Chương 6 - END
*************
Yêu một người để rồi hận người ấy , ranh giới mong manh này rất dễ xâm phạm. Nhưng với em đã không như thế , em đã không hận anh dẫu anh hèn hạ như vậy. Anh không dám nhận em và con , đó là nỗi nhục của thằng đàn ông là anh , em cũng mới nhận ra con người của anh nhu nhược . Có thể mẹ Xoan không ở bên anh cũng là một hạnh phúc , ông trời hình như còn có chút công bằng với mẹ . Còn em tự hỏi em thì có được đón nhận sự công bằng ấy không ? …chắc chắn là không rồi , vì em sai ở chỗ em yêu chồng của người khác … Cô Lan Nhi đưa em đi khỏi căn nhà đó rời xa anh , xa đi kỷ niệm chúng ta có , nơi anh và em từng cuồng nhiệt đam mê trong dục tình …
Nơi em đến một bản vùng núi xa xôi , nó không phải quê của em đâu . Nhưng lối vào nhà cũng có rặng xoan nhỏ , nó mọc thẳng tắp theo đường đi chứ không quanh co như ngõ nhỏ ấu thơ . Cô để em ở lại đó cùng một bà già gần tám mươi , bà ấy hình như có họ với cô thì phải . Ngày cô về lại thành phố cô nắm tay em nghẹn ngào bảo :
– Mẹ đưa con lên đây không phải là trừng phạt con , con không có tội đứa con trong bụng con càng không có tội con ạ . Con ở đây và sinh nó ra đời đi , nó có quyền được sống , mẹ sẽ giúp con để con sống thật hạnh phúc. Con còn quá bé lại không được giáo dục cẩn thận , kẻ đáng trách là người đàn ông của chúng ta . Anh ta đã thật sự không tốt chút nào , lẽ ra anh ấy sẽ phải đối diện cả với pháp luật . Bởi con chỉ mới mười hai tuổi thôi , tuy nhiên hãy để anh ta đối diện với tòa án lương tâm đi , hứa với mẹ tránh xa con người ấy đi con nhé … Anh ta không thể mang cái gì tốt đẹp đến cho con hết …!
Cô nói đúng về điều này với em , nhưng chính cô lại không xa nổi anh, dù biết anh là khốn nạn như vậy . Anh đã quỳ xuống xin cô tha thứ , thậm chí hứa không tìm gặp em nữa . Ừ thì không gặp ! nhưng con của anh là máu mủ của anh , anh cũng đành lòng dứt bỏ vậy sao ? Nhưng em quá bé để hiểu chuyện đời , và Soo Yeong cũng nói với em quá muộn … Hoa xoan nở rồi hoa tàn phai trong mưa bụi , thu đến xuân sang thời gian đã thấm thoắt trôi . Em đã sinh con ở cái tuổi mười ba , em đẻ con tại căn nhà ấy trong đau đớn và cô độc …
Đàn ông vượt biển có đôi…
Đàn bà vươt cạn đơn côi một mình…
Câu ấy chí tình mà chí lý vô cùng , bà thì quá già lại điếc gần tuổi tám mươi . Bà nghễnh ngãng lãng tai cũng là chuyện thường thôi , nhưng nó là bất hạnh cho em một con bé mười ba lần đầu chuyển dạ . Em đau đớn lăn lộn trên sàn nhà kêu khóc , đau lắm anh biết không …đau hơn cả khi mất trinh nhiều . Nỗi đau dai dẳng kéo dài hàng giờ , khi cổ tử ©υиɠ mở ra từng chút một để con ra , trong đau đớn em đã không gọi tên anh .Bởi gần một năm trôi không có anh , em đã quên đi rằng anh từng hiện hữu trong em…Mọi khi không cô thì sẽ có bé Soo Yeong ở bên , thời gian này hai người luân phiên nhau túc trực bên em . Nhưng Soo Yeong đi chợ đã về muộn vì cơn bão bất ngờ, đấy cũng là sự trừng phạt cho em , có con với người không nên có … Vỡ ối ộc ra sàn nhà bêt bết …và em đẻ trong máu me, tự sinh và tự diệt như vậy đó anh biết không ? Soo Yeong ướt nhượt và hoảng hốt nhào đến bên em , em ấy kịp giúp em , đỡ đứa bé mới lọt lòng ra vội vàng . Một hộ lý bất đắc dĩ ..em ấy vừa thao tác vừa cuống cuồng gọi cho cô , nhờ cô tư vấn giúp đỡ cách đỡ đẻ , Cuối cùng thì đã “ mẹ tròn con vuông” , đó là may mắn cho em và con…
Em đã không đến nỗi băng huyết mà chết , còn con cũng không bị ngạt cơ học . Bởi em đã mệt mỏi không đủ sức rặn tiếp , nếu như chẳng có Soo Yeong kịp về bên cạnh . Hai con bé con làm chuyện của người trưởng thành phải làm , hai chúng em hai đứa trẻ mười ba và mười hai . Vui mừng đón nhận một đứa trẻ nữa , vậy là ba đứa trẻ con ở bên nhau đó anh … Em trẻ con thật đấy nhưng tình mẫu tử của em thì không trẻ con , nhìn nó em thêm mạnh mẽ mà sống … Điều cả cô Lan Nhi và Soo Yeong ngạc nhiên , khi ít lâu sau từ chối mọi chu cấp từ cô , để em tự nuôi con một mình …bởi em cảm thấy có lỗi với những người tốt với em …
