chu Tĩnh tôi thật sự suy nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy ngoại trừ chiếm giữ thể xác anh cũng giống như tâm hồn, trước tiên tôi có thể nắm bắt dạ dày anh.
Vì thu phục dạ dày Lục Chu Thừa, tôi phát huy hết công lực, sử dụng hết chuyên môn.
Nhưng đến khi trời tối, Lục Chu Thừa đột nhiên gửi tin nhắn nói buổi tối có việc, bảo tôi đừng chờ anh.
Gần đây anh thường xuyên nói không giữ lời, tôi đã quen, vì thế một mình hưởng thụ bữa tiệc lớn xa hoa.
Chỉ là đáng tiếc hoa tươi cùng rượu đỏ, vì lấy lòng anh tôi đúng là lỗ vốn.
Khi Lục Chu Thừa trở về đã hơn 10 giờ, tìm một vòng trong phòng, sau đó gọi điện thoại cho tôi.
Bị chuông điện thoại di động làm giật mình tỉnh dậy quên mất mình đang ở đâu, người đập lên ván giường dày.
"A, đau quá."
"Thẩm Thanh?"
Lục Chu Thừa nghe tiếng đi đến bên giường, thăm dò gọi tên tôi, một giây sau ván giường từ từ được nhấc lên, tôi xoa đầu đi ra.
Vốn chỉ là nghĩ muốn trốn một lúc, không nghĩ tới nằm ở trên giường ngủ không được, trốn vào nơi này liền mệt mỏi, mơ mơ màng màng vậy mà ngủ thϊếp đi.
Sau khi khôi phục giường lại hiện trạng ban đầu, tôi ngáp, "Đã trễ thế này, em còn tưởng rằng anh không trở về, làm xong việc rồi sao?"
Lục Chu Thừa hiển nhiên còn chưa ra khỏi tình hình ban nãy, tôi miễn cưỡng híp mắt nhìn anh, "Không phải anh nói gặp nguy hiểm phải lẩn trốn sao?"
Vừa rồi nghe dưới lầu có động tĩnh, tôi không dám xuống xem, đành phải tìm một chỗ trốn đi.
Nghe xong tôi giải thích, khóe miệng Lục Chu Thừa co giật, tầm mắt đảo qua giường dưới người tôi, "Trốn còn rất có sáng tạo."
Đây là đang khen ngợi tôi à!
Nhưng còn chưa kịp vui mừng, Lục Chu Thừa nói, "Biết vừa rồi em giống cái gì không? Bắt ba ba trong rọ! Chui đầu vô lưới!"
Biểu cảm trên mặt suy sụp, thế mà lại mắng tôi là "Ba ba", người đàn ông này quả nhiên vẫn nói lời cay đắng như trước kia.
Nhưng tôi người lớn rất rộng lượng, không chấp nhặt với anh, thấy anh bắt đầu cởi cúc áo sơmi, tôi vội vã đứng lên, "Anh muốn tắm rửa sao? Em đi giúp anh lấy quần áo."
Lục Chu Thừa không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn tôi có chút kỳ quái.
Tôi hỏi anh "Làm sao vậy", anh chỉ lắc đầu, xoay người vào phòng tắm.
Cái người đàn ông kỳ quái này!
Lúc đi lấy quần áo cho anh, tôi nhìn mình trong gương, mới biết được vừa rồi vì sao anh nhìn tôi như vậy.
Đầu tóc lộn xộn, sơ mi trắng nhiều nếp nhăn, mà bên trong sơ mi, khụ, cái gì cũng không mặc.
Lục Chu Thừa tắm rửa rất nhanh, tôi lui ở trong chăn, dựng thẳng lỗ tai nghe anh tới gần, hô hấp dần dần dồn dập.
"Cái áo này là của bạn gái trước của anh, số lượng có hạn giá xa xỉ, thế mà em lại lấy ra làm áo ngủ."
Người này thật sự không cho người ta ngủ mà!
Tôi bối rối một lúc, mở to mắt nhìn anh, "Cô gái nàng blogger ở quán bar kia?"
Lục Chu Thừa lắc đầu, "Không phải cô ấy, một người khác."
Lúc này không bối rối, tôi bùng phát, “Phải ha! Suýt chút nữa đã quên tổng giám đốc Lục anh có mị lực, qua lại với phụ nữ nhiều đến nỗi bản thân mình cũng không nhớ rõ cơ mà!"
Sau khi trêu chọc tôi dựng lông, Lục Chu Thừa giống như rất vui vẻ, cong môi khıêυ khí©h tôi, "Sao, không phục?"
Tôi bị chọc tức, cởϊ qυầи áo ra ném ở trên mặt anh.
"Số lượng có hạn của anh, trả lại cho anh!"
Nhìn sơ mi trên tay, Lục Chu Thừa nở nụ cười, "Bà xã, em đây là đang câu dẫn anh sao?"
Nghĩ đến tình cảnh của mình, tôi vội vã dùng chăn quấn chặt người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có tự mình đa tình, em chỉ không muốn tổn thương bạn gái trước của anh."
Lục Chu Thừa từ chối cho ý kiến, áo số lượng có hạn trong miệng anh bị anh tiện tay vứt ở một bên.
"Không tổn thương lòng của cô ấy, sợ là có người bị đả thương tâm rồi."
Tôi đang cân nhắc ý tứ những lời này, Lục Chu Thừa đã tắt đèn nằm xuống cạnh tôi.
Trong bóng đêm, tôi vụиɠ ŧяộʍ nhìn mặt anh, cho nên hiện tại rốt cục anh hết giận chưa?
Anh không đắp chăn không việc gì sao?
Muốn chia cho anh một nửa hay không?
Nhưng tôi không mặc quần áo mà!
Thấy tôi vẫn nhích tới nhích lui, Lục Chu Thừa không thể nhịn được nữa, kéo tôi vào trong ngực, "Còn cọ nữa anh sẽ thịt em!"