Chương 32: Muốn đổ tội cho người khác, lo gì không có cách

Tôi rầu rĩ hồi lâu nhưng vẫn gọi điện thoại cho Lục Chu Thừa: “Buổi sáng khi em đi bệnh viện có gặp được bác sĩ Tưởng, hai người rất thân sao?"

Lục Chu Thừa nói: "Bọn anh là bạn học đã quen biết mười mấy năm rồi."

Móng tay tôi cào nhẹ lên tấm ảnh, giả vờ lơ đãng hỏi về Tưởng Âm Âm.

"Em phát hiện bác sĩ Tưởng và chị dâu là cùng một họ, bọn họ là họ hàng sao?"

"Bọn họ là anh em ruột."

"Ồ!"

Lại nhìn dòng chữ tiếng anh phía sau tấm ảnh, trong lòng tôi càng thấy khó chịu hơn: “Quan hệ giữa ba người rất tốt đúng không?"

"Sao em lại đột nhiên muốn hỏi về chuyện này?"

"Em chỉ tùy tiện hỏi thôi. Nếu như anh không muốn nói thì thôi."

"Em muốn nghe, anh đương nhiên là sẵn sàng nói rồi."

Giọng nói của Lục Chu Thừa nghe rất bình tĩnh, sau đó thuận tiện thỏa mãn sự tò mò của tôi.

"Khi còn bé anh chuyển trường và học cùng một lớp với Tưởng Đào, em gái của cậu ấy nhỏ hơn bọn anh hai tuổi, rất thích theo bọn anh chạy khắp nơi."

Thì ra còn là thanh mai trúc mã!

Trong lòng tôi càng chua sót, nhưng người ta đã là chị dâu của anh rồi, bây giờ tôi cũng không tiện chọc thêm vào vết thương lòng của anh.

Buổi tối Lục Chu Thừa phải đi xã giao, một mình tôi xuống lầu ăn cơm. Khi đi tới phòng khách, tôi nhìn thấy hai khách không mời mà đến.

Tôi cố nén kích động muốn quay đầu rời đi, cố kiên trì đi tới và chào một tiếng “cha mẹ”.

Lục Hoành Vũ nhìn tôi gật đầu, Ngô Ngọc Lan bảo tôi ngồi xuống ăn cơm.

Cũng không biết Lục Chu Thừa nói gì với mẹ anh, từ khi chúng tôi bắt đầu dọn vào, thái độ của mẹ chồng đối với tôi đã thay đổi, tuy không phải tốt lắm, nhưng so với trước rõ ràng được cưng chiều tới mức tôi thấy sợ.

Sau khi ngồi xuống, Tưởng Âm Âm đập Lục Tử Hào một cái. Anh ta vội vàng mở miệng: “Tiểu Thanh, giới thiệu cho em đây là Khương Huệ Trân em họ anh, còn đó là Triệu Bân bạn trai con bé."

Giọng điệu Khương Huệ Trân khó chịu nói: "Anh họ, anh không cần giới thiệu, bọn em rất quen nhau."

Tim tôi đập thịch một cái, theo bản năng nhìn Triệu Bân.

Chỉ thấy Triệu Bân kéo Khương Huệ Trân khẽ nói: "Em bớt tranh cãi đi."

"Làm gì vậy? Em nói thêm vài câu cũng không được à!"

Khương Huệ Trân trừng mắt nhìn anh ta, nhưng cũng không tiếp tục nói nữa.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, khi tôi cúi đầu ăn, đột nhiên nghe Tưởng Âm Âm hỏi Khương Huệ Trân: “Tiểu Trân, bọn em là bạn à? Sao trước kia chị không nghe thấy em nhắc tới vậy?"

"Ai là bạn với cô ta chứ? Cô ta chính là người bạn gái trước đây Triệu Bân muốn bỏ vẫn không bỏ được. Không phải em đã nói với chị rồi sao?"

"Phải, chị quên, thật ngại quá!"

Nếu không phải buổi chiều vừa gặp mặt, tôi thật sự bị vẻ mặt kinh ngạc của cô ta lừa rồi.

Chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra.

Thấy Ngô Ngọc Lan để đũa xuống, tôi cũng vội vàng đặt đũa xuống.