Mười năm tuổi em đã thành bà mẹ đơn thân mạnh mẽ hơn em tưởng , bàn tay em không còn mềm mại như trước . Nó chai sần vì cầm dao cầm cuốc , em trồng sắn trên đồi và nuôi lợn nuôi cá, làm mọi việc của nhà nông vẫn làm. Trên cái mảnh đất ấy em đã đổ không biết bao mồ hôi , em và con lớn lên mỗi ngày theo thời gian thì bỗng dưng anh trở lại … Khi ấy em đang hì hục kéo xe cải tiến ra chợ bán sắn, cái sợ dây chằng chéo qua vai nghiến xuống kèn kẹt , nhưng em đủ mạnh để chịu đựng và đi tiếp . Mười năm tuổi em vẫn xinh nhưng đen và xấu đi nhiều , ở nơi thôn quê hiền hòa này không ai thô lỗ với em . Chắc ở đây cái thôn miền núi này tình người không bị điên anh ạ , nhiều anh thanh niên trẻ sang giúp em trồng sắn trồng ngô , nhưng không ai vì thích em mà làm quá đáng … Họ tôn trọng em vì em biết đi lên biết bươn trải , con em ở nhà do bà trông hộ . Nhưng rồi bà cũng ra đi theo tiếng gọi tiên tổ , nó lại bơ như em khi trước để tự lê la khắp nhà …Soo Yeong em ấy về nước sau khi em sinh một thời gian… Thảm họa trong vụ hϊếp da^ʍ Incheon làm em ấy gục ngã , em đã không trở lại Việt nam với mẹ con em, trong một thời gian rất dài…
Anh sang trọng trong cái ôtô láng bóng , quần áo anh không một nếp nhăn . Sự sang trong xa hoa ấy anh có nó có này , có che được cái lương tâm hèn nhát của anh không ? Em ướt nhẹp mồ hôi trong nắng , nheo mắt nhìn cái người đàn ông xưa cũ của mình . Cha của cái đứa con gái nhỏ đang tự lê lết chơi một mình ở nhà , anh vẫn cao lớn vẫn đẹp trai như vậy ..hút hồn bao cô gái trừ em .. Em gặp anh không mừng cũng ngỡ ngàng , em thản nhiên lạnh lùng nói :
– Cuối cùng anh cũng đến sao ?
– Lan Anh ! Anh tìm em không chỉ một năm đâu , suốt những năm đó anh đã rất nhiều nơi tìm em . Lan Nhi đã giấu không cho anh biết em ở nơi nào , vì vậy các tỉnh huyện phía bắc anh đã đi gần hết . Em nhìn đây này đây là nơi cuối cùng anh đến, ông trời đã không phụ công anh …cuối cùng anh đã gặp em …
Anh giơ ra một quyển sổ nhàu nát theo năm tháng , các tên địa phương dày đặc bị gạch đi theo tháng ngày . Một thoáng mắt cay cay em lệ nhòa , em cứ nghĩ anh quên mẹ con em cơ đấy . Nhưng em chợt thấy xây xẩm mặt mày , rồi em ngất lịm đi trên mặt đất nóng bỏng . Em bị như này không chỉ một lần , nó xuất hiện từ khi em mười bốn , nhưng càng gần đây nó càng bị nhiều hơn . Em nghĩ rằng em thiếu máu , hoặc do em lao động quá sức mà như vậy . Chỉ khi Soo Yeong trở lại bên em sau này , khi em vào viện để rồi em mới biết sự thật đắng cay . Nhưng khi ấy em vẫn vô tư lắm chả biết gì , em tỉnh dậy thấy anh ở bên em đang lo lắng nhìn ngó . Dưới nền nhà con vẫn vô tư chơi nghịch với bụi đất, chỉ là em không để nó bẩn thỉu như em khi xưa thôi … Anh hôn em một nụ hôn mà em đã quên từ nhiều năm trước , bàn tay anh lại sục sạo cơ thể em theo thói quen . Đúng là “…kim đâm vào thịt thì đau , thịt đâm vào thịt nhớ nhau cả đời …” . Nên em đã không phản kháng anh nổi dù chỉ là hành động nhỏ nhất , em chỉ biết rên lên thổn thức trong cái ham muốn bùng cháy trở lại…
Cái áo dần dần rời bỏ cơ thể em , mười lăm tuổi trong nắng gió . Mặt em đen sạm đi nhiều không xinh như khi bên anh, nhưng bầu vυ" em thì vẫn trắng bóc vun cao . Bởi em dấu nó sau bao lớp áo , của tháng ngày miệt mài lao động , em lại chưa từng có ý làm chuyện đó với ai hết. Bởi con đối với em là tất cả rồi , nhìn con vui con cười bao mệt nhọc em tan biến …Đôi môi nóng bỏng của anh tham lam ngậm lấy bên vυ" em , nóng rực cảm giác xưa cũ hồi bên anh … Đã thế tay kia anh vân vê đầu ti bé nhỏ còn lại , tay anh mềm mại xoăn xoe…em sướиɠ hổn hển …thở gấp. Ngoài sân đom đóm lập lòe ngõ nhỏ , trời mịt mùng âm u trong lúc trăng hạ khuất mây . Tiếng cú rúc đều đều đầu trái nhà , chắc là cũng đã không còn sớm nữa . Thôn nhỏ bình yên này người ta tôn trọng nhau lắm , dù em bà mẹ xinh đẹp đơn thân ở trên ngọn đồi nhỏ hẻo lánh . Nhưng không một ai có ý xấu với em cả , có lần sơ xuất em để lửa bị cháy ở trái bếp . Ba giờ sáng mọi người vẫn đến dập lửa , hôm sau thanh niên trai tráng đến giúp em làm lại nhà…
