Chương 13: Xin anh giúp đỡ

Vào ban đêm, Bắc Thành rất yên tĩnh, trên đường cũng không có một bóng người nào. Tôi phải chạy rất xa mới vẫy được một chiếc xe taxi.

Khi đến bệnh viện, tôi vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Lưu Chí Hằng – chồng của Chu Tĩnh. Tôi vội vàng chạy tới: “Chu Tĩnh sao rồi? Cô ấy đang ở đâu?"

Hình như Lưu Chí Hằng còn chưa hoàn hồn, bị tôi đẩy mấy cái, anh ta mới có phản ứng: “Cô tới rồi!"

Tôi quay đầu nhìn đèn phòng cấp cứu còn sáng: “Tĩnh Tĩnh đang ở bên trong sao? Sao cô ấy lại sinh bây giờ chứ? Không phải vẫn còn hai tháng nữa à?"

Trên mặt Lưu Chí Hằng hiện lên sự hối hận: “Hôm nay tôi về muộn, cô ấy còn la hét với tôi khiến tôi không nhịn được, mới tranh cãi với cô ấy vài câu..."

"Chỉ tranh cãi vài câu thôi sao?"

"Tôi… Đẩy cô ấy một cái."

Quả nhiên, theo hiểu biết của tôi về Chu Tĩnh, nếu chỉ tranh cãi vài câu thì cô ấy tuyệt đối sẽ không khóc thành như vậy.

Tôi tức giận thở hổn hển chỉ vào Lưu Chí Hằng: “Chu Tĩnh vì ở cùng với anh đã phải bỏ ra nhiều như vậy, bây giờ cô ấy mang thai, không ngờ anh lại đối xử với cô ấy như thế, anh có còn là con người nữa không hả?"

Lưu Chí Hằng đau khổ ôm mặt: “Tôi không phải cố ý, tôi chỉ… Chỉ đẩy nhẹ cô ấy một cái."

Thấy bác sĩ đi ra, tôi đành tạm thời bỏ qua cho Lưu Chí Hằng: “Bác sĩ, bệnh nhân bên trong thế nào rồi ạ?"

"Sản phụ chảy máu quá nhiều nên phải đẻ mổ ngay, chỉ có điều đứa trẻ mới hơn bảy tháng sẽ có nguy hiểm nhất định, nếu như bảo vệ người lớn thì đứa trẻ có thể sẽ chết non, mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước."

Bác sĩ vừa nói xong, mẹ chồng Chu Tĩnh đã nắm lấy tay bác sĩ nói: “Bác sĩ, ông nhất định phải bảo vệ tốt cho cháu tôi."

Nghe được mẹ chồng Chu Tĩnh nói vậy, tôi lập tức hoảng loạn, kéo cánh tay khác của bác sĩ nói.

"Đừng, đừng, phải bảo vệ người lớn."

Thấy chúng tôi không thống nhất ý kiến, bác sĩ nhíu mày: “Các người đều là người nhà của sản phụ sao?"

"Cô ta không phải."

Mẹ chồng Chu Tĩnh đẩy tôi ra, nói với thái độ cứng rắn: "Tôi là mẹ chồng của cô ta, tôi quyết định."

Bác sĩ gật đầu: “Nếu như các người quyết định xong thì có thể ký một chữ lên tờ đơn này."

Cô y tá bên cạnh đưa qua một tờ đơn. Mẹ chồng của Chu Tĩnh bảo Lưu Chí Hằng ký tên. Tôi liều mạng ngăn cản: “Không thể ký được. Giữ được người lớn thì về sau vẫn có thể sinh con mà."

Lưu Chí Hằng hơi do dự, ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, Tĩnh Tĩnh cô ấy..."

Anh ta còn chưa nói hết lời, đã bị mẹ tát một cái: “Nếu như cháu mẹ có việc gì, mẹ sẽ chết cho con xem!"

Lưu Chí Hằng ký tên. Anh ta vẫn luôn nghe lời mẹ mình. Nghe bác sĩ nói bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật, tôi dường như đã nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Chu Tĩnh.

Người như Lục Chu Thừa thì mỗi ngày đều luôn bận xã giao, trên cơ bản khi về đến nhà đã nửa đêm. Anh vừa mới ngủ không bao lâu liền bị chuông điện thoại đánh thức.

"Trước khi gọi điện thoại không biết nhìn đồng hồ à?"

"Lục Chu Thừa, tôi không biết phải tìm ai. Tôi không có cách nào nữa rồi. Chu Tĩnh sắp chết, anh có thể giúp tôi không? Chỉ cần có thể cứu cô ấy, anh muốn tôi làm gì cũng được.."

Nghe tiếng khóc từ trong điện thoại truyền đến, Lục Chu Thừa mới ngồi dậy: “Em đang ở đâu?"

Sau khi gọi điện thoại cho Lục Chu Thừa xong, tôi cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Vừa thấy màn hình sáng lên, tôi liền ấn nút nghe máy: “Lục Chu Thừa."

"Tôi đã nói chuyện với bên bệnh viện rồi. Một lát nữa sẽ có người qua tìm em, anh ta sẽ giúp em."

"Vâng."

Cửa thang máy mở ra, một bác sĩ trẻ mặc áo khoác trắng đi tới: “Cô là Thẩm Thanh?"

Tôi gật đầu: “Bạn tôi đang ở bên trong, bọn họ muốn gϊếŧ chết cô ấy."

Bác sĩ trẻ cười có phần bất đắc dĩ: “Bác sĩ là cứu người chứ không phải xem mạng người như cỏ rác."

"Nhưng bọn họ vừa nói bảo vệ đứa nhỏ, cũng đã ký tên rồi." Tôi vẫn canh cánh trong lòng về chuyện ký tên.

Hình như cảm giác được sự khẩn trương của tôi, anh ta vỗ nhẹ vào vai của tôi: “Tôi vào xem sao!"

Chờ đợi là một quá trình dài dằng dặc lại đầy khủng hoảng, tôi ôm cánh tay ngồi ở trên ghế, mãi đến khi nhìn thấy Lục Chu Thừa từ trong thang máy đi ra.

Lục Chu Thừa đi tới, liếc nhìn phòng cấp cứu còn sáng đèn: “Cô ấy vẫn ở bên trong sao?"

Tôi gật đầu, không biết sao nước mắt lại rơi xuống: “Chu Tĩnh có thể chết không?"

"Cô ấy có thể chết không thì tôi không biết, nhưng tôi thấy em sắp chết rét rồi."

Lục Chu Thừa cởϊ áσ khoác và khoát lên vai tôi: “Không phải là sinh con sao? Xem em sợ đến mức nào kìa."

Trái tim tôi giống như ngày xuân được ánh mặt trời bao phủ, nỗi khủng hoảng trong lòng được xua tan.

Tôi cắn môi nhìn anh: “Chu Tĩnh là người bạn tốt nhất của tôi."

Lục Chu Thừa khẽ thở dài, vén những sợi tóc che trước mắt tôi lên, ngón tay lau lên gương mặt đã khóc thành mặt mèo của tôi: “Tôi giúp em chuyện lớn như vậy, em nên suy nghĩ thật kỹ xem nên báo đáp tôi thế nào mới phải."

Trong chớp mắt, tôi cảm thấy vô cùng phiền muộn.