Vào lúc tôi dự định mở miệng giải thích, Lục Hoành Vũ đột nhiên nói một câu: “Lúc ăn cơm bớt nói đi."

Đây coi như là giải vây cho tôi, đáng tiếc có người một lòng không muốn để cho tôi sống tốt, ở đó trâng tráo vạch ra cái sai của tôi.

"Dượng ạ, sao dượng có thể để cho anh họ dẫn loại phụ nữ này về nhà chứ? Cô ta rất giảo hoạt, chia tay rồi còn quấn quít lấy Triệu Bân, còn đòi Triệu Bân phải trả hai trăm nghìn tiền chia tay. Cô ta tiếp cận với anh họ hẳn cũng không có ý tốt gì, nhất định là vì tiền của nhà họ Lục thôi."

Khương Huệ Trân nói mấy câu đã khiến cho Lục Hoành Vũ và Ngô Ngọc Lan phải kinh ngạc.

Ngô Ngọc Lan đập bàn một cái: “Thẩm Thanh, tôi nghĩ rằng cô chẳng qua chỉ có xuất thân thấp hèn một chút, không ngờ cô không biết liêm sỉ như vậy."

"Không phải, mẹ à không phải vậy, mẹ nghe con nói đã..."

"Cô câm miệng, đừng gọi tôi là mẹ!"

Ngô Ngọc Lan tức giận, chỉ tay vào tôi và nói: "Thừa Thừa quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi chấp nhận cô, mà cô báo đáp nó như vậy sao? Cô cút ra ngoài cho tôi, nhà họ Lục chúng tôi không có con dâu như cô!"

Tôi kinh ngạc nhìn Ngô Ngọc Lan. Lục Chu Thừa vì tôi mà quỳ xuống trước mặt mẹ anh sao?

"Mẹ, mẹ nghe con giải thích đã."

Tôi ngồi bên cạnh Ngô Ngọc Lan, muốn đứng dậy giải thích với bà lại bị bà hất ra: “Tôi không muốn nghe cô giải thích nữa, cô cút ra ngoài cho tôi!"

Tôi lảo đảo đập vào bàn ăn, vội vàng che bụng mình.

Ngô Ngọc Lan tinh mắt nhìn thấy thì nghi ngờ nhìn tôi hỏi: “Cô mang thai à?"

"Vừa kết hôn đã có thai, tốc độ này cũng quá nhanh đi!"

Lúc Tưởng Âm Âm nói chuyện còn giống như không để ý liếc nhìn Triệu Bân, vẻ mặt Khương Huệ Trân lập tức biến đổi.

"Thảo nào sáng sớm nay gặp cô ở bệnh viện. Đứa trẻ này sẽ không phải là của Triệu Bân chứ!"

Thấy vẻ mặt khϊếp sợ của người nhà họ Lục, tôi chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, cố gắng hết sức bình tĩnh mở miệng giải thích.

"Hai trăm nghìn kia không phải là phí chia tay, mà trước đây khi mua nhà cha mẹ tôi đã bỏ tiền ra, đứa bé là con của Lục Chu Thừa. Sau khi phát hiện Triệu Bân nɠɵạı ŧìиɧ, bọn con mới chia tay."

"Cô nói tôi là kẻ thứ ba sao?"

"Tiểu Trân em đừng kích động, bọn chị đều tin tưởng em."

Khương Huệ Trân không buông tha, nhảy ra hát đệm bên cạnh Tưởng Âm Âm.

Tôi nghe thấy thì phiền lòng, lạnh lùng nhìn lướt qua: “Bụng cô lớn như vậy, có ít nhất cũng phải bốn năm tháng! Khi đó Triệu Bân còn là bạn trai tôi, cô không phải là người thứ ba, lẽ nào là tôi sao?"

Tưởng Âm Âm hình như không thích giọng điệu của tôi khi nói chuyện, uất ức cắn môi: “Nếu cô yêu Triệu Bân như vậy, sao có thể ở cùng với A Thừa? Còn không phải vì sợ đứa trẻ sinh ra không có cha, cho nên mới cố ý tiếp cận A Thừa à?"