Cứ bảo dân bản miền núi là “ tông dật” là ngu ngốc , nhưng họ ngu ngốc vì họ có tình hơn chăng ? Họ ngu vì họ tử tế hơn chán vạn dân thành phố áo lụa là ? Có anh đã mang dê mang lợn đến cầu hôn em , nhưng em chối từ hạnh phúc ấy…nhưng chẳng vì thế mà người ta ghét em , càng không dùng thủ đoạn dơ bẩn cưỡng đoạt em… Họ có thể “ lùn” về văn hóa thật , như dân thị thành khinh miệt vẫn gọi , nhưng lương tri trong họ thì không lùn…Họ vẫn cứ giúp em vụ mùa thu hoạch , lợp lại nhà cho em khi nó bị dột mà chẳng nghĩ gì . Em tiếc là mẹ Xoan và em đã không sinh ra ở cái nơi này , nếu không cuộc đời em sẽ khác… Nhưng lúc đó em không nghĩ được gì ngoài khát khao lửa dục , bản năng con cái trong em chôn vùi bao ngày tháng đã bị anh đánh thức… Anh ghì chặt em mà hôn ngấu nghiến bầu vυ" em , trong khi con vẫn tròn xoe mắt dưới nền nhà nhìn lên …
Hai tuổi chắc con chả biết gì đâu , càng không biết người đang nằm đè lên mẹ là cha đẻ mình . Người cha bao năm đã chẳng một lần chăm sóc nó , em nhìn con mà ngượng đỏ mặt dù em biết nó thơ ngây . Cơ thể em phản ứng dữ dội vô cùng , em ưỡn mông lên áp sát vào anh , chạm cả cái ©ôи ŧɧịt̠ anh căng cứng sau lần vải . Háng em tê dại đi co giật , l*и em ứa nước ra ướt nhẹp . Khi mà ©ôи ŧɧịt̠ anh cứ chà vào liên tục chỗ đó , sắp ba năm trời trôi qua…nhưng bản năng tìиɧ ɖu͙© không vì thế mất đi . Em run rẩy khi anh tháo quần em ra khỏi chân em , ở nơi kham khổ này em chỉ mặc quần chun để lao động , em như mọi cô gái bản khác quanh đây bình dị và lam lũ … Rồi l*и em phơi ra trước mắt anh , trong ánh điện vàng vọt tăm tối .Nó chỉ là cái bóng đèn sợi đốt , cho ra thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt , không sáng trắng như ánh đèn neon phố thị . Nhưng nó vẫn làm nổi bật làn da trắng của em , để anh nhìn rõ đám lông lông loăn xoăn thưa thớt trên mu. Của em so với hồi bên anh đã khác nhiều , lông cũng rậm rạp hơn nhưng không quá rậm chắc vì cơ địa em thế . Nó mọc loăn xoăn lan xuống theo hai môi múp míp , em đẻ con rồi chắc l*и em cũng không còn như xưa nữa nhỉ. ..
Hai lá thịt hé ra lộ ra cái lỗ đỏ hồng nhễ nhại nước , em thấy mắt anh lại sáng lên như hồi ấy . Rồi anh cúi sát mặt áp vào l*и em , em cảm thấy ca hơi thở anh phả nóng rực . Lưỡi anh đưa đẩy xoáy vào lỗ l*и em nhột nhạt , em sướиɠ bật cong cả người lên nhìn xuống . Em cứ ghì chặt đầu anh vàng háng em , em oăn oại lảm nhảm rêи ɾỉ vô thức :
– Ui…ui….Tùng ơi..! Em…ư…hư….em sướиɠ quá , ư….ư…Tùng ơi…..vợ …thích lắm…tê l*и vợ rồi này…ư…ư….!
Câu “vợ” kiểu này khi xưa ȶᏂασ nhau anh từng bảo em gọi , giờ đây tự nhiên trong mê cuồng em lại thốt ra … Anh cứ mυ"ŧ l*и em “ soàm soạp” khiến em sướиɠ tê tái , đầu tóc em rối bù ánh mắt đờ đẫn đến man dại . Bởi thế khi anh đứng dậy cởϊ qυầи ra , vừa nhìn cái ©ôи ŧɧịt̠ anh to lớn ngạo nghễ xổ ra . Em đã chồm đến ngậm nó vào miệng mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để , anh cao lớn vạm vỡ hơn ngày xưa nhiều . Em úp mặt vào thân thể rám nắng của anh mà mυ"ŧ chùn chụt , trong ánh đèn vàng vọt con gái là khán giả duy nhất xem chúng mình làʍ t̠ìиɦ . Mẹ thì thì trắng ngần nhỏ bé nổi bật , bên thân thể cha to lớn vạm vỡ sạm đen. Không biết con ấn tượng gì không nhỉ …xấu hổ ghê , nhưng hình như anh muốn ȶᏂασ em hơn là cho em mυ"ŧ ©ôи ŧɧịt̠ anh . Anh khẽ đẩy em ra khỏi háng anh , em hiểu ý ngay liền vịn vào mép giường . Em chổng cao cái cặp mông tròn trắng về phía anh , tim em đập loạn nhịp chờ đến ȶᏂασ em. Lâu lắm rồi cái l*и em chưa từng có lại cảm giác ấy , nên khe l*и em nó cứ đỏ hồng ướŧ áŧ phập phồng chờ anh tống ©ôи ŧɧịt̠ vào ….
– Phạch…!
Anh dập mạnh như vũ bão người anh chạm mông em , phát ra tiếng va đập khô khốc như thế . Côи ŧɧịt̠ anh căng cứng nóng bỏng ngập trong l*и em , anh thúc mạnh quá em chúi cả về phía trước , em ngã nhào ra chiếu cặρ √υ" em, nó mài mạnh lên lớp chiếu cói rát rạt . Em oằn lên rên khẽ :
– Á…hự….anh…mạnh thế….đau….!
