Chương 36: Thì ra chỉ là ngoài ý muốn

Khi về đến nhà đã là nửa đêm.

Cửa phòng ngủ mở hé một nửa, bên trong đèn sáng, ở bên ngoài cũng có thể ngửi được sặc mùi khói thuốc.

Anh đã về.

Bàn tay vô thức nắm chặt quần áo, tôi cố nén kí©h thí©ɧ muốn xoay người rời đi, sau đó từ từ đi tới phòng ngủ.

"Về rồi?"

Lục Chu Thừa ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn tôi, giọng khàn khàn, "Vì sao không nghe điện thoại?"

"Chắc hết pin rồi!" Tôi cúi đầu không dám nhìn anh.

Lục Chu Thừa đứng lên, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt tới gần tôi, "Anh tìm em một ngày, em đi đâu vậy hả?"

Tôi xoay đầu đi, giọng điệu mang theo xa cách, "Thăm con gái nuôi em."

"Nói dối!"

Lục Chu Thừa bắt được cổ tay tôi, "Anh đã đi tìm Chu Tĩnh, hôm nay cô ấy căn bản là chưa gặp em."

Cũng không biết là do Lục Chu Thừa gào thét, hay là chuyện anh đi tìm Chu Tĩnh dọa đến tôi, bụng đột nhiên truyền đến cơn đau sâu sắc, làm cho người ta khó có thể chịu được.

Như là phát hiện sắc mặt tôi khác thường, Lục Chu Thừa vội vàng buông tôi ra, "Em làm sao vậy? Sắc mặt sao khó coi như vậy?"

Tôi né tránh tay anh, "Em mệt, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau!"

"Thẩm Thanh!"

Lục Chu Thừa đuổi tới phòng tắm, xoay vai tôi lại, "Không phải nói đến bệnh viện lấy giấy khám sao? Sau khi lấy xong sao không trở về nhà, có phải con xảy ra chuyện gì không?"

"Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, chắc anh cực kỳ vui vẻ đi!"

"Em, có ý gì?"

Lục Chu Thừa không thể tin được nhìn tôi, sau đó lại cúi đầu nhìn bụng tôi, "Con, con thật sự đã xảy ra chuyện?"

Cơn đau càng mãnh liệt, tôi lạnh lùng hất tay trên vai mình xuống, lui về phía sau một bước giữ một khoảng cách với anh, "Lục Chu Thừa, lúc trước rốt cục vì sao anh tiếp cận em, em đến xin anh giúp đỡ, có phải vừa lúc hợp ý anh hay không?"

Nhìn Lục Chu Thừa mất tự nhiên, ngực đau thắt lại, quả nhiên anh vẫn luôn gạt tôi!

Thân thể không khoẻ cộng thêm đau khổ sau khi biết sự thật, khiến trước mắt tôi từ từ biến thành màu đen, bối rối đỡ lấy bồn rửa tay bên cạnh.

"Tiểu Thanh!"

Lục Chu Thừa đỡ lấy cơ thể lay động của tôi, lo lắng nhìn tôi, "Em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái nói cho anh biết."

Tôi nhìn anh, trong lòng từng đợt phát khổ, "Lục Chu Thừa, em nghĩ đến anh chỉ là không thích em, không nghĩ tới thứ anh muốn, thế mà là mạng của em!"

"Tiểu Thanh! Tiểu Thanh - - "

Trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy Lục Chu Thừa hốt hoảng ôm tôi chạy ra ngoài, thì ra anh cũng sẽ lo lắng cho tôi sao?

Đến khi tỉnh lại, đã nằm trên giường bệnh của bệnh viện.

"Cô tỉnh rồi!"

Y tá kiểm tra phòng chú ý tới tôi, "Tỉnh là tốt rồi, chồng cô rất lo lắng, ở trong này chăm cô một đêm, vừa mới đi..."

Tôi cười cười với y tá.

Có thể là do ngủ một giấc, đầu óc bình tĩnh không ít so với hôm qua, tôi định nói chuyện với Lục Chu Thừa, có lẽ anh cũng không phải không muốn đứa nhỏ này.

Gặp Tưởng Đào trong hành lang, anh ta đánh giá bộ đồ bệnh nhân trên người tôi, "Thẩm Thanh? Sao cô lại ở chỗ này? Tôi vừa mới nhìn thấy A Thừa còn tưởng rằng..."

Nghe Tương Đào nói nhìn thấy Lục Chu Thừa, ánh mắt tôi hơi hơi sáng lên, "Anh ấy ở đâu?"

Tưởng Đào mang tôi tới nơi không hề xa lạ, phòng bệnh VIP cao nhất trong khu nội trú, Tưởng Âm Âm ở đây.

Hoặc có lẽ bây giờ không phải thời cơ tốt, vì thế tôi dừng chân ở trước cửa, không muốn đi lên nữa.

Tưởng Đào nhìn tôi, trong ánh mắt là không hiểu phức tạp của tôi, "Thẩm Thanh, kỳ thật em gái tôi, nó..."