Nhìn dáng vẻ cô ta hiền lành đáng thương, nhưng nói ra lời nào cũng đều thấy máu.

Lại thêm một Khương Huệ Trân ở đó nhảy lên kêu gào: “Thẩm Thanh, cô đừng mơ lấy đứa trẻ ra uy hϊếp Triệu Bân, chúng tôi sắp kết hôn rồi, anh ấy chắc chắn sẽ không thay đổi đâu."

"Tôi nói đứa trẻ là con của Lục Chu Thừa..."

"Vậy vì sao cô không chịu nói ra, còn một mình len lén đi bệnh viện?"

"Đó là bởi vì..."

Bốp!

Ngô Ngọc Lan tát một cái, cắt ngang lời giải thích của tôi lẫn với tiếng hét giận dữ của Lục Hoành Vũ: “Đủ rồi! Tất cả im miệng cho tôi!"

Thấy ánh mắt bén nhọn Lục Hoành Vũ, còn có vẻ mặt ghét bỏ của Ngô Ngọc Lan, tôi không tính giải thích nữa, đẩy Triệu Bân đang tính đỡ tôi ra và đi về phía cầu thang.

Sau khi đi về phòng, tôi vẫn ngồi ở trên sô pha, trong đầu rối bời không nghĩ ngợi được gì cả.

Chẳng bao lâu, Lục Chu Thừa đã trở về.

Nghe được tiếng anh bước vào, tôi ngẩng đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Anh đã về rồi!"

Lục Chu Thừa đi tới trước mặt của tôi, không vui nhíu mày: “Vì sao em không gọi điện thoại cho anh?"

Cảm giác mình sắp không nhịn được mà rơi nước mắt, tôi vội vàng nhắm mắt lại: “Điện thoại đang sạc."

Lục Chu Thừa kéo tôi lên, sờ vào gương mặt đã sưng đỏ của tôi nói: “Mẹ anh đánh em à?"

Tôi cắn môi không nói gì, Lục Chu Thừa buồn bực xiết chặt lấy thắt lưng tôi: “Nói!"

"A! Đau!"

Nghe tiếng tôi kêu đau, Lục Chu Thừa vội vàng thả tay ra.

Khi vén áo lên, thấy trên lưng đã thâm một mảng lớn, vẻ mặt Lục Chu Thừa khó coi muốn chết. Anh xoay người muốn đi.

Tôi hoảng loạn, vội kéo tay anh nói: "Lục Chu Thừa, em và Triệu Bân thật sự chia tay rồi. Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh cả. Thật mà, anh hãy tin em."

Lục Chu Thừa kéo tôi đi ra ngoài, còn kéo tôi xuống phòng khách.

Thấy Khương Huệ Trân và Triệu Bân không có ở đây, tôi thầm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Bớt cái gậy quấy phân kia, có thể bọn họ sẽ chấp nhận nghe tôi giải thích cũng nên!

Nhưng tôi còn chưa kịp mở miệng, Ngô Ngọc Lan đã nhảy lên: “Nếu như con còn nhận mẹ là mẹ thì lập tức ly hôn với cô ta đi!"

Lục Chu Thừa thu lại vẻ tươi cười cợt nhả mọi khi: “Mẹ, không phải trước đó chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?"

"Đó là bởi vì con nói nó là đứa con gái tốt, nhưng nó không phải vậy. Thừa Thừa con có biết nó đã lén ở sau lưng con làm ra những chuyện gì không hả?"

Lục Chu Thừa nhìn qua một vòng, ánh mắt lướt qua gương mặt cười trên nỗi đau của Lục Tử Hào, giọng nói bình tĩnh đến dọa người.

"Cô ấy đã làm gì?"

Ngô Ngọc Lan nhắc tới chuyện Khương Huệ Trân tới nhà: “Đến bây giờ, người vợ tốt này của con vẫn còn dây dưa không dứt khoát với bạn trai của Tiểu Trân, tìm người ta đòi tiền chia tay thì cũng thôi, thế mà còn mang thai con của cậu ta, thật không biết xấu hổ."

"Con phải lập tức ly hôn với nó! Ly hôn ngay hôm nay!"