Anh không nói gì chỉ kéo ghì mông em lại , anh thúc lấy thúc để “ bành bạch” khiến cái giường “ kẽo kẹt” theo . Cặp mông em rung lên nẩy sóng liên hồi từng lớp , trắng dập dồn trong mắt anh chắc khiến anh sướиɠ . Anh vừa ȶᏂασ em vừa thở hồng hộc nói gấp gáp :
– Ư…hư….hừ… hừ…. Lan Anh ! Anh sướиɠ quá …không ngờ em đẻ rồi mà l*и em vẫn bót thật , chơi em sướиɠ quá…phê chết mất thôi….hư…hư…!
Em không biết anh sướиɠ đến mức nào , nhưng em thì đã ngất ngây lắm rồi . Lâu không ai ȶᏂασ em cả , mà cũng không muốn ȶᏂασ ai hết . Cái l*и bé nhỏ của em đây trước nay vẫn chỉ có anh chơi mà thôi , em sướиɠ lên l*и co thắt dữ dội nó mυ"ŧ chặt ©ôи ŧɧịt̠ anh lại …
– Bạch …bạch….!
– Chụt…chụt…ọp…ọp……!
Nước l*и em nhầy nhụa ứa ra mυ"ŧ chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh, thành tiếng nổ “ọp ọp” như vậy…nhìn con bò dưới nền nhà mà em xấu hổ . Em với vội cái gối cắt chặt vào răng để khỏi rên , trong khi người em vẫn rung lên dữ dội theo nhịp thúc của anh. Rồi một lát sau anh thôi ȶᏂασ kiểu đó , bất thần bị anh bế thốc lên em chỉ kịp khoác vội tay vào cổ anh . Anh cứ thế bế bổng em lên rồi ȶᏂασ , em bé nhỏ run rẩy nẩy tưng tưng cả người theo nhịp thúc của anh . Chơi kiểu này mỗi lần cơ thể em hạ xuống , nó rơi tự do sập mạnh xuống ©ôи ŧɧịt̠ anh . Thốn …đau …tê dại và mỏi nhừ em xõa xượi gục trên vai anh , anh cũng từng ȶᏂασ em kiểu này rồi . Lần nào cũng vậy em luôn luôn rên rất dữ dội , kiểu này và kiểu ȶᏂασ từ đằng sau ấy bao lần rồi . Anh thì thích còn em thì đau và khó chịu , nhưng không biết sao em vẫn cứ chiều anh …Rồi thì mọi sự khó chịu cũng qua nhanh , khi độ mươi phút sau anh mỏi …cả anh và em ngã đè lên nhau ra giường …Anh gác chân em lên vai anh rồi nhấp mạnh , nhưng em lại thấy thích kiểu này . Em nằm dưới bấu chặt lấy cái chiếu cói , em ưỡn lên ưỡn xuống trong khi anh liên tục thúc mạnh , cái giường cũ kỹ rung lên kèn kẹt bởi sức nặng hai người …
– Ư…ư….ư…!
Anh khẽ rên lên rồi thúc mạnh , phát cuối đầy uy lực dội thẳng lên. Của anh chạm tận tử ©υиɠ em rát rạt, tϊиɧ ŧяùиɠ anh tuôn ra nóng sực xối xả ngập tràn . Ra rồi anh vẫn nằm ghì chặt trên em chẳng chịu rời , em vừa mệt vừa có chút hạnh phúc . Em lén nhìn ra khung cửa trời sao vẫn nhấp nháy lung linh , tận mấy phút sau mới gạt anh ra khỏi . Em trần trồng tiến lại phía con , nhìn nó mắt tròn trong veo ngơ ngác , vừa xấu hổ lại vừa ngại với con . Em vội bế con vào gian bếp , rồi múc nước từ lu dội ào ào cả mẹ con , trăng hạ vẫn treo lơ lửng áng mây cao vυ"t . Nhìn con thơ ngây trong làn nước vui đùa , em chợt bùng lên chút ấm áp nhỏ nhỏi : “… có cha ở bên rồi ! chắc mẹ con mình sẽ hạnh phúc đấy nhỉ …”….
Những ngày sau đó quả thật có hạnh phúc , anh quan tâm đến con mua cho con đủ thứ, và cũng sắm cho căn nhà khang trang hơn hẳn . Nhưng anh không quen lao động chân tay , anh chỉ đứng nhìn em trong công việc thường nhật , anh yếu ớt với cây cuốc cái xẻng . Hay gánh lúa bao phân mang vác cho em thì anh luôn khó nhọc , chỉ đêm đến trên giường anh mạnh mẽ vô cùng tận . Sau cái đêm đầu anh đến ấy là đêm duy nhất anh chơi em có một lần , còn sau đó gần như đêm nào anh cũng đè em ra ngấu nghiến , ít thì hai lần nhiều thì ba lần liên tiếp …Sáng dậy anh lại làm thêm lần nữa , nên anh ở bên có hơn một tuần thôi . Nhưng em đã thấy rã rời ể oải , phần vì công việc thường ngày trồng cấy nữa … Những lúc anh thỏa mãn lăn ra ngủ , chỉ còn mình em thức với con . Nhìn bóng mình in cô quạnh trên tường em chợt nghĩ , rốt cuộc anh yêu em vì tình yêu hay tìиɧ ɖu͙© ? Để rồi sau đó anh lại vội vã trở về , anh đến cũng bất ngờ và đi cũng bất ngờ như vậy…
Nhưng sẽ là không bất ngờ nếu như biết , chỉ khoảng hai ngày sau anh đi thì cô Lan Nhi lên thăm em . Đó lại cuộc trốn chạy hèn hạ của anh khỏi em , nhìn đồ đạc thay đổi cô hỏi em vì đâu mà có . Em đã không dám nói thật về anh em trả lời cô rằng em tự mua, nhưng những người dân ở đây họ chất phác . Họ không nói dối cô như em đã nói dối, họ đã kể lại với cô rằng chồng em lên thăm . Cô biết về gặng hỏi em lần nữa :
– Lan Anh ! Hãy nói thật cho mẹ biết , trong thời gian qua con có gì dấu mẹ không ? Con cứ nói ra mẹ vẫn tha thứ được cho con , bởi vì là phụ nữ ai cũng yếu lòng cả …!