"Em nghỉ ngơi cho tốt, hôm nào anh trở lại thăm em."

Là giọng Lục Chu Thừa, tôi nhịn không được mở hé nửa cửa nhìn, từ trong khe cửa, tôi nhìn thấy Tưởng Âm Âm ôm lấy Lục Chu Thừa.

"Anh A Thừa, em sợ, em không muốn chết!"

Lục Chu Thừa đỡ lấy bả vai Tưởng Âm Âm, sau đó dịu dàng vuốt ve tóc dài của cô ta, "Nói bậy bạ gì đó, anh chắc chắn không cho em chết."

"Anh A Thừa, anh tiếp cận người phụ nữ kia là vì để cô ấy đổi thận cho em, nhưng tại sao anh lại kết hôn với cô ta, còn để cô ta mang thai con của anh!"

"Chỉ là ngoài ý muốn."

"Vậy cũng không nhất định phải kết hôn với cô ta, chúng ta cho cô ta tiền thì tốt rồi, không phải sao?"

"Cô ấy không thích tiền..."

Cho nên đây mới là nguyên nhân anh kết hôn với tôi, biết tôi sẽ không vì tiền bán đi thận mình, cho nên lấy lùi làm tiến dùng hôn nhân ép buộc tôi.

Mang thai là ngoài ý muốn, hôn nhân là giả, ngay cả Lục Chu Thừa...

Anh rõ ràng chính là kẻ lừa đảo, thậm chí còn đáng giận hơn Triệu Bân!

"Đừng nói cho anh ấy tôi đã tới."

Tôi đẩy Tưởng Đào ra, đỡ tường từng bước một đi về.

Thứ như tình yêu quả nhiên cực kỳ xa xỉ, trên người Triệu Bân tôi mất đi chính là năm năm thanh xuân, mà ở trên người Lục Chu Thừa, tôi mất đi chính là hi vọng.

Trở lại phòng bệnh, ý tá vui mừng đã chạy tới, "Cô đi đâu vậy hả? Chồng cô tìm cô khắp nơi đó! Cô không thấy vừa rồi anh ấy gấp thành dáng vẻ gì đâu!"

Không bao lâu Lục Chu Thừa vào được, một tay kéo tôi ôm vào trong ngực.

"Em đi đâu vậy hả? Thân thể còn chưa khỏe sao có thể chạy loạn?"

Tôi không có cách nào nói cho anh, sau khi thưởng thức anh cùng Tưởng Âm Âm đóng Trái Tim Mùa Thu, tôi tới khoa phụ sản.

Mới biết được thì ra bỏ đứa nhỏ này, chỉ cần vài phút.

Khi bị Lục Chu Thừa ôm ấp, mọi người trong phòng bệnh ái muội nhìn chúng tôi, tôi nghe thấy cặp đôi trong góc nói: "Anh xem chồng nhà người ta thật đẹp trai!"

Lục Chu Thừa nghe được, nhỏ giọng bên tai tôi nói: "Có nghe thấy không? Có người khen chồng em đẹp trai!"

Tôi muốn tách khỏi hơi thở anh, lại càng sát vào trong lòng anh, hành động như vậy người ở bên ngoài nhìn càng như là làm nũng.

Lục Chu Thừa cũng cho rằng như thế, dịu dàng xoa đầu tôi, "Về sau đừng không nói một tiếng đã mất tích thế nữa, hôm qua anh tìm em một ngày, kết quả em ngất xỉu ở trước mặt anh."

Anh đặt tôi ở trên giường, trán cụng vào tôi, ánh mắt dịu dàng tựa như ánh mặt trời vào đông, "Đừng làm anh sợ nữa, với em anh không kiên cường như em nghĩ đâu."

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, tôi đột nhiên ôm lấy người đàn ông này, cực kỳ dùng lực ôm.

"Lục Chu Thừa..."

"Ừm, anh ở đây."

Lục Chu Thừa vỗ nhẹ lưng tôi, "Ngoan! Đừng sợ, chồng ở trong này, đừng sợ!"

Tôi ngẩng đầu trong lòng anh, giọng có chút nghẹn ngào, "Con được ba tháng rồi, qua mấy tháng nữa là có thể sinh ra, nó nhất định thật đáng yêu thật đáng yêu."

"Anh biết."

Lục Chu Thừa dùng tay áo giúp tôi lau mặt, giọng dịu dàng làm cho người ta muốn khóc, "Về sau mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em, đến khi con được sinh ra."

Tôi gật gật đầu, không chớp mắt nhìn anh, "Lục Chu Thừa, anh bảo vệ em đúng không? Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ mẹ con em, đúng hay không?"

"Đương nhiên."

Lục Chu Thừa nhẹ nhàng ấn tôi vào trong ngực, "Anh sẽ vẫn bảo vệ em, cho nên không phải sợ, hửm?"