Vẻ mặt Lục Chu Thừa chợt thay đổi. Tưởng Âm Âm vội vàng mở miệng an ủi: “Em cũng đừng quá đau buồn, ai có thể ngờ được cô ta là loại người như vậy chứ? Nếu không phải hôm nay Tiểu Trân tới nhà..."

"Ai nói cô ấy mang thai con của Triệu Bân?"

Lục Chu Thừa ngắt lời Tưởng Âm Âm, sắc mặt tái xanh nhìn Ngô Ngọc Lan: “Đứa bé trong bụng cô ấy là con của con!"

Ngô Ngọc Lan nhìn tôi với vẻ không tin tưởng: “Con trai, con tuyệt đối đừng để cô ta lừa. Hôm nay, Tiểu Trân còn nhìn thấy cô ta lén một mình đi tới bệnh viện."

Trong lòng tôi nghĩ, may là Lục Chu Thừa đã biết chuyện hôm nay tôi tới bệnh viện rồi. Tôi lặng lẽ quay đầu nhìn anh, vừa vặn thấy anh cũng đang nhìn tôi.

"Vừa lúc có tất cả mọi người ở đây, hôm nay con lại nói rõ ràng cho mọi người biết."

Lục Chu Thừa đột nhiên nắm tay của tôi: “Thẩm Thanh là vợ của con, mọi người bằng lòng tiếp nhận thì tiếp nhận, không muốn tiếp nhận bọn con sẽ dọn ra ngoài ở."

Nghe anh nói như thế, Lục Hoành Vũ vỗ mạnh xuống bàn trà: “Thái độ của con như vậy là sao?"

Lục Chu Thừa cười lạnh nói: "Mọi người nhân lúc con không ở nhà mà bắt nạt vợ con, còn mong con có thái độ gì nữa?”

"Khốn kiếp!"

Thấy Lục Hoành Vũ tức giận tới mức run rẩy, Ngô Ngọc Lan lập tức quay sang nhằm vào tôi: “Có phải cô ta đã nói gì với con không? Sao cô ta không nói về cô ta và Triệu Bân kia..."

"Chuyện giữa cô ấy và Triệu Bân, không ai hiểu rõ hơn con cả!"

Lục Chu Thừa ngắt lời Ngô Ngọc Lan, ánh mắt nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng khách: “Chuyện có thai, con vốn định chờ qua thời gian ngắn nữa sẽ nói cho mọi người biết. Nhưng nếu mọi người đã biết, như vậy con cũng phải chúc mừng mọi người sắp thành ông nội, bà nội rồi."

Ngô Ngọc Lan vẫn chưa tin đứa trẻ này là của Lục Chu Thừa: “Hai người mới quen biết không bao lâu, làm sao xác định đứa trẻ này là của con được?"

Tưởng Âm Âm cũng nói: "A Thừa, mẹ cũng chỉ lo lắng cho em thôi, nếu chẳng may đứa trẻ sinh ra không phải là của em..."

"Con nói là của con thì chính của con!"

Thấy sắc mặt Tưởng Âm Âm trắng bệch, Lục Tử Hào không vui nói cô ta: “Chuyện của người ta, em xen vào làm gì?"

Lục Chu Thừa gào xong mới bình tĩnh lại: “Cha, mẹ, con biết trước đây mình đã làm ra rất nhiều chuyện tệ hại, nhưng con mong hai người hãy tin tưởng con một lần, con và Thẩm Thanh chẳng qua chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định mà thôi."

Cậu haicủa nhà họ Lục đã sống tự do phóng túng nhiều năm, giờ quay đầu nói muốn sống cuộc sống ổn định.

Thấy vẻ mặt bi thương của Tưởng Âm Âm, tôi thừa nhận trong chớp mắt này tôi thấy rất hài lòng, bởi vì Lục Chu Thừa tin tưởng và che chở tôi vô điều kiện như vậy.

"Chuyện hôm nay đến đây là dừng, hi vọng sẽ không có lần sau nữa."

Ngô Ngọc Lan còn muốn nói gì đó nhưng Lục Hoành Vũ đã ngăn bà ta lại: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi. Về sau không ai được nhắc tới nữa."