Nhưng em vẫn chọn cách nói dối , cô nghe xong mà buồn buồn rồi cô lên xe về lại thành phố . Rất lâu sau cô không lên thăm lại mẹ con em nữa , cũng không hỏi han gì đến bé Yumi dù cô rất quý bé . Yumi một cái tên ngoại lai hoàn toàn , do Soo Yoeng đặt cho bé nhưng em cũng đồng ý , bởi em cũng hy vọng con mình sẽ hạnh phúc hơn. Soo Yeong bé lớn chút nữa sẽ đưa qua Hàn , cái tên như vậy tiện hơn sau này cho bé … Anh thì vẫn cách tuần lại lên thăm em, rồi anh lại rời đi vội vã như khi anh đến . Em chỉ hiểu ra một sự thật phũ phàng , khi đếm ấy em và anh đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cuồng nhiệt cuốn lấy nhau . Thì cô Lan Nhi xuất hiện trước mắt , cô đi bộ lên nhà chứ không phải bằng ôtô, mắt cô long lên giận dữ cô quát :
– Rốt cuộc thì hai người còn muốn lừa tôi đến bao giờ , tôi không phải không biết , mà đã cố tình không biết chờ hai người thú thật , nhưng tôi đã chờ rất lâu rồi…!
Em im lặng trong đau đớn câm bặt , còn anh thì lại vẫn đê hèn chạy ra phía cô xin lỗi . Rằng anh chỉ là chút đam mê mà thôi , chứ anh không phải yêu em như anh nói . Em đắng lòng nghẹn chặt trong tim , anh bỉ ổi đến vậy sao hả anh ? Cô có vẻ không màng đến anh , cô nhìn em căm phẫn và đầy đau đớn cô nói :
– Tôi đã từng rất yêu quý cô như con gái , tôi nghĩ cô trẻ con nên không bao giờ chấp . Nhưng cô cũng đang tâm lừa dối tôi , cô đã từng từ chối sự giúp đỡ của tôi . Tự làm trong khó nhọc để nuôi con gái lớn khôn , tôi đã nghĩ cô có lòng tự trọng nhưng rốt cuộc vẫn thế …Anh ta ư ? Anh ta có tật xấu là cờ bạc từ khi sang Hàn đã mắc món nợ lớn , nếu không bấu víu lấy tôi e rằng anh ta sẽ chết bởi bọn xã hội đen Hàn rồi . Anh ta không hề tốt như cô nghĩ đâu…chỉ là một thằng trai bao không hơn không kém….!
Em ngỡ ngàng trước sự thật đắng cay , em vẫn biết người ta ai cũng có mặt trái . Nhưng sao mặt trái của anh lớn vậy chứ ? Nhưng em đã không thể nghĩ nhiều hơn , khi mà cô vẫy tay cho đám đàn em phía sau lao lên . Chúng kéo em khỏi nhà tống lên ô tô chở đi , trong khi em vẫn nghe tiếng họ đấm đá anh thùm thụp vọng lại . Cô tống em trở lại viện tâm thần nơi mà em đi từ đó , trong tay có tiền lại có quyền cô dĩ nhiên là làm được điều cô muốn . Em gào khóc đòi về bên con em nhưng vô vọng , em không cần ai tác động cứ ở đây lâu , xa con chắc cũng sẽ sớm điên mà thôi . Nếu như Soo Yeong không trở lại trong cái ngày u tối đó cứu em , sáng hôm ấy cô Lan Nhi hằn học nhìn em và mắng :
– Cô cũng chỉ là một con đĩ không hơn không kém , cô không biết phải trái là gì cả . Không biết ai tốt với cô trân trọng cô cả , cô không xứng đáng làm mẹ của Yumi nên đừng gặp nó nữa . Có phải cô rất thích trai nó chơi phải không ? tối nay cô sẽ được thỏa mãn nhé , tôi sẽ cho tất cả cái bọn y tá bác sĩ dê già ở đây chơi cô … Cô tha hồ mà thỏa mãn cơn nứиɠ l*и của cô, rồi cô sẽ được trở thành điên thật …Tôi hối tiếc khi yêu thương cưu mang cô ra khỏi nơi này …!
Được bật đèn xanh chúng chả có gì không dám làm với em , nên tối đó em đã bị chúng bắt đến phòng khám rồi lột truồng , nhất là giờ đây em trở lại đã mười lăm tuổi . Em là gái một con trông mòn con mắt rồi , em không những xinh đẹp hơn xưa mà cơ thể em mũm mĩm đầy đặn . Nên dẫn đầu là lão Toán và gần chục tên y tá bác sĩ ở trại , mắt chúng sáng rực lên khi lột truồng được em ra trong căn phòng khám đèn neon sáng chói . Em run rẩy như con cừu nhỏ nép ở góc nhà trước bầy sói dữ , chúng đã cởi truồng hết luôn và đủ loại ©ôи ŧɧịt̠ to nhỏ chĩa ra . Dài có ngắn có và cong thẳng các kiểu sừng sộ chĩa lên , chúng háo hức muốn ȶᏂασ em tận cùng rồi . Ngay từ hôm bị tống trở lại em đã nhận ra, những cặp mắt thèm khát ấy của chúng nhìn em . Lão Toán ra dáng đại ca ngồi vắt vẻo trên ghế nói :
– Bọn mày bình tĩnh lần lượt nhé ! Thằng đéo nào cũng có phần cả , mấy khi Viện trưởng bật đèn xanh , bà ấy còn dặn chơi cho nó thành điên càng tốt . Khỏi phải lập hội đồng giám định cho mệt …ha…ha….!