Nép trong lòng Lục Chu Thừa, bỏ qua đau lòng, ở nơi đầy rẫy nước sát trùng, chỉ có mùi hương trên người anh làm tôi an tâm.

"Lục Chu Thừa, em muốn về nhà."

"Bây giờ còn chưa được..."

Lục Chu Thừa nói còn chưa nói xong, đã bị hai mắt ngập nước của tôi đánh bại, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, "Anh đi gọi bác sĩ tới xem, nếu không có chuyện gì anh liền mang em về nhà."

Lúc nằm ở trên giường, tôi nghe được Lục Chu Thừa giải thích với người bệnh trong phòng, "Vợ tôi mới mang thai không lâu, cảm xúc có chút kích động."

"Hiểu mà hiểu mà, vợ tôi lúc mới mang thai hoàn toàn không thể nói lý, mỗi ngày trình diễn "Mọi người tìm ngược’, mà còn động một tí liền nói muốn ly hôn."

Bác sĩ rất nhanh đã tới rồi, sau khi kiểm tra nói là toàn bộ bình thường, lúc nào cũng có thể xuất viện.

Nhưng khi ông ấy đi, gọi một mình Lục Chu Thừa ra ngoài.

"Đây là con đầu hai người, nhất định phải cẩn thận, bình thường chú ý tới cảm xúc của phụ nữ có thai nhiều một chút, quan tâm cô ấy nhiều hơn, không thể để cô ấy quá kích động, nếu không lần sau sẽ không may mắn như vậy."

"Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ."

Sau khi Lục Chu Thừa trở về, sờ mặt tôi nói: "Thay quần áo là có thể về nhà rồi."

Tôi cố gắng nhếch môi, "Lục Chu Thừa, chúng ta sẽ ly hôn sao?"

Lục Chu Thừa nói: "Đương nhiên không, tại sao em có thể nghĩ như vậy?"

Thấy tôi không hé răng, anh dịu dàng xoa đầu tôi, "Đừng nghĩ ngợi lung tung, trời có sập xuống cũng đã có chồng chống đỡ cho em."

Lúc về nhà gặp được mẹ chồng trong sân, mẹ chồng còn không biết chuyện tôi suýt chút nữa sanh non, gặp mặt bắt đầu quở trách.

"Buổi sáng ăn cơm cũng không thấy người, sáng sớm đi đâu vậy? Thật đúng là coi nhà thành khách sạn rồi hả?"

Tôi không còn sức lực ứng phó mẹ chồng, chống thân thể mềm nhũn lên lầu.

Trong giây phút nằm ở trên giường, tôi mới cảm thấy mình sống lại rồi.

Lúc Lục Chu Thừa vào, kỳ thật tôi không ngủ, chỉ là không muốn mở mắt.

Cảm giác được anh ngồi xuống bên giường, cầm tay tôi để bên ngoài hôn một chút, sau đó đi ra ban công gọi điện thoại.

"Trong nhà tôi có việc, hôm nay không đến công ty, văn kiện cần ký tên bảo thư ký đưa tới đây."

"Đợi một chút, tôi có chuyện hỏi anh, nghe nói anh có hai đứa con? Không phải, tôi không phải hỏi chuyện đứa bé, tôi muốn hỏi lúc vợ anh mang thai là bị gì?"

"Cái gì? Bệnh trầm cảm? Điều này sao có thể?"

Nghe sự căng thẳng trong giọng Lục Chu Thừa, tôi đột nhiên có chút muốn cười, anh chắc không tưởng tôi bị bệnh trầm cảm khi mang thai đấy chứ!

Không bao lâu nghe được tiếng ngón tay gõ bàn phím, tôi lặng lẽ mở to mắt.

Lục Chu Thừa một mình ngồi ở góc ghế sofa, mũi đeo một chiếc kính đen, vẻ mặt chuyên tâm nhìn màn hình, ngẫu nhiên cúi đầu viết gì đó vào vở?

Người đàn ông này, lúc mới quen tính tình anh rất xấu, nói lời cực kì ác độc, tôi vẫn cho là anh không gì không làm được, mãi cho tới hôm nay nhìn thấy anh ở trong phòng bệnh của Tưởng Âm Âm.

Thì ra anh cũng có điểm yếu.

Như nhận thấy được tầm mắt của tôi, Lục Chu Thừa bỏ máy tính đi tới, "Có phải anh ở trong này làm ồn em không? Anh ra ngoài..."

Tôi giữ chặt tay anh, "Không ngủ được, anh nằm với em một lát đi!"

Sau khi Lục Chu Thừa nằm xuống, tôi tự giác chui vào trong lòng anh, "Lục Chu Thừa, phòng nhỏ trên đỉnh núi kia, có cơ hội chúng ta lại đi một lần đi!"

"Ừ."

Lục Chu Thừa hôn tóc tôi một chút, "Vậy em phải nhanh bồi dưỡng cơ thể cho khỏe, sau khi khởi công sẽ đi."