– Anh Toán ! Dĩ nhiên anh ở đây là chức vị cao nhất sau viện trưởng , bọn em kính lão đắc thọ mời anh chiến trước , rồi cho bọn em hưởng ké cũng được khà khà….!
Em nghe chúng nói em hiểu hết chúng định làm gì , nhưng em chẳng còn cách nào cả , nơi này tính mạng của một con điên rẻ lắm . Em có thể chưa điên nhưng em đang trả giá cho cơn điên của người khác , người mà em đã rất tôn kính như mẹ đẻ của mình . Em không nghĩ được rằng lòng thù hận đẩy con người ta ra thế , từ người hiền hậu trở thành kẻ vô nhân tính . Em sợ hãi ánh mắt của bọn chúng thèm thuồng nhìn em , em cố gắng che đi những phần lộ liễu nhất trên cơ thể mình . Lão Toán đã hút xong điếu thuốc , lão dụi tàn xuống mặt bàn gỗ khiến nó bùng đỏ lên rơi lả tả . Lão tiến lại gần em lừng lững nhìn chằm chằm , cái ©ôи ŧɧịt̠ lão cửng lên hết ngóc lên thẳng tắp. Lão hất hàm bảo mấy tên y tá hộ lý đứng xung quanh, giọng lão ồ ồ khàn đυ.c đày uy lực :
– Mấy thằng giữ chặt chân tay nó cho anh , đừng cho nó dãy dụa nhé …xong rồi thằng nào cũng có lượt ….ha..ha….!
Chúng được lệnh thích thú hùa lại xâu xé em , em chẳng thể giãy dụa nổi với hàng chục cái tay ấy . Chúng lại khỏe mạnh hơn em rất nhiều , em chỉ là một đứa con gái yếu ớt mới có mười lăm tuổi thôi . Vì không được chơi em ngay chúng tranh thủ sờ soạng cho đỡ thèm , những ngón tay thô cứng thi nhau sục sạo thân thân thể em . Chúng bóρ ѵú em cực mạnh và đau đớn , em cảm tưởng hai bầu vυ" như nát vụn bởi những ngón tay cuồng bạo đó . Có thằng véo mạnh đầu ti em đau nhói , em vô phương giãy dụa chỉ biết nghiêng mặt né nụ hôn tham lam của chúng . Những cái miệng hôi xì mùi thuốc lá thuốc lào nồng nặc , chỗ l*и em nơi tế nhị nhất của người con gái , cũng là nơi gây cho chúng sự thèm khát nhất . Những ngón tay thi nhau nắn bóp sục sạo , ngón này rút ra thì ngón kia tra vào . Của thằng nào em cũng không biết nổi , em chỉ biết gào khóc thảm oằn lên đau đớn khi chúng chọc mạnh . Sự hành xác ấy chỉ ngừng khi lão Toán cay cú quát lớn :
– Cái ȶᏂασ mẹ chúng mày ! Rồi thằng đéo nào cũng đến lượt , vồ vập quá thế nó sợ rúm cả l*и lại . Chơi vào còn vị đéo gì mà sướиɠ nữa ,đúng là mấy thằng ngu , ngựa non háu đá thấy gái xinh là cuồng mẹ hết cả lên….Tao ở cái viện này chơi không biết nhiêu con rồi , tuy không xinh hẳn như con này được . Nhưng cũng ngon hơn chán vạn đi đá phò ngoài kia , nhưng cái gì cũng phải từ tốn chút đừng làm nó sợ, con này nó chưa điên và cũng chưa từng điên . Nó còn biết dụ dỗ thằng chồng trẻ của bà Lan Nhi theo nó , chứng tỏ nó cũng có độ da^ʍ nhất định, phải làm cho nó sướиɠ lên đã …con mẹ mấy thằng ngu …!
Lão đúng là kẻ luôn có tiếng nói ở viện này , nên mấy thằng ấy thôi vần vò em nữa . Chúng chỉ giữ chặt tay chân em lại trên sàn nhà , người em bị căng ra không thể dãy dụa nổi . Mặc những những vết cấu véo vẫn lằn tím trên cơ thể em , nhưng chắc làn da trắng của em vẫn hớp hồn lão . Lão Toán đến sát em ngó nghiêng em chằm chằm , hết nhìn mặt em rồi lại nhìn vυ" em săm soi. Sau đó lão bật điện thoại lên dùng đèn flash chiếu vào l*и em , chân em bị dang rộng bởi mấy tên kia níu giữ . Bởi thế chắc lão có thể nhìn hẳn được vào trong em , lão có vẻ phấn khích khi đưa ra câu đánh giá :
– Con này xinh l*и lại đẹp mà gọn nữa , l*и nó hẹp lắm chúng mày ạ ! TᏂασ sướиɠ khỏi nghĩ luôn , đẻ một lần rồi mà vẫn như l*и gái trinh . Chả trách thằng chồng trẻ bà ấy mê nó như điếu đổ , hồi xưa lẽ ra anh ăn nước một con này . Lại tham cái con Hoa nái xề nên chén nó , nhưng hồi ấy con Hoa cũng ngon gái đi . Chỉ tiếc là sau này nó nghỉ việc theo chồng chuyển vào nam , đến giờ vẫn còn tiếc con đấy , vừa xinh lại vừa da^ʍ vυ" thì bóp vừa tay . Nhưng không sao từ giờ anh em ta có con này , nó còn ngon gấp chán vạn lần con Hoa . Không ngờ mất con quạ lại vớ được con phượng hoàng….khà… khà….!
Em nghe những lời dó từ lão đâm phẫn uất , nhớ đến chị Hoa mà thương chị vô cùng . Em ngâng đầu lên nỏ thẳng vào mặt lão bãi nước bọt , em vằn mắt lên chửi lão đầy hận thù :
– Mẹ mày ! …con chó già mất dạy, tao khinh …..!
Em vừa dứt lời xong thì “ bốp” lão tát luôn , một cái tát thẳng cánh vào mặt em khiến xây xẩm choáng váng . Em đã không nhận ra tình cảnh của mình đã chọc giận lão , em đã trả giá ngay lập tức …một cái giá quá đắt ….
– Phạch…!
– Á….á….ái….a……đau …hu…hu……!
Em bật khóc gào lên khi lão đã bất dập mạnh vào l*и em , ©ôи ŧɧịt̠ lão cứng nhắc xuyên vào l*и em khô khan rát rạt . Nhưng không dừng ở đó lão mắm môi ȶᏂασ tiếp , những cú thúc cực mạnh làm người em rung lên bần bật . Đau lắm anh biết không anh ? …thịt da ai cũng như nhau cả …là thân gái mà gặp bạo da^ʍ khổ lắm . Em gào khóc thảm thiết trong tay chúng , cặρ √υ" em bị rung lên liên hồi nảy tưng tưng . Bởi lão ȶᏂασ quá mạnh và đầy thù hằn với em , không chỉ thế lão còn bẹo vυ" em đau điếng . Một tay lão tát tới tấp vào mặt em , vừa hϊếp em lão vừa xỉ vả em thậm tệ . Lão gằn lên hằn học qua kẽ răng , giọng lão tru lên ghê rợn như con chó điên :
– TᏂασ mẹ con cɧó ©áϊ này ! Mày lại còn láo dám hỗn với tao à , đã thế hôm nay ȶᏂασ cho mày nhớ nhớ , cho mày đái ra máu rồi ốm liệt giường nhé con. Láo này…láo này….!
Mỗi câu “ láo này ” lão lại vả em một rõ mạnh , miệng em ứa máu ra mặn chát . còn ở dưới l*и em rát bỏng đau đớn . Giờ em hiểu được nỗi đau lần anh điên cuồng ȶᏂασ cô Lan Nhi khi xưa , em cay đắng nhận ra đa phần chuyện này đàn ông đều thú vật hết . TᏂασ kiểu nằm ngửa chán chê rồi lão hô bọn chúng buông em ra , giờ em đã vừa đau vừa mệt rũ rượi như tàu lá héo . Chả gì lão đã ȶᏂασ em kiểu hành xác này gần mười lăm phút , mười lăm phút làʍ t̠ìиɦ vừa phải còn mệt . Chứ đừng nói kiểu hành hạ dã man này , lão đẩy em ngã sấp lên cái bàn khám bệnh . Chơi em từ đằng sau cái kiểu mà dị ứng nhất , lão túm tóc em giật ngược ra sau đau nhói. Tay còn lại lão ấn vai em sát xuống mặt bàn , khiến lúc lão ȶᏂασ em vυ" em miết mạnh vào mặt bàn rát bỏng . Mông em rung lên liên hồi trong những tiếng “ phạch” “ phạch” từ đằng sau do lão tạo ra . Lão tuy hăng máu lên như vậy nhưng cũng chẳng phải sức trâu , em thấy lão dập mạnh vào em thêm mấy phát . Thì lão rống lên ầm ầm rồi xuất vào em nóng rực, lão đang thở hổn hển sung sướиɠ còn chưa muốn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и em . Thì bỗng ….
– Choang ….choang….!
– Xoảng ….xoảng ….!
Tiếng cửa kính vỡ vụn rơi xuống sàn nhà , cái cửa chỉ chốt khóa hờ hững đã không chịu nổi cú đập phẫn nộ . Nó bung ra ngay lập tức một bóng con gái tức tốc lao vào , là Soo Yeong em ấy tay cầm một cái gậy, em lao vào đập túi bụi vào bọn chúng . Em ấy hét lên đầy uất ức :
– Sếc kìa…! Chúng mày cút hết …. Cút nhanh tao đã báo công an rồi ! ….cút….cút….cút ngay …!
Lời đe dọa có vẻ hiệu quả thực sự , chúng bỏ chạy tán loạn khỏi phòng . Soo Yeong dìu em dậy em chỉ kịp nhìn tay em ấy, cổ tay bị cửa kính cào rướm máu thì ngất lịm . Thật ra Soo Yeong em ấy đâu báo công an , em tình cờ gặp cô Lan Nhi say rượu , tuy để cho họ hϊếp em nhưng cô vẫn dằn vặt . Cô nói ra miệng nên Soo Yeong biết đã đến cứu em kịp thời … Em tỉnh dậy thì thấy em ở nơi khác , bên cạnh em là cô Lan Nhi cùng Soo Yeong và bé Yumi , cô Lan Nhi nghẹn ngào nhìn em nói :
– Mẹ …mẹ…xin lỗi con ! Dù mẹ không có tư cách xin lỗi , mẹ không đáng để tha thứ đâu . Nhưng chỉ cảm thấy cần phải xin lỗi thôi ….!
Em không biết nữa tự dưng từ thù hận , lại chuyển sang thái cực như vậy thật chẳng bình thường . Rồi em cũng biết sự thật bởi em càng về sau càng hay bị xây xẩm mặt mày , em bị chóng mặt thậm chí hay bị chảy máu mũi, có khi đến mức không cầm được máu . Những cơn đau đầu kéo dài liên miên , một lần trong giấc ngủ miên man mê mệt . Em chợt tỉnh giấc khi nghe tiếng Soo Yeong nghẹn ngào bảo cô Lan Nhi :
– Thật hết cách rồi sao cô ? Cháu có cùng nhóm máu với chị , cũng có thể cho chị tủy được ….xin cô hãy đưa chị sang Hàn làm phẫu thuật . ..Cháu xin cô đấy…hãy làm hết mọi thứ có thể ….!
– Cháu nghĩ là được hay sao ? Nếu làm được gì cô đã làm cả rồi , kể cả bán cả gia tài cô có , coi như là chuộc lỗi với Lan Anh … Nhưng không thể cứu mẹ con cô ấy , cháu có hiểu không Soo Yeong …. Lan Anh là đứa con cận huyết , hai mẹ con cùng một người cha , con bé bị gene đột biến không thể cứu được . Bệnh máu trắng chỉ có thể cứu được ở người thường , mà xác xuất còn thấp nói gì con bé …Bộ gene sức đề kháng quá yếu ấy, đã sao chép toàn bộ sang bé Yumi , và chắc cũng không được nổi bao ngày tháng nữa . Căn bản sức đề kháng miễn nhiễm đã quá thấp rồi ….!
Em đau đớn và gục ngã hoàn toàn khi biết được , em biết trách ai đây …khi mà số phận em quá ngặt nghèo như vậy …? Anh vẫn không đến thăm em dù chỉ một lần là sao ? dù anh có xấu có hèn nhát cũng là người con trai em từng yêu ..Sao anh chẳng hề đến….!
*****************
Gần một năm sau chị Lan Anh mười sáu tuổi rưỡi , chị đã yếu lắm rồi căn bệnh máu trắng đã đến giai đoạn cuối . Bé Yumi khá hơn chút tuy có thể đi lại bình thường , nhưng bé bị tim mạch bẩm sinh bởi bé cũng mang bộ gene cận huyết từ mẹ . Một chiều không có hoa xoan nở , chỉ có gió chớm hạ nóng bức xua đuổi đàn ve xào xạc trong tán xoan xanh lá . Chị Lan Anh ngồi dưới rặng xoan cổng nhà mình , chị đã rất yếu rồi khuân mặt xanh mét . Tay chị vịn lên cái xe lăn bảo em rằng :
– Soo Yeong ! Chị biết chị không còn cơ hội nữa , nhưng chị không muốn chết …nếu như còn có ngày mai . Chị sẽ cố gắng mà chống chọi với bệnh tật , chị không muốn đi trước bé Yumi , chị không đành lòng bỏ nó lại trên đời ….!
Chị khóc và gục xuống bởi ngày mai chẳng bao giờ đến , nước mắt chị tràn mi ngóng ra con ngõ ngoằn nghèo . Em biết chị mong một người đó là anh ấy , dù tệ đi anh cũng là người chị từng yêu , dù chỉ yêu qua dục tính mà thôi …. Cô Lan Nhi cấm em không cho anh biết , bởi cho rằng anh không xứng đáng …Tự rời bỏ cô anh chỉ hai bàn tay trắng , anh lăn lộn làm đủ nghề để sống . Với hy vọng có một món tiền tự tay làm mang về cho mẹ con chị ấy , khi em tìm thấy anh là anh chỉ là kẻ vật vờ ở chợ người đường Láng . Em đã đưa tiền bảo anh về bên chị rằng chi vẫn mong anh , và không thể sống được bao lâu nữa …Anh không nhận dù chỉ một nghìn vậy có đáng không anh ? anh trở lại cũng đã muộn đặt lên bàn tay lạnh giá của chị con hạc giấy . Anh gấp nó rất nhiều chắc đến cả trăm nghìn con trong lọ nhỏ , anh ạ cổ tích đâu có trong đời thật hả anh . Dù anh gửi cả trăm ngàn ước nguyện lên cánh hạc , cũng thay đổi được gì đâu chứ anh ? Thay vì ngồi gấp nó trong u uất hoài mong , sao anh không trở về khi mà chị còn sống ? Cả đời anh nhu nhược chỉ biết đến vậy thôi sao , hay dòng máu cờ bạc trong anh vẫn chảy . Nên anh hi vọng ở một vận may …ở một phép mầu ?…
Bé Yumi cũng đột quỵ chết sau ít ngày chị mất , mộ hai mẹ con sát nhau dưới rặng xoan đầu ngõ . Tâm nguyện của chị muốn ở mãi dưới chân hàng xoan ấy ,còn anh Tùng quá đau khổ cả cuộc đời anh hèn yếu . Anh chỉ làm được một mạnh mẽ duy nhất đó là tự vẫn , người ta thấy gục chết bên vũng máu bởi tự cắt cổ tay . Anh chết bên hai nấm mộ một to một nhỏ… Cuộc đời có muôn vàn cảnh khổ , có những chuyện thực mà lại như mơ , vì mơ khi tỉnh dậy sẽ hết và cuộc sống vẫn tiếp diễn . Nhưng ác mộng trong đời thực chẳng bao giờ có lúc tỉnh , lσạи ɭυâи là tường rào cám dỗ nhất . Nhưng các bạn hãy nhớ rằng…. chỉ nên dừng ở giải trí cho vui trong truyện , còn đời thực những đứa con cận huyết không mấy khi khỏe mạnh . Khoa học đã chứng minh điều này , luật pháp cũng khuyến cáo và cấm hôn nhân cận huyết . Mong rằng các bạn ai đó lỡ bước đam mê , xin một lần hãy ngoảnh đầu trở lại , để thế hệ tiếp sau còn có một ngày mai….
( Truyện được dưa theo cuộc đời một cô gái , một đứa con của sự lσạи ɭυâи và mồ côi , lớn lên ở trại tâm thần và mất bởi căn bệnh máu trắng năm mười sáu tuổi .)